Ngọc Đồng liếc mắt nhìn Thái tôn, chỉ cảm thấy thân thiết vô cùng. Trước nay nàng chưa từng đối với hài tử nào có cảm giác như vậy. Dẫu là đối với chất nhi ruột thịt như Niệm Thành, nàng cũng chỉ là cảm giác thân cận do cùng huyết thống, chứ chưa bao giờ giống như đứa nhỏ này, vừa nhìn thấy liền muốn ôm vào lòng. Nàng âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nàng mang thai, nên mới như vậy?
Từ khi biết Ngọc Đồng có thai, Tín Quận Vương phi liền ngồi không yên. Nếu không phải cố kỵ quy củ, bà thật hận không thể tự mình ra tay đỡ con dâu. Thái hậu cũng không tiện giữ người, vừa ra khỏi cung, ánh mắt Tín Quận Vương phi đã toàn bộ rơi lên bụng Ngọc Đồng, còn cố ý trách mắng:
“Con đó, đúng là còn trẻ, về sau nếu thấy không khoẻ thì nhất định phải mời thái y tới xem cho cẩn thận.”
“Đã rõ, mẫu phi.” Ngọc Đồng cũng không có bao nhiêu tâm tư cùng bà bà dong dài.
Triệu Quần chờ các nàng ở cửa cung, thấy mẫu tử hai người đều thất thần đi ra, chàng hoảng hốt vội bước lên trước muốn đỡ lấy Tín Quận Vương phi. Quay đầu lại hỏi Ngọc Đồng:
“Hôm nay ở trong cung không có việc gì chứ?”
Thấy thê tử không đáp lời, Tín Quận Vương phi liền đẩy tay nhi tử ra, quát nhẹ:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play