Theo lời Phụ thân kể lại, trong suốt quãng thời gian nàng hôn mê, Văn Trạm luôn biểu hiện vô cùng điềm tĩnh và kiên định, chưa từng có lấy một khoảnh khắc yếu lòng. Khi ấy, Lục Vân Sơ cũng cho rằng đó là do tính cách vốn có của hắn – giống như khi hắn tỉnh táo biết rõ vận mệnh của bản thân, lại vẫn bình thản chấp nhận, ôn nhu vốn là bản tính, lạnh nhạt cũng là thiên tính.
Cho đến khi hai người bọn họ rốt cuộc cũng có thể trốn vào trong phòng, hưởng thế giới riêng của đôi lứa, nàng mới phát hiện: toàn bộ suy luận trước đây của mình đều sai đến không thể sai hơn!
Ai nói Văn Trạm không yếu đuối? Hắn rõ ràng yếu ớt đến đáng thương!
Chẳng qua khi nàng không có mặt, hắn mới miễn cưỡng cứng rắn mà thôi. Chỉ cần nàng ở đó, hắn liền biến thành một con nhím nhỏ lộ ra chiếc bụng mềm, mắt to long lanh nhìn nàng, có bao nhiêu đáng thương liền lộ ra bấy nhiêu.
Sau khi Lục Vân Sơ hong khô tóc, Văn Trạm liền đưa tay ôm chặt lấy nàng, thế nào cũng không chịu buông.
“Ta khát nước.” Nàng bất đắc dĩ lên tiếng, tư thế này ngoài việc ngẩn người thì chẳng làm được gì cả.
Tưởng rằng hắn sẽ buông tay, ai ngờ hắn lại trực tiếp ôm ngang nàng, để nàng đi dép bước xuống đất, đổi tư thế ôm từ phía sau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT