Tới đồn cảnh sát, không ai đánh thức Phan Kính.

Nữ cảnh sát nhẹ nhàng bế cô bé vẫn còn đang ngủ, đi thẳng lên văn phòng ở tầng trên. Trời quá lạnh, trong phòng làm việc có hệ thống sưởi.

Lúc đi tới cầu thang, một cảnh sát nam định đưa tay đỡ lấy:
“Lan tỷ, để em bế cho.”

Chị Lan lắc đầu, vừa tiếp tục đi lên, vừa nhỏ giọng đáp:
“Tiểu nha đầu có bao nhiêu nặng chứ? Con trai tôi mười hai tuổi rồi, tôi còn ôm được nữa là.”

Anh cảnh sát cũng không nói thêm gì, chỉ nhanh chân đi trước, mở cửa văn phòng giúp chị.

Phan Kính người nhỏ, hai cái ghế kê sát lại là đủ nằm ngon lành. Chị Lan cởi áo khoác cảnh phục ngoài cùng, đắp lên cho cô bé.

Gã buôn người mặt đầy máu, nhưng vết thương chủ yếu là ngoài da, chỉ dọa người chứ không nghiêm trọng. Tuy nhiên tai hắn bị thương nặng, phải đưa vào bệnh viện để khâu lại trước, sau đó mới quay lại đồn để thẩm vấn.

Trên đường đến bệnh viện, biết mình không thể thoát được, hắn bắt đầu hoảng sợ. Tay che tai đang rỉ máu, trong lúc hoảng loạn liền khai hết danh tính thật.

Gần trưa, chị Lan nhẹ nhàng lay Phan Kính dậy.

Phan Kính tỉnh dậy trong trạng thái lơ mơ, vừa thấy phù hiệu cảnh sát trước mặt, cùng bộ đồng phục cảnh phục trên người mình, lập tức tỉnh táo.

Chị Lan giả vờ nghiêm mặt, nhìn cô bé:
“Khai thật thì được khoan hồng, ngoan cố chống đối thì sẽ bị nghiêm trị!”

Phan Kính lập tức ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh đáp:
“Cháu tên là Phan Kính, năm nay…”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc ấy, chị Lan không nhịn được bật cười:
“Được rồi, tên buôn người vẫn đang nằm viện kìa. Ăn cơm trước đi, chiều tính tiếp.”

Phan Kính ngoan ngoãn nghe lời, bò xuống ghế, cố gắng kiễng chân cởi chiếc áo khoác cảnh phục nặng trịch.

Chị Lan chìa tay ra, Phan Kính do dự nhìn một cái, rồi cũng đưa tay cho chị nắm.

Cả hai tới căn tin. Ở đó đã có hàng người dài xếp hàng chờ.

Thấy chị Lan dắt theo một bé gái, người ta sợ bé đói, liền tự động nhường chỗ. Chị Lan cười nói cảm ơn, rồi dắt bé tiến lên.

Người xếp sau tò mò hỏi:
“Lan tỷ, đây là con gái chị à?”

Phan Kính nghiêm túc trả lời:
“Không phải ạ, cháu là nghi phạm.”

Chị Lan lại bật cười:
“Cái gì mà nghi phạm chứ!” Thấy cô bé không bị dọa bởi chuyện sáng nay, chị cũng yên tâm phần nào.

“Đây là nạn nhân bị hại.” Chị Lan giới thiệu.

Khi lấy cơm, cô đầu bếp ở cửa sổ múc thêm cho Phan Kính một bát canh trứng.

Phan Kính ăn rất vui vẻ. Chị Lan còn bóc tôm bỏ vào đĩa bé. Phan Kính ngại quá, cố tình gắp nguyên cái đùi gà to cho chị Lan. Chị Lan lại quay về cửa sổ lấy thêm gan heo cho bé.

Bữa trưa này hơi bị… nhiều. Phan Kính cảm thấy mình đã làm phiền người ta quá rồi. Trong lòng thầm hạ quyết tâm: khi điều tra, nhất định phải trả lời rõ ràng, nếu không nói thật được thì cứ im lặng, tuyệt đối không được lừa gạt mấy chú mấy cô tốt bụng này.

Ăn xong, Phan Kính lại được ngủ trưa thêm một lát.

Đến 2 rưỡi chiều, cô bé được đưa vào phòng thẩm vấn.

Phòng bên cạnh, tên buôn người cũng đang bị tra hỏi. Chỉ là không khí giữa hai bên hoàn toàn khác nhau.

Phòng kia thì:
“Nói! Mày là ai? Khai thật thì sống, ngoan cố thì chết!”
Bàn bị đập rầm rầm.

Còn bên Phan Kính:
“Bé con à, cháu tên gì nè?”
Đưa một ly nước ấm.

Phan Kính ngồi nghiêm chỉnh, ghế quá cao khiến chân cô bé lơ lửng. Cô vừa được một cảnh sát khác bế lên ngồi, trông thật buồn cười.

Nhưng gương mặt Phan Kính lại vô cùng nghiêm túc.

“Cháu tên là Phan Kính, ‘Phan’ trong Phan Lang chí khí, ‘Kính’ trong ‘kính chào tổ quốc’.”

Cảnh sát nghe vậy cười phá lên:
“Trời ơi, ai dạy cháu cái câu dài thế này? Ba cháu hả? Ba cháu có đẹp trai như Phan An không?”

Phan Kính gật đầu:
“Ba dạy cháu. Nhưng cháu không nhớ ba có đẹp trai không.”

Cảnh sát hỏi:
“Ba cháu đâu rồi?”

Phan Kính mở cặp, lấy ra vài tờ giấy chứng tử.

Cô không thích nói miệng rằng ba mẹ, bà nội mình đã mất. Nghe thì thấy tội quá. Tốt hơn là cứ đưa tài liệu ra.

Cảnh sát xem giấy, im lặng. Chị Lan đứng bên cạnh cũng nhìn thấy, tim bỗng quặn lại.

“Nội cháu từng nói, bọn buôn người rất thích những đứa bé như cháu. Nội dạy cháu rất nhiều cách để đối phó bọn chúng.” – Phan Kính bình tĩnh nói, mượn danh nội để né tránh truy cứu.

Cảnh sát ho nhẹ một tiếng:
“Vậy cháu tới thành phố này làm gì?”

Phan Kính lặng thinh. Vừa rồi còn tự nhủ không nên nói dối các chú các cô, vậy mà giờ câu hỏi đầu tiên đã là một cái không thể nói thật.

Cô bé suy nghĩ giây lát rồi đáp:
“Người quê dẫn cháu đến đây tìm người thân.”

Người quê = Trình Lương.

Trình Lương vẫn luôn nghĩ mình chỉ giúp Phan Kính đi tìm họ hàng. Vậy không tính là nói dối.

Phan Kính thầm tự tán thưởng bản thân.

Chị Lan hỏi xen vào:
“Vậy cháu có tìm được người thân chưa?”

Phan Kính lắc đầu:
“Chưa ạ.”

Câu này thì không thể nói dối, lỡ mà cảnh sát nhất quyết bắt đi tìm người thân thật thì phiền toái to.

Hồ sơ của Phan Kính rất rõ ràng. Tất cả tài sản đều nằm trong ba lô nhỏ kia. Ngoài việc phản ứng nhanh, gan to hơn người, không có vấn đề gì bất thường.

Dù sao cũng là đứa trẻ từng mất cả cha mẹ ông bà, hiểu chuyện sớm hơn cũng dễ hiểu.

Ghi xong lời khai, Phan Kính ký tên bằng dấu vân tay nhỏ xíu.

Sau đó lại được chị Lan dắt về phòng làm việc, sưởi ấm.

Còn có mấy cảnh sát khác mang đồ ăn vặt tới cho cô ~

Bên kia, bọn buôn người bị thẩm vấn rất lâu. Ban đầu chúng còn giả bộ nói là do nhất thời nảy lòng tham, thấy cô bé dễ thương nên muốn bắt về nuôi làm con gái.

Thời gian càng lâu, lộ sơ hở càng nhiều.

Qua nhiều vòng tra hỏi, cảnh sát moi được một loạt manh mối từ chúng. Ghép nối với các vụ mất tích trước đó, mọi thứ khớp nhau gần như hoàn hảo.

Cảnh sát lập tức nhận ra đây là một đường dây buôn bán trẻ em quy mô lớn, có tổ chức, hoạt động khắp nhiều tỉnh.

Báo cáo gửi lên cấp trên, lập tức thành lập tổ chuyên án, điều tra vụ việc có tên chính thức:
“Chuyên án Buôn bán Trẻ em 120,” gọi tắt là “Án 120”.

Phan Kính – người có liên quan trực tiếp – được đặc biệt quan tâm.

Do thời đó chưa phổ biến Internet, tin tức khó kiểm tra, cảnh sát tạm thời chưa tra ra người thân như lời Phan Kính nói. Vì thế, cô bé được giữ lại tại đồn cảnh sát.

Chị Lan xung phong muốn đưa Phan Kính về nhà ở. Ngoài chị, còn có mấy cảnh sát khác cũng muốn nhận bé về chăm sóc. Có người thậm chí âm thầm xin lãnh đạo cho nhận nuôi nếu tìm không thấy người thân cô bé.

Nhưng Phan Kính hiểu rõ bản thân không phải một đứa trẻ bình thường. Ở chung lâu sẽ dễ lộ sơ hở, mà cô còn việc phải hoàn thành. Thế nên, cô kiên quyết từ chối.

Các cảnh sát không yên tâm để cô bé một mình. Cuối cùng đưa ra phương án dung hòa: để Phan Kính tạm thời ở trong đồn. Buổi tối ngủ lại phòng nghỉ của cảnh sát trực ban.

Vậy là, Phan Kính như một con mèo hoang nhỏ, tạm thời được đồn cảnh sát thu nhận.

Mỗi ngày, đều có cảnh sát tranh nhau dẫn cô bé đi ăn hoặc đi dạo. Chị Lan có hai con sinh đôi đang học cấp hai, không rảnh chăm. Những lúc chị đến làm, thường thì Phan Kính đã được người khác dẫn đi mất.

Chị Lan không vui, chỉ có thể tranh thủ ở nhà làm chút đồ ăn vặt, lúc gặp thì lập tức nhồi cho bé ăn.

Giờ trực ban thường do các cảnh sát trẻ chưa có gia đình đảm nhận.

Trong đó, cảnh sát trẻ Hà Vân Sinh là một người khá đặc biệt. Mới tốt nghiệp năm ngoái, chưa vợ, chưa con, không bạn gái. Ở một mình trong phòng ký túc gần đồn.

Chiều đến, khi người khác đã về nhà hoặc hẹn hò, anh thường dẫn Phan Kính ra sân huấn luyện.

“Hôm nay chạy 400 mét nhé.” – Hà Vân Sinh ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Phan Kính – “Em từng đánh kẻ xấu, bây giờ cũng là chiến sĩ rồi.”

“Vâng!” – Phan Kính gật đầu dứt khoát.

Cô cũng muốn rèn luyện thể lực. Hôm đó, thật ra cô muốn cắt hẳn tai gã buôn người, mà sức không đủ nên chỉ cắt được một nửa.

Bước chân nhỏ bắt đầu chạy, Hà Vân Sinh vừa chạy bên cạnh vừa bấm giờ.

Tới đích, anh xem đồng hồ:
“Tốt lắm, nhanh hơn 3 giây.”

Sau đó, anh tập võ. Phan Kính thì nhảy nhót cạnh đó, cố gắng chạm được xà ngang – cái thấp nhất.

Hà Vân Sinh vừa đánh quyền, vừa tranh thủ quay lại nhìn:
“Chờ em cao tới xà ngang thứ hai, anh sẽ tháo rời khẩu súng cho em xem. Anh còn tháo được cả vũ khí hạng nặng luôn đó!”

Phan Kính nịnh nọt:
“Anh Vân Sinh giỏi quá trời!”

Về sau, do án "120" điều tra kéo dài, liên quan nhiều tỉnh, cảnh sát ngày càng bận.

Nhiều người trong đồn bị điều đi, người còn lại cũng gánh việc nặng hơn.

Hà Vân Sinh đi tỉnh ngoài xác minh người mua trẻ em. Chị Lan thì tiếp dân, bởi ngày càng nhiều cha mẹ nghe tin vụ án có tiến triển, đến đồn mong tìm được con.

Phan Kính hiếm hoi có được chút thời gian rảnh của riêng mình.

Cô bé hiểu rất nhiều, lại dũng cảm và chín chắn, nên đôi khi được phép ra ngoài một mình. Nhưng để an toàn, cô phải đeo thẻ cảnh sát trước ngực – nhìn như con em cán bộ, không ai nghi ngờ.

Lang thang dạo phố, đi xe buýt, cuối cùng cô đến một khu chung cư ở phía Đông thành phố.

Khu này nhìn giàu hơn hẳn.

Nhà cửa cao tầng, hiện đại.

Phan Kính đi tới trước một bảng hiệu: “Ngự Hải Viên.”

Chính là chỗ này.

Bảo vệ gác cổng là một chàng trai trẻ, ăn mặc tươm tất, trông rất nghiêm túc. Mỗi người ra vào anh đều cúi đầu chào.

Phan Kính chờ tới khi có hai người lớn dắt theo hai đứa nhỏ đi vào, liền không để ý mà đi theo sát sau, làm bộ như người trong nhà.

Bên trong tiểu khu cây cối xanh tươi, dù mùa đông lá rụng nhưng vẫn có vài cây sồi xanh đứng lặng lẽ.

Phan Kính vừa đi vừa đếm, tới tòa số 8.

Xung quanh tòa này rất thoáng, nhiều cây xanh. Tới mùa hè chắc chắn sẽ rất mát mẻ.

Mười bốn tầng, tầng nào cũng có ánh đèn, có người sinh hoạt. Đây là tòa nhà nổi bật nhất khu.

Phan Kính ngẩng đầu nhìn, trong lòng thở dài.

Năm xưa, cô biết đến tòa này qua… báo chí.

Khi đó, tòa nhà đã bốc cháy gần như sập. Thương vong vô số. Người chết cháy, người nhảy lầu. Cảnh tượng thê thảm…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play