Lúc này, Ngọc Đồng vốn muốn nói thêm vài câu, nhưng cũng chỉ đành giả vờ thẹn thùng. Ngọc Giai thì ở một bên tò mò nhìn tỷ tỷ trang điểm, thấy người bên cạnh tỷ tỷ đến rồi lại đi, nàng chỉ yên lặng ngoan ngoãn ngồi một bên. Tỷ tỷ sắp phải xuất giá rồi… Nếu tỷ tỷ đi rồi, nàng mỗi ngày sẽ phải làm gì đây?
Nàng còn chưa kịp mở miệng, tỷ tỷ đã chải đầu, trang điểm, thay y phục xong xuôi. Cả một lượt từ đầu tới chân cũng mất nửa ngày, đến khi xong thì đã quá trưa.
Lúc này người bầu bạn bên Ngọc Đồng dĩ nhiên là Ngọc Giai, trong lòng nàng cũng mang chút tư tâm — hy vọng có người thực lòng thương yêu muội muội của mình, để muội ấy nửa đời sau được sống an ổn, hạnh phúc. Khúc Oánh đối với nàng thì tốt, là bởi vì nàng là em chồng ruột thịt. Nhưng Ngọc Giai thì không phải...
“Tỷ tỷ mặc bộ y phục này vừa trang nhã quý giá, lại thêm phần uy nghi và xinh đẹp.” Ngọc Giai khen ngợi.
Ngọc Đồng bật cười: “Tỷ cũng cảm thấy thế.” Nói xong, hai tỷ muội cùng che miệng khẽ cười.
Ngọc Châu và Ngọc Thi cùng đến chúc mừng Ngọc Đồng, nàng liền đáp: “Vui chung, vui chung, bên ngoài đã dọn tiệc rồi, các muội mau ra dùng cơm đi.” Nói vậy nhưng cũng không giữ các nàng lại. Ngọc Thi thì không sao, nàng cũng sắp gả vào phủ Phụ Quốc Trung úy, tính ra cũng là tông thất, gần đây bên nhà trai còn rất vừa lòng với nàng, cho nên tâm tình cũng tốt.
Còn Ngọc Châu vẫn đơn thuần như cũ, chỉ mong mau mau dùng bữa rồi quay về nghỉ ngơi. Mỗi lần đi dự hỷ yến, thế nào cũng có người đến hỏi những câu khiến nàng khó xử. Tuy việc của nàng và Lý Nhị đã được định đoạt, nhưng trong lòng vẫn luôn bất an. Ngọc Châu khẽ thở dài, kéo tay Ngọc Thi rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT