“Được.” Ngọc Giai nhẹ giọng đáp ứng.
Ngọc Đồng thấy muội muội bận rộn, cũng không muốn quấy rầy. Người trưởng thành ai chẳng có việc riêng, làm sao còn có thể thân mật khắng khít như thuở còn thơ? Nàng chỉ trò chuyện với Ngọc Giai đôi câu, rồi định đi nói chuyện với tẩu tử Khúc Oánh, không ngờ lại chạm mặt Ngọc Thi mang rượu tới.
Ngọc Thi đã định ngày lành tháng tốt vào tám tháng năm sau sẽ xuất giá. Nàng là con gái chính thất của Ngũ phòng, lại được gả vào trong tông thất, nghe nói của hồi môn cũng chẳng ít gì.
Khúc Oánh khách khí nói: “Để hạ nhân đưa tới là được rồi, hà tất thập nhất muội phải tự mình nhọc công?”
Ngọc Thi vẫn là bộ dáng tươi cười muôn thuở kia: “Muội nghĩ hai nhà chúng ta ở gần, tiện đường nên đích thân mang tới. Không biết thất tỷ đã trở về? Sao không qua chỗ muội ngồi chơi một chút?”
“Muội không phải đang ở đây rồi sao? Vừa khéo, lại đây cùng ngồi chuyện trò.” Thật ra Ngọc Đồng không ưa Ngọc Thi, chỉ bởi cảm thấy nàng tâm tư quá sâu, lại kiểu người ai cũng không đắc tội, gặp chuyện tốt thì tranh lên trước, khi gặp rắc rối thì nửa phần trách nhiệm cũng không gánh, ngầm lại hay có mưu tính.
Ngọc Thi đặt bình rượu nhỏ xuống, rất ân cần hỏi: “Còn chưa hỏi thất tỷ gần đây sống ra sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT