Trời còn chưa sáng hẳn, Ngọc Đồng đã thức dậy, rửa mặt súc miệng rồi ngồi vào bàn đọc sách. Theo năm tháng lớn lên, nội dung sách vở cũng ngày càng thâm sâu khó hiểu, nàng không dám sơ suất, phải chăm chú nghiền ngẫm từng phần giải nghĩa. Lão tiên sinh trông thấy nàng như vậy, nét mặt mới lộ chút hài lòng.

Chỉ là, việc chuyên tâm học hành cũng mang theo vài hệ quả. Vì Ngọc Đồng quá mức chăm chỉ, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến sách vở, khiến ban đêm trằn trọc khó ngủ, sáng dậy hai mắt thường mang theo quầng thâm.

Buổi chiều, khi học quy củ, nàng cũng không dám lười biếng. Mỗi khi Chúc ma ma chỉ ra lỗi sai, nàng liền kiên trì luyện đi luyện lại cho thuần thục.

Chúc ma ma cùng đám hạ nhân không rõ vì sao Ngọc Đồng lại chăm chỉ đến thế, nhưng Khúc thị chỉ liếc mắt đã đoán ra.

Chuyện bắt nguồn từ việc Trương Ngọc Kỳ tới đây. Ai nấy đều biết nàng là con vợ cả của hầu gia, nên thái độ đều cung kính, ân cần chu đáo. Đến cả Thượng Vi cũng thân thiết xưng hô với Ngọc Kỳ như tỷ muội tâm giao, còn cái miệng hay xấu như Mai Nhiễm cũng bỗng trở nên lời ngọc ý hoa. Có thể thấy, chẳng phải họ không tốt, mà là trong lòng luôn mặc định Ngọc Đồng là con vợ lẽ, không có gì hiển hách để mà coi trọng.

Khúc thị vừa xót xa, lại vừa đau lòng. Nàng bèn gọi Ngụy mụ mụ, Chúc ma ma và cả lão tiên sinh, thay Ngọc Đồng xin nghỉ một ngày, rồi tự mình đến viện thăm con gái.

Lúc ấy, Ngọc Đồng đang cặm cụi chép phần giải nghĩa.

Khúc thị ôn tồn nói:

— “Đồng tỷ nhi, nương đến thăm con đây. Sáng nay bếp vừa làm một bát mỳ móng giò rưới hành phi, thơm lắm. Con ăn chút lót dạ rồi hãy học tiếp, được không?”

Ngọc Đồng ngửi thấy hương thơm, bụng liền réo lên, mới nhận ra sáng nay chỉ uống cháo qua loa, bụng đã sớm trống rỗng. Nàng thấy mẫu thân đích thân đem món ăn tới, trong lòng không khỏi cảm động:

— “Nương, ngài cần gì phải tự mình tới, chỉ sai người đưa đến là được rồi, tội gì phải nhọc thân như vậy?”

Khúc thị mỉm cười không nói, nhẹ nhàng đặt tô mỳ lên bàn. Chân giò kho hồng óng, thơm nức mũi, khiến Ngọc Đồng không nhịn được mà nuốt nước miếng. Nàng ăn một bữa no nê, tinh thần lập tức khá hơn hẳn.

Khúc thị nhìn nữ nhi, trong lòng nghĩ thầm: Nếu con bé ngu ngốc một chút, lòng dạ đơn thuần hơn thì có lẽ đã sống nhẹ nhàng hơn rồi. Khổ nỗi tính tình lại quá thông minh, quá cao ngạo, lại quá kiêu cường, bởi vậy mới khó hòa hợp cùng người khác như Thượng Vi.

— “Đã thoải mái hơn chưa?” – Khúc thị khẽ cười hỏi.

Ngọc Đồng gật đầu:

— “Vâng ạ. Đã lâu rồi con chưa được ăn món ngon như vậy. Chúc ma ma nói nữ nhi khuê phòng không nên ăn nhiều đồ cay mặn, sợ ảnh hưởng đến làn da, cho nên gần đây con nghẹn đến khổ.”

— “Đồ mèo tham ăn!” – Khúc thị mắng yêu – “Thích ăn thì ăn, có gì phải nhịn. Nhưng gần đây mẫu thân thấy con học hành quá gắng sức, là vì chuyện gì vậy?”

— “Không có gì đâu ạ, vẫn tốt...” – Ngọc Đồng lí nhí đáp.

Khúc thị thở dài, nhẹ giọng:

— “Kỳ thật là phụ mẫu hại con rồi...”

Ngọc Đồng giật mình:

— “Nương, sao ngài lại nói như vậy? Phụ mẫu đã dành cho con những điều tốt nhất, nữ nhi sao dám oán trách?”

Khúc thị càng nhìn con càng thấy xót xa:

— “Thế gian này vẫn còn nặng định kiến đích – thứ. Thân phận vốn đã khiến người ta dè bỉu. Ngay cả mẫu thân... cũng từng chịu ảnh hưởng ấy. Không ngờ giờ đến lượt nữ nhi ta cũng phải chịu ánh mắt khinh thường. Nhưng con cũng đừng buồn, tiểu thư khuê các chân chính sẽ không mang theo thành kiến mà nhìn người. Như con với Ngọc Giai, tuy là tỷ muội khác mẫu thân, nhưng đâu vì thế mà xem thường nhau, như vậy mới là tốt.”

Ngọc Đồng lắc đầu:

— “Nữ nhi nghĩ, kỳ thật các tỷ muội ấy cũng không xấu, chỉ là con người luôn dễ có ấn tượng sẵn từ ban đầu thôi. Giờ con cố gắng cũng là vì bản thân mình, không vì ai khác.”

Khúc thị không khỏi mắng yêu:

— “Hồ đồ! Con còn nhỏ như vậy, nếu làm mình kiệt sức thì biết phải làm sao?”

Sợ nàng không nghe, Khúc thị liền gọi cả Vương mụ mụ và Trương Chiêu đến khuyên bảo.

Vương mụ mụ là nhũ mẫu của Ngọc Đồng, thương nàng nhất nhà, liền ôn tồn nói:

— “Cô nương mà cứ ép thân thể như vậy, sau này thành thân sao mà khỏe mạnh nuôi gia đình đây?”

Trương Chiêu thì nói thẳng thắn hơn:

— “Con còn nhỏ, sau này phụ thân thăng quan tiến chức, muốn gả cho ai cũng không thành vấn đề, sao lại phải vất vả như thế?”

Cả nhà lần lượt khuyên nhủ, Ngọc Đồng lúc này mới chịu mềm lòng, chịu buông bớt phần căng thẳng trong lòng.

Từ đó về sau, thỉnh thoảng trong giờ học với lão tiên sinh, nàng cũng có đôi chút lười biếng, khiến Khúc thị rốt cuộc cũng yên tâm phần nào.

Nữ nhi của nàng còn dễ dạy, chứ còn chất nữ thì lại không được như vậy.

Khúc thị vốn chẳng quản được Trương Ngọc Kỳ, mà nàng cũng không định quản. Nhưng vì đại tẩu đã đích thân nhờ vả, Khúc thị đành phải mời một vị tú nương danh tiếng ở bản địa đến, dạy riêng thêu thùa may vá cho Ngọc Kỳ. Nhân tiện, nàng cũng đưa Ngọc Đồng và Ngọc Giai đến học cùng, nhưng mỗi ngày chỉ học một canh giờ để dưỡng tính mà thôi.

Dĩ nhiên, người được giáo dưỡng trọng điểm là Ngọc Kỳ. Ngọc Đồng và Ngọc Giai chỉ theo học lấy nền tảng.

Ngoài ra, Khúc thị còn tìm cho Ngọc Kỳ mấy quyển sách như Nữ Tắc, Nữ Đức, và cả một quyển Tống Từ để nàng học. Chừng nào chưa học xong, tuyệt không cho phép luận chuyện xuất giá.

Khúc thị làm vậy, ngược lại khiến đám người Vinh mụ mụ thở phào nhẹ nhõm. Vị Lục cô nương này vừa tới Hàng Châu còn rụt rè được mấy hôm, giờ thì đã lại nổi tính ham chơi, thích tiệc tùng, ăn vận chói lòa, tính tình cũng trở về như trước. Các nàng sợ nếu cứ để mặc như vậy, sau này không dễ bẩm báo kết quả với đại thái thái.

Khúc thị không học qua tâm lý, nhưng lời nàng khuyên lại thấm thía:

— “Con đến Hàng Châu một chuyến, nếu trở về tay trắng, chỉ sợ các tỷ muội khác sẽ cười nhạo. Chi bằng cứ thật tâm học lấy một ít thứ, cũng xem như không uổng một chuyến này. Lẽ nào con định đến thế nào thì về y như vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play