Vào mùa đông, tiết trời ẩm lạnh, trong phòng Ngọc Đồng phải đặt mấy chậu than mới cảm thấy có chút ấm áp. Nàng để các nha đầu vào nội thất sưởi ấm, lúc này Hạ Kết mới từ ngoài trở về. Hạ Kết là người hầu trong phủ, con gái của huynh đệ Trương Chiêu, quan hệ giữa hai nhà trong hầu phủ vốn thân thiết, cành lá sum suê.
Hôm nay, người đưa lễ cuối năm từ Ích Châu trở về kinh thành đã đến, trong đoàn có cả phụ mẫu của Hạ Kết, nên Ngọc Đồng sai nàng đi gặp mặt họ, cũng tiện thể dò hỏi tin tức.
“Cô nương, nô tỳ đã trở về.”
“Được, ngươi về rồi, bên ngoài chắc lạnh lắm. Trên bàn còn sữa bò, mau uống chút cho ấm,” Ngọc Đồng mỉm cười nói.
Hạ Kết cũng không khách khí, cảm tạ xong liền ngồi xuống uống một chén lớn, rồi bắt đầu kể tình hình trong phủ: “Trong phủ có chuyện hỉ, lúc phụ mẫu trở về đưa lễ thì thế tử phu nhân vừa lúc lâm bồn, sinh hạ một tiểu lang nặng sáu cân sáu lượng, còn được thưởng tiền.”
Thế tử phu nhân – Tiểu Chu thị – là cháu gái ruột của lão phu nhân Chu thị. Chu gia tuy không còn hưng thịnh như xưa, nhưng vẫn giữ được tước vị. Lão phu nhân ra mặt chủ trì hôn sự, tất nhiên hầu phu nhân cũng không phản đối.
Ngọc Đồng lập tức vui vẻ nói: “Đây là chuyện tốt a!”
Nhưng Hạ Kết lại cười đầy hàm ý. Tử Diên phát hiện có điều khả nghi, liền giục nàng: “Có chuyện gì không ổn phải không?”
Hoàng Oanh cũng nói: “Tỷ tỷ còn làm ra vẻ bí hiểm trước mặt cô nương.”
“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là thân muội của thế tử phu nhân tới chăm sóc, ai ngờ lại bị bắt gặp đang cùng thế tử nói chuyện trong hoa viên. Tin này truyền tới tai thế tử phu nhân, sau đó chẳng phải là sinh con gấp gáp sao?” Hạ Kết nhấn giọng. Tiểu biểu muội của nàng làm nha đầu ở đại phòng trà, tin tức vô cùng nhanh nhạy.
Ngọc Đồng nhíu mày, nghĩ thầm thường ngày mẫu thân vẫn nói thế tử là bậc thanh niên chính trực có tiền đồ, nếu có tâm tư cũng không đến mức vội vàng như vậy. E là muội muội kia của Chu thị cố ý bày trò.
Nhưng nàng làm vậy thì được lợi gì? Lẽ nào muốn tranh tỷ phu? Nhưng tỷ tỷ nàng đã là thế tử phu nhân, nàng chẳng lẽ cam tâm làm tiểu?
Ngọc Đồng nghe xong, trong lòng chỉ thấy phiền. May mà nhà các nàng là con vợ lẽ, sau này chắc chắn sẽ phân ra ở riêng. Người ít thì chuyện ít, Ngọc Đồng vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng.
Hạ Kết chỉ có thể truyền đạt mấy tin tức bát quái, còn Trương Chiêu và Khúc thị lại quan tâm hơn tới thái độ của hầu phủ. Vì Trương Chiêu và Lãnh tri phủ luôn cạnh tranh, nên hắn đã viết thư hỏi người trong nhà về thái độ của Khang vương phủ đối với Lãnh gia.
Người được gửi thư là Tứ thúc của Ngọc Đồng – Trương Tạ – vốn xuất thân Thám Hoa, hiện đang làm việc tại Hàn Lâm Viện, xem như là người có tiền đồ nhất trong dòng họ.
Trương Chiêu đọc thư rất nhanh, sau đó tiện tay ném thư sang bên cạnh, hừ lạnh: “Lão Tứ vẫn như cũ, toàn lấy ý tứ nhạc phụ hắn làm chủ.”
Hắn tỏ rõ sự khinh thường. Trước kia hắn và Tứ đệ cùng là người đọc sách giỏi, quan hệ rất thân thiết. Sau này khi Vương thị – con gái phủ Bình Tây bá – vào cửa làm chính thất của Trương Tạ, do quan hệ không tốt với chị em dâu nên Khúc thị cũng chẳng mấy thân thiện với nàng.
Vương thị làm người vô lễ, lại từng có gièm pha với Khúc thị, khiến quan hệ càng thêm tồi tệ. Trương Chiêu tuy không vì nữ nhân mà đoạn tuyệt huynh đệ, nhưng Trương Tạ thì ngược lại. Hồi âm của hắn rõ ràng khuyên Trương Chiêu nên nhẫn nhịn Lãnh tri phủ, còn bảo Khang vương được Hoàng thượng sủng ái, lại là nhạc phụ của hắn, không nên xúc phạm.
Nhưng Trương Chiêu đã dò hỏi từ hầu gia và đại cữu Khúc Quốc công, biết Khang vương đã bị răn dạy tại tang lễ Thái hậu, vương tước cũng bị giáng, chỉ còn là Khang quận vương, hiện cũng đang dâng sớ lập con làm thế tử. Trong khi đó, con Lãnh thị chỉ là hậu duệ dòng bên.
“Ta đã gửi thư cho tổng đốc Xuyên Thiểm về việc chiêu an thổ phỉ, chỉ sợ vài ngày nữa chúng ta sẽ được điều đi.”
Khúc thị thở dài: “Tứ thúc là người tốt, nhưng cái Vương thị kia, mệt nàng còn là hầu môn đích nữ, tưởng rằng làm đích nữ là thiên hạ vô địch sao!”
Dẫu hầu gia đối với Trương Chiêu có huynh đệ tình thâm, tứ đệ này chưa có được địa vị gì đáng kể đã sợ huynh trưởng lấn át, đúng là khiến người ta thất vọng.
Trương Chiêu cười nhạt: “Hắn cùng Vương thị là thanh mai trúc mã, không phải bị nàng dắt mũi sao? Ngươi có biết mẫu thân nàng vốn là kế thất, mà nguyên phối là thứ muội. Trước kia Uy Viễn hầu thế tử còn sống, nào có chuyện Vương thị ngông cuồng như vậy?” Đáng tiếc thế tử mất sớm, chưa đầy mười bảy tuổi đã bệnh mất, không có con nối dõi, nên huynh nàng kế thừa tước vị.
Vì vậy, cha mẹ Vương thị cùng huynh đệ càng thêm cậy quyền thế, bản thân nàng thì luôn thiếu phân minh đúng sai, khiến Khúc thị và Trương Chiêu cuối cùng phải bị điều tới tận Vân Nam.
Trương Chiêu lại nghĩ đến mẹ ruột – Mao lão di thái – nghe nói thân thể không tốt, lòng hắn tràn đầy lo lắng, cũng oán trách bản thân: “Nếu ta còn ở kinh thành, đâu đến mức để mẫu thân phải chịu khổ như vậy.”
Mao lão di thái vốn là tiểu thiếp lão hầu gia mang từ trang trại về, xuất thân thấp, nhưng mệnh tốt, một đêm liền hoài thai Trương Chiêu. Bà thành thật, nói năng hơi lắp, nhưng hết lòng thương hắn. Khi hắn còn nhỏ bị phạt cấm túc, bà còn lén nướng khoai đưa cho hắn.
Trương Chiêu cũng cảm kích mẹ cả – người đã cho phép hắn đi học thư viện. Với mẹ cả thì hiếu thuận, còn với mẹ ruột thì đau lòng.
Khúc thị cũng rất có cảm tình với Mao lão di thái. Ngày đầu về nhà chồng, bà đã giao hết tất cả tiền bạc và đồ hầu phủ ban thưởng cho Khúc thị. Khúc thị tuy xem đó không đáng bao nhiêu, nhưng cảm cái tình bà dành cho mình, cũng không nỡ để bà xảy ra chuyện gì.
“Thiếp nghĩ, nếu sau này chúng ta phân gia, có thể đưa di nương ra ngoài ở cùng,” Khúc thị nói.
Trương Chiêu gật đầu, lập tức sai Tử Diên bá phụ – người hầu thân cận – quay về chăm sóc Mao lão di thái.
Mùa thu qua đi, xuân lại đến. Tổng đốc Xuyên Thiểm biểu dương công trạng chiêu an thổ phỉ, thuế muối thu nhiều hơn trước, Trương Chiêu được bổ nhiệm làm Hàng Châu tri phủ, ngài liền lên đường nhậm chức.
Ngọc Đồng không kịp từ biệt Đường Yến, đã phải cùng cả nhà thu dọn hành lý. Ngoài Mạo di nương, ai nấy đều vui mừng. Ngọc Giai còn lén bảo muội muội: “Giang Nam phong cảnh hữu tình, muội mong được đi sớm một chút.”
Một năm qua đi, vóc dáng Ngọc Đồng và Ngọc Giai đều cao lên, người làm kim chỉ đã may cho hai nàng y phục mới. Đồ đạc mang đi không hết, chỉ có thể bán lại, bởi vậy Khúc thị vốn chẳng muốn dọn nhà nhiều. Cũng may tổng đốc Xuyên Thiểm là người của Thái tử, không nịnh Khang vương, Trương Chiêu mới được bổ nhiệm đến Hàng Châu.
Khúc thị tán thưởng: “Thái tử quả là Thái tử, anh minh lại công bằng.”
Lãnh gia hận Trương Chiêu thấu xương, Lãnh tri phủ giễu cợt: “Chẳng qua làm thành một hai việc mà đã coi như công tích, đợi ta viết thư cho Khang vương, xem Trương Chiêu còn đắc ý được mấy ngày.”
Nhưng xét về xuất thân, Trương gia vẫn cao quý hơn. Hơn nữa chất nữ của Trương Chiêu là Tam hoàng tử phi, huynh trưởng là hầu gia, bản thân lại là hiền thần.
Chuẩn bị xuất phát, Lâm nhị thái thái và Ngọc Nhu tới đưa tiễn, còn chuẩn bị lễ nghi chu đáo. Mạo di nương rất luyến tiếc nữ nhi, nhưng nàng không làm chủ được, cũng không thể khiến Trương Chiêu vì nữ nhi mà ở lại.
Trên thuyền, ngày tháng buồn tẻ. Ngọc Giai thân thể yếu, Hạ di nương ngày đêm chăm sóc. Mạo di nương vì chia xa Ngọc Nhu nên buồn bực. Chỉ có Ngọc Đồng hay đến thỉnh an Khúc thị là nơi yên tĩnh nhất.
"Chỗ mẫu thân có cá khô, may là hôm nay không ai tới, nữ nhi được độc chiếm rồi.”
Cá khô làm từ cá bạc nhỏ, ướp gia vị rồi chiên. Lửa phải vừa đủ, không lớn quá cũng không nhỏ quá, rất khó làm. Khúc thị thấy nữ nhi ăn ngon lành thì cười, nói: “Ca ca con cùng phụ thân đang làm thơ ngoài kia, con không cần ra đó.”
“Vâng ạ,” Ngọc Đồng ngoan ngoãn nghe lời, cùng mẫu thân ăn cơm.
Bên ngoài người hầu, sai vặt, quan binh rất đông, nếu nàng bị nhìn thấy, e rằng bị truyền lời ra ngoài không hay.
Khúc thị gắp thêm mấy đũa rau: “Rau xanh cũng phải ăn nhiều, trên thuyền không bằng ở nhà, phải biết quý trọng thân mình.”
Chúc ma ma ngồi một bên quan sát, thấy Ngọc Đồng nay đã rất hiểu chuyện, biết giữ quy củ.
Ăn xong, Ngọc Đồng sai người đưa canh mơ chua cho Ngọc Giai, Ngọc Giai lại đáp lễ bằng một mâm bánh mứt táo, nói chờ khỏe lên sẽ tới tìm tỷ tỷ chơi.
Vương mụ mụ – vú nuôi của Ngọc Đồng – là người hiểu nàng nhất. Nhiều điều nàng không nói với Khúc thị lại thổ lộ với Vương mụ mụ. Hôm nay bà còn lén lấy ba quả ngọt đưa nàng: “Tỷ nhi, nghỉ ngơi thì ăn một chút, Chúc ma ma nghỉ rồi, không ai đến làm phiền.”
“Được, như vậy là tốt rồi. Mụ mụ cũng nếm thử một chút.” nàng đưa tay đút một quả cho bà.
Vương mụ mụ vui vẻ nhận, hạ thấp giọng nói: “Cô nương dặn ta làm việc kia, đã xong rồi. Ta mang một đôi bình ngọc đến Đường gia, Đường cô nương đáp lễ bằng một đôi thoa hình dơi năm sắc, bảo ta mang về.”