Mười tháng sơ tám, trong hoàng lịch ghi rõ: ngày lành, thích hợp gả cưới.
Trời còn chưa sáng rõ, Ngọc Đồng đã tự tỉnh giấc. Khúc thị quan tâm khuyên bảo:
“Muốn hay không ngủ thêm một lát? Mẫu thân chờ chút nữa sẽ gọi con  dậy, con cứ giữ sức đi, đừng lo chuyện canh giờ.”
Ngọc Đồng khẽ lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ: “Không ngủ nữa đâu, con muốn cùng mẫu thân dậy sớm.”
Dù có ngủ cũng không yên giấc, chẳng bằng dậy sớm một chút, còn có thể dùng điểm tâm cho no, kẻo lát nữa thay cát phục xong rồi thì khó lòng ăn uống gì. Nàng tóc xõa như thác, thoạt nhìn chẳng khác gì tiểu cô nương, Chi Tử thầm nghĩ: thật ra thì cô nương nhà mình cũng chỉ vừa mới cập kê, vốn là tuổi nhỏ, chỉ vì ngày thường luôn giữ dáng vẻ đoan nghiêm, khiến người ta quên mất nàng vẫn còn là một tiểu cô nương.
Khúc thị vốn đặc biệt thương yêu đứa con gái này, thường ngày tuy giữ nghiêm quy củ, nhưng hôm nay lại đích thân cầm một chén chân giò hầm nóng hổi, đưa tận giường cho nữ nhi:
“Cục cưng của mẫu thân, con ăn nhiều một chút đi. Lát nữa thay cát phục vào rồi, là không tiện ăn uống gì nữa đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play