Sáng hôm sau, tiết khí trong lành, ánh dương dịu nhẹ trải khắp tiểu viện.

Lục Vân Sơ đang dùng điểm tâm, sai đại nha hoàn vào mang cơm nước thì thuận miệng dặn: “Gọi người đến quét tước dọn dẹp trong viện, tiện thể chuẩn bị thêm ít rau quả và thực phẩm tươi.”

Nàng vốn cho rằng phải phí chút lời lẽ, ai ngờ đại nha hoàn lại cung kính đáp ngay: “Vâng, tiểu thư nói phải, mấy ngày nữa Đại công tử Văn phủ sẽ hồi phủ, e rằng cũng sẽ ghé qua nơi này.”

Nói xong còn làm ra vẻ đã hiểu rõ tâm ý chủ tử, khiến Lục Vân Sơ nhíu mày.

Văn đại công tử… chính là nam chính.

Hai kiếp bị truy sát khiến Lục Vân Sơ đối với Văn Tước luôn mang nỗi sợ khắc sâu, tuy rằng biết rõ trong nguyên tác nữ phụ ác độc bị quả báo đáng đời, nhưng giờ bản thân lại xuyên đến làm người thế mạng, tâm nàng đối với Văn Tước không khỏi sinh lòng oán giận.

Nàng khẽ than, đưa tay nhận lấy hộp thức ăn, còn chưa kịp mở ra, thân thể đã cứng đờ.

“Hắn trở về rồi? Còn mang theo người kia?” Giọng nàng lạnh hẳn, không tự chủ mà xoay người nhìn đại nha hoàn.

Đại nha hoàn sợ hãi rụt cổ: “Dạ, vừa đến cổng phủ.”

Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Lục Vân Sơ, quả nhiên, giây tiếp theo, “choang” một tiếng, hộp thức ăn bị nàng hất xuống đất.

“Ta phải xem xem vị ‘biểu muội’ kia có dáng dấp tiên giáng trần thế nào.”

Chủ tử nổi giận, đại nha hoàn sợ tới mức lập tức quỳ rạp, thân thể run rẩy không dám mở miệng.

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng gió quét qua vạt váy, tiếp theo là tiếng lẩm bẩm cực nhỏ lọt vào tai đại nha hoàn: “Ta biết ngay mà, sao không làm chuyện gì hữu ích mà lại phá đồ ăn sáng của ta thế này… tên tác giả kia đầu óc có vấn đề à… hu hu…”

Đại nha hoàn: …?

Lúc này, Văn Tước đã phi thân xuống ngựa, ngoái đầu nhìn về phía cỗ xe bên cạnh, dịu giọng nói: “Lưu cô nương, đã đến rồi.”

Rèm xe vén lên, một bàn tay trắng ngần nhẹ nhàng vén màn, lộ ra khuôn mặt yểu điệu động lòng người. Nàng khẽ mỉm cười với Văn Tước, đặt tay vào tay nha hoàn, bước chân đoan trang bước xuống xe.

Cử chỉ tao nhã, dung mạo thanh tú, cả người mang theo khí chất khiến người đối diện không khỏi tán thưởng.

Văn Tước mỉm cười, nghiêng người nhường lối, tay ra hiệu: “Lưu cô nương, mời vào.”

Lưu Tri Hứa nhẹ gật đầu, chậm rãi tiến vào phủ, thân hình mềm mại, uyển chuyển. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện chân phải nàng hơi khập khiễng.

Văn Tước thấy vậy, nụ cười trên môi phai nhạt, đáy mắt hiện rõ xót xa. Hắn ta thầm thề, chờ ngày đoạt được giang sơn, nhất định vì nàng mời khắp danh y thiên hạ chữa khỏi bệnh tật.

Hắn ta theo sau Lưu Tri Hứa đi vào phủ, căn dặn nha hoàn đưa nàng đến ở tại viện tốt nhất, lại dịu giọng dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Lưu Tri Hứa hơi đỏ mặt, cúi đầu cảm tạ, rồi theo nha hoàn rời đi.

Ánh mắt Văn Tước vẫn dõi theo bóng nàng, đến khi không còn thấy mới định xoay người thì bỗng thấy nơi góc sân xa có một thân ảnh đỏ chót như lửa đang hùng hổ chạy đến.

Dù còn cách xa, hắn ta cũng cảm nhận được khí thế bất thiện.

Ánh mắt hắn ta co rút, nghiến răng: “Lục Vân Sơ!”

Nữ nhân điên này, sao còn chưa chịu an phận!

Lưu Tri Hứa cũng cảm thấy có người chạy đến, theo bản năng tránh sang bên, nhưng người kia lại đứng thẳng trước mặt nàng ấy. 

“Ngươi là ai?” nữ tử áo đỏ hất cằm, lạnh giọng hỏi.

Lưu Tri Hứa hơi nhíu mày: “Vị cô nương này…”

“Ta không phải cô nương.” Lục Vân Sơ giơ tay, giọng điệu sắc lạnh, “Ta đã gả vào Văn phủ, là chủ nhân nơi này.”

Lưu Tri Hứa giật mình ngẩng đầu, nhìn nàng với vẻ kinh ngạc.

Vốn tưởng sẽ thấy một gương mặt cay nghiệt độc địa, nhưng không ngờ lại là một khuôn mặt cố gắng gượng gạo mỉm cười.

Chỉ là giọng nói kia lại vô cùng chua ngoa: “Ngươi họ gì, tên chi?”

Lưu Tri Hứa ngẩn ra: “Ta… họ Lưu.”

“Lưu cô nương nhỉ.” Lục Vân Sơ thấy Văn Tước đang đến gần, cảm giác thân thể mình lại sắp bị kéo đi diễn kịch, bèn vội móc từ trong ngực ra một phong thư, thấp giọng nói nhanh: “Lưu cô nương, nhờ ngươi giúp một việc, đa tạ.”

Nói rồi nhét thư vào tay Lưu Tri Hứa, liếc mắt thấy Văn Tước đã tới gần, liền xoay người chạy mất hút.

Lưu Tri Hứa còn đang cầm phong thư ngơ ngác thì đã bị Văn Tước cướp lời.

“Nàng ta đưa nằng cái gì?” Văn Tước mặt mày u ám. Hắn ta vẫn cho rằng Lục Vân Sơ sau khi gả cho Văn Trạm sẽ thành thật sống ngày tháng trong viện, ai dè hôm nay lại xuất hiện giữa ban ngày ban mặt, còn đưa thư cho Tri Hứa!

Lưu Tri Hứa khẽ đáp: “Không rõ… vị phu nhân kia là ai?”

Đối diện đôi mắt như sương mù kia, Văn Tước khẽ mềm lòng, dịu giọng: “Chỉ là một kẻ điên, nàng không cần để tâm. Nếu nàng ta dám tới quấy rầy nàng, cứ cho người đến tìm ta, ta tự sẽ xử lý.”

Lưu Tri Hứa khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

“Đưa thư cho ta.” Văn Tước đưa tay ra.

“Cái này…” Lưu Tri Hứa do dự.

Văn Tước không chờ nàng đồng ý, giật lấy bức thư: “Chắc chắn lại là lời lẽ uy hiếp, chửi rủa nằng, không đáng để đọc.”

Nguyên tác chính là như vậy, Lục Vân Sơ viết một phong thư dài đằng đẵng, lật ngược trắng đen, bịa đặt chuyện tình cảm với Văn Tước, khiến nữ chính trong lòng sinh nghi. Nay khác ở chỗ, lần này nàng lại nói lời cảm tạ trước khi đi, khiến hành động trao thư bị nam chính bắt gặp.

Lưu Tri Hứa muốn giành lại thư, nhưng lại không thể bất nhã tranh giành, đành nhíu mày: “Văn công tử, thư này là nàng ấy đưa cho ta, có đọc hay không ta tự có chừng mực, ngài không có quyền quyết định thay ta.”

Nghe thế, Văn Tước không giận mà lại càng tán thưởng nàng ấy hơn: “Nàng đối xử ôn hòa với ai cũng thế, nhưng có bao giờ nghĩ họ có xứng hay không?”

Nói rồi hắn ta tự mình xé thư, lật ra: “Không tin thì xem, ta đâu phải hạng người nói xấu sau lưng, ta dám chắc trong thư toàn là những lời ác độc. Tiểu Tề, ngươi đọc đi.”

Lưu Tri Hứa không ngăn lại, ánh mắt dõi theo cử động của hắn ta.

Tiểu Tề mở thư, lướt mắt qua, sắc mặt thoáng lạ, nhìn chủ tử một cái.

Văn Tước hừ lạnh: “Đọc! Đọc ra xem nàng ta điên rồ thế nào.”

Tiểu Tề cắn răng, đọc từng chữ: “Lưu cô nương, ta là nhị phu nhân Văn phủ Lục Vân Sơ, ta biết đột ngột viết thư thật thất lễ, nhưng thật sự không còn cách nào khác…”

Văn Tước nhếch môi, khinh thường.

“Ta có chuyện muốn nhờ, tuy buồn cười nhưng vẫn mong cô nương lượng thứ. Ta biết cô nương lương thiện, nhất định sẽ giúp ta.”

“Ta… muốn nhờ cô giúp nói với phủ cho chúng ta ít thực phẩm tươi, ta thật sự không sai khiến được bọn hạ nhân, nhưng ta biết họ nghe lời cô. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa bảo tháp, xin cô nương giúp ta lần này…”

“Dưới đây là danh mục: rau tươi, thịt, gạo, dầu, gia vị, trứng, nếu có cá thì càng tốt…”

Mỗi câu đọc ra, sắc mặt Văn Tước lại tái đi một phần.

Lưu Tri Hứa không nhịn được nữa, nhìn Văn Tước đầy quái lạ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hắn ta và tờ thư.

Mạch máu trên trán Văn Tước nổi rõ, quát lớn: “Đủ rồi! Câm miệng!”

Tiểu Tề lập tức ngậm miệng.

Văn Tước giận đến run rẩy: “Nữ nhân điên lại bày trò gì thế! Lần này học khôn rồi, dùng chiêu mới để bôi nhọ ta, giỏi lắm, giỏi lắm!”

Lưu Tri Hứa hạ giọng: “Văn công tử bớt giận. Chỉ là ta có điều không hiểu, nàng là nhị phu nhân, vì sao lại không sai khiến được hạ nhân, vì sao không thể từ đại trù phòng lấy cơm, mà lại giống như muốn mở bếp riêng?”

Văn Tước nghiến răng: “Chính là mưu kế của nàng ta! Nàng ta muốn bịa chuyện ta bỏ đói, đầu độc! Nàng ta luôn kiêu ngạo ngông cuồng, sao có thể đi cầu xin một người xa lạ như nàng?”

Lưu Tri Hứa không nói gì nữa.

Văn Tước phất tay áo rời đi, gằn giọng: “Cho! Nàng ta muốn gì thì cho hết! Đại trù phòng sau này không cần đưa cơm nữa, khỏi để nàng ta ăn xong lại giá họa cho ta! Đồ điên!”

Cùng lúc ấy, bên kia sân, Lục Vân Sơ đang sung sướng về viện thì hắt hơi một cái.

Nàng vừa viết thư đã nhớ đến tình tiết trong truyện, may thay nguyên tác không ghi rõ nội dung thư, thế nên mới liều chỉnh lại, tranh thủ nhờ nữ chính giúp đỡ chuyển thực phẩm.

Quả nhiên, không lâu sau, người hầu đẩy từng xe từng xe rau thịt đến, khiến nàng mừng rỡ xoa tay liên tục.

Nữ chính quả thật là tiên nữ hiền lành!

Nàng vừa ngân nga ca hát vừa chỉ huy nha hoàn dọn thực phẩm vào, đâu hay biết, bên phía nam chính, hận ý dành cho nàng đã chất thành núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play