Lục Vân Sơ ý thức được, mọi chuyện còn xa mới đơn giản như nàng tưởng.
Văn Trạm so với suy đoán của nàng lại càng không có cảm giác an toàn, hai chữ “dính người” đã không đủ để hình dung trạng thái của hắn. Chẳng rời nửa bước còn là nhẹ, quá trớn là lúc nàng tựa vào ghế nằm đọc sách buổi chiều, hắn cũng phải len lén lại gần, ngồi sát bên cạnh nàng.
Có lẽ sợ mình quá phiền khiến nàng không vui, hắn không nhìn nàng, cũng không dính lấy, chỉ lặng lẽ ngồi đó, rồi lén đem vạt áo của hai người chạm vào nhau, như thể làm vậy sẽ chắc chắn nàng không đột nhiên rời đi.
Lục Vân Sơ cảm thấy buồn cười, nhưng không vạch trần hành động trẻ con của hắn.
Một lúc sau, nàng thấy buồn ngủ, ngả người xuống ghế nằm, đặt sách lên mặt định chợp mắt.
Văn Trạm do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời để nàng rời khỏi tầm mắt một chút, vội chạy vào trong phòng lấy chăn, rồi nhanh chóng trở ra, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, còn cẩn thận vuốt phẳng góc chăn.
Ăn no uống đủ, nắng nhẹ trải khắp sân, Lục Vân Sơ rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT