“Em ấy giỏi hơn cháu!” Tiểu Cúc An lớn tiếng nói, “Cháu theo sư phụ học nghề, là người đầu tiên trong lứa này được lên sân khấu. Nhưng không phải vì cháu cố gắng mà được lên sân khấu, mà là vì cháu hát hay nên sư phụ mới để cháu diễn!”
“Người có năng lực thì lên.” Tiểu Cúc An nói, “Quy tắc của chúng cháu là như vậy.”
Đạo diễn Tần sững người rồi bỗng đứng bật dậy vỗ tay: “Đúng! Cháu nói đúng lắm, người có năng lực thì lên!” Vì phấn khích, dạ dày anh cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
Phan Kính nhìn Tiểu Cúc An, trong lòng có chút kính phục. Cô đã trải qua cả một kiếp người mới hiểu được điều gì nên làm, điều gì không nên làm, vậy mà đứa trẻ này, nhỏ như thế mà đã có quy tắc sống cho riêng mình rồi.
Tiểu Cúc An và đạo diễn Tần đều nhìn Phan Kính với ánh mắt nhiệt thành.
Cô cảm thấy trong lòng nóng hổi, được sưởi ấm, được khích lệ.
“Được, cháu sẽ diễn.” Phan Kính nói, rồi tiếp lời, “Nhưng cháu chỉ đóng phần kịch tình huống, phần giải thích các điểm cần chú ý thì để anh Cúc An diễn nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play