Ngọc Đồng mang theo tâm tình không thoải mái trở về, hiện tại được dịp trút bầu tâm sự với tâm phúc một phen, trong lòng mới thoải mái đôi phần. Vốn dĩ nàng cũng không phải hạng người rộng lượng chuyện gì cũng có thể bỏ qua, lần này đành phải nhẫn nhịn, đợi lần tụ hội sau sẽ tìm cơ hội đáp lại.

Chỉ là còn chưa đợi được lần tụ hội tiếp theo, lại bất ngờ có người từ hầu phủ tới. Kỳ lạ hơn, đi cùng còn có Trương Ngọc Kỳ – thứ nữ của đại phòng. Hiển nhiên Khúc thị cũng không nhận được tin báo trước, lúc thấy người, sắc mặt hơi đổi, trong lòng không khỏi lấy làm kinh ngạc, lại thấy người đi theo Ngọc Kỳ đến chính là tâm phúc bên cạnh Lý thị- hầu phu nhân.

May mắn Khúc thị vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh thường ngày, nét kinh ngạc thoáng hiện cũng rất nhanh bị nàng giấu kín, chỉ nhẹ nhàng nói:

— “Vinh mụ mụ, sao lại là ngươi đưa người đến đây?”

Vinh mụ mụ vẻ mặt lúng túng, lên tiếng thỉnh an rồi đáp:

— “Tam thái thái thứ lỗi, Đại thái thái nói Lục cô nương vẫn luôn mong muốn được đến Giang Nam du ngoạn, chỉ tiếc vẫn chưa có cơ hội. Nay vừa hay các vị đang ở đây, Đại thái thái vốn giao hảo cùng ngài, nên mới đưa Lục cô nương đến để mở rộng tầm mắt, ngắm cảnh sắc Giang Nam.”

Nói rồi còn cung kính dâng lên phong thư tay Lý thị tự mình viết gửi cho Khúc thị.

Khúc thị lật xem thư như gió thoảng, sau đó ánh mắt nhẹ dừng lại trên người Trương Ngọc Kỳ đang ngồi nơi ghế bên, hơi cau mày.

Cô nương này lớn hơn nữ nhi nàng một tuổi, bộ dạng cao ngạo, đến cả trưởng bối cũng không buồn chào hỏi. Khúc thị thầm nghĩ, đại tẩu Lý thị xưa nay chu đáo tỉ mỉ, chẳng hiểu vì sao lại dạy ra một nữ nhi như vậy, nết hạnh thực khiến người khó đoán.

— “Lục cô nương, mau qua thỉnh an Tam thái thái đi.” – Vinh mụ mụ nhỏ giọng nhắc nhở, rồi lại vội vàng bồi thêm một câu xin lỗi – “Lục cô nương bị say xe, giờ còn có chút mơ hồ, mong Tam thái thái lượng thứ.”

Ngọc Kỳ lúc này mới chậm rãi đứng dậy, uể oải hành một lễ lấy lệ.

Khúc thị nhìn thư, biết rõ đại tẩu vì yêu thương nữ nhi nên mới gửi sang, đành thở dài một tiếng, ôn hòa nói:

— “Để Kỳ tỷ nhi ở phòng khách e là không tiện. Hôm nay trước hãy tạm nghỉ tại viện của các tỷ muội, ngày mai ta sẽ bảo đại nha đầu thu xếp một tiểu viện riêng.”

Nói rồi quay sang dặn Vinh mụ mụ:

— “Các ngươi đưa Lục cô nương tới phòng khách rửa mặt chải đầu. Tối nay Tam gia không có nhà, ta sẽ cùng Kỳ tỷ nhi hàn huyên một phen cũng tốt.”

Vinh mụ mụ hiểu rõ, từ khi Trương Chiêu nhậm chức Tri phủ Hàng Châu, địa vị trong phủ khác hẳn xưa kia. Ngay cả Mao lão di thái cũng phải có chút kiêng nể. Nàng không dám chậm trễ, vội vàng lĩnh mệnh lui xuống.

Cứ thế, Ngọc Đồng đột ngột bị đưa tới một vị khách không mời. Hôm đó nàng vừa học xong quy củ, vì Khúc thị mời tiên sinh cần mấy ngày mới tới, nên nàng đang định tranh thủ ôn tập công khóa, lại bị Chi Tử đưa Trương Ngọc Kỳ đến. Nàng đặt bút xuống, hơi sững sờ nhìn Chi Tử.

Chi Tử cười nói:

— “Vị này là Lục cô nương Kỳ tỷ nhi bên hầu phủ. Vì sân còn chưa kịp thu xếp, nên trước tiên tạm nghỉ tại đây.”

Ngọc Đồng nhìn vị cô nương kia một thân gấm vóc hoa lệ, trán còn vương vài sợi tóc ướt, có lẽ do mưa Hàng Châu. Dung mạo tuy không tệ, nhưng chiếc cằm hơi hếch lên, trông như con gà trống nhỏ kiêu ngạo. Chỉ thoáng nhìn, nàng đã đoán không dễ ở chung, không biết nàng ấy định ở lại đây bao lâu nữa?

Dẫu vậy, Ngọc Đồng là chủ nhân nơi này, Ngọc Kỳ lại lớn tuổi hơn nàng, liền tiến lên hành lễ:

— “Lục tỷ tỷ mạnh khỏe.”

Rồi quay sang dặn Hạ Kết:

— “Ngươi đi mời Cửu tiểu thư đến, bảo rằng Lục tỷ tỷ từ hầu phủ đã tới.”

Ngọc Kỳ nhướng mày khẽ gật đầu, thuận miệng nói:

— “Thất muội muội mạnh khỏe.”

Vừa theo Ngọc Đồng bước vào phòng trong, vừa kín đáo đánh giá khắp nơi. Trong lòng không khỏi thất vọng—Tam thúc dù gì cũng là một vị tri phủ, sao nơi ở của Thất muội muội lại đơn sơ thế này? So với mình thì khỏi bàn, ngay cả Trương Ngọc Bình—thứ muội của nàng—nơi ở cũng còn khá hơn.

Phượng hoàng sa cơ chẳng bằng gà thường, lúc này nàng không khỏi buồn cười vì nhớ đến câu ấy.

Dù sao, vị Thất muội muội này thật sự rất đẹp, đến khi trông thấy Ngọc Giai thì lại càng chấn động. Hai tỷ muội Tam phòng Trương gia này, sao đều có tướng mạo xuất chúng như thế? Trong hầu phủ, e rằng chỉ có con gái nhị cô cô—Đào Tâm Mi—mới có thể so bì. Nhưng Tâm Mi tuổi tác đã lớn hơn đôi phần, nếu Ngọc Giai đến tuổi nảy nở, chẳng biết sẽ khiến bao nhiêu người phải khuynh đảo.

Ngọc Đồng mỉm cười giới thiệu:

— “Ngọc Giai, đây là Lục tỷ tỷ.”

Ngọc Giai chăm chú nhìn Ngọc Kỳ. Tuy nàng ấy đang cười, nhưng ánh mắt lại như trôi nổi tận đâu, rõ ràng không thân thiện. Lại thấy tỷ tỷ cũng chẳng thân thiết mấy, nên nàng chỉ lễ phép gật đầu, tay âm thầm nắm lấy vạt áo tỷ tỷ, không nói gì thêm.

Ngọc Đồng thấy tay muội muội lạnh buốt, liền dịu dàng dặn dò:

— “Dù hai viện cách nhau không xa, cũng không thể chủ quan. Mau mặc thêm áo dày, nếu cảm lạnh thì phiền lắm.”

Ngọc Giai lè lưỡi:

— “Tỷ, muội biết rồi mà.”

Ngọc Đồng bảo Hoàng Oanh mang áo choàng của nàng đến đắp cho muội muội. Ngọc Kỳ đứng bên lại cảm thấy kỳ lạ—Ngọc Đồng là con vợ cả, còn Ngọc Giai là con vợ lẽ, thế mà lại thân thiết như ruột thịt. Nghĩ đến bản thân, mỗi lần đến tìm tỷ tỷ khi còn chưa xuất giá, tỷ tỷ đều lạnh nhạt, chỉ đưa cho mấy món cũ kỹ qua loa.

Nghĩ tới đây, chẳng hiểu sao, sống mũi nàng cay cay, lệ chợt tràn mi.

Bọn nha đầu đi theo vội vàng luống cuống, không biết nên dỗ thế nào.

Ngọc Đồng thấy nàng rơi lệ, liền dịu giọng hỏi:

— “Lục tỷ tỷ sao vậy? Có phải là nhớ nhà?”

Tuy nàng không rõ lý do vì sao Ngọc Kỳ đột ngột từ kinh thành tới Hàng Châu, nhưng nhìn sắc mặt nàng như mang tâm sự, hiển nhiên là gặp phải điều gì không vừa ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play