Mãi đến khi có dòng họ tới thỉnh an, chàng mới rời sang thư phòng, Ngọc Đồng cũng giống như chim cút nhỏ, ngoan ngoãn theo đến chỗ trưởng bối dâng trà, không nói một lời dư thừa. Toàn thân nàng, mấy ngày qua thực sự đã mỏi mệt rã rời. Trưởng bối trong tộc đối với vị thế tử phi mới đến này ngược lại lại có hảo cảm không tồi, chung quy nữ tử lớn lên xinh đẹp nơi nào cũng khiến người ta vừa mắt, lại không tranh đoạt nổi bật, thoạt nhìn còn hiếu thuận, như thế đã là đủ rồi.
Một ngày bận rộn kết thúc, Ngọc Đồng khẽ vỗ vỗ gương mặt có chút cứng đờ của mình, ngồi ăn cơm mà chẳng biết trong miệng là mùi vị gì. Ngân Hồng đang định tiến lên nói gì đó, thấy Triệu Quần cũng đang ở đây, bèn ngậm miệng không dám mở lời. Cũng may Triệu Quần thương nàng cả ngày mệt nhọc, không cố ý làm khó nàng.
Sáng ngày kế, Tín Quận Vương phi lại nhận được ý chỉ trong cung, triệu kiến bà vào cung bồi chuyện với Thái hậu, tất nhiên cũng muốn mang Ngọc Đồng theo cùng. Sáng sớm đã tất bật tìm y phục cho thế tử phi, chỉ có Ngân Hồng kề bên tai nàng nhẹ giọng nói vài câu. Ngọc Đồng khổ sở cười: “Ta như vậy, cũng đâu thể không vào cung.”
Tiến cung không phải chuyện nhỏ, nàng cũng không phải thật sự bị bệnh, đành tự nhủ trở về phủ rồi sẽ mời đại phu đến khám qua một lượt.
Trời vừa sáng, Ngọc Đồng đã đến chỗ Tín Quận Vương phi hầu hạ. Sau khi trang điểm, chải chuốt xong xuôi, mẹ chồng nàng dâu cùng nhau vào cung.
Vào cung, các nàng đi sâu vào nội điện, Ngọc Đồng càng lúc càng cảm thấy khó chịu. Tín Quận Vương phi vốn đang mỉm cười đùa giỡn cùng tiểu thái giám, trông thấy con dâu sắc mặt trắng bệch thì cũng giật mình.
“Con không sao chứ?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play