Vào lúc chập tối, trên trời lất phất tuyết rơi, trên đường người qua lại rất ít. Từ tòa nhà bệnh viện, một bé gái mặc áo lông vũ màu hồng hấp tấp chạy về phía cửa hàng trái cây bên kia đường.

“Cháu chào chú, cháu muốn mua dâu tây ạ.”

Giọng bé gái non nớt dễ thương, chủ cửa hàng đang dọn dẹp rất quý mến cô bé, nhưng cũng thấy khó xử:

“Cháu ơi, mùa đông thế này thì làm gì có dâu tây chứ.”

Bé gái không hề tỏ ra thất vọng mà tiếp tục hỏi:

“Chú biết chỗ nào bán dâu tây không ạ?”

Chủ cửa hàng lắc đầu:

“Ở đâu cũng không có dâu tây đâu. Cháu mau về nhà tìm cha mẹ đi, đợi trời ấm lên rồi bảo họ mua cho.”

Bé gái lễ phép cảm ơn rồi quay người đi ra ngoài.

Chủ cửa hàng không yên tâm, bèn đi theo. Anh thấy cô bé đi ra từ tòa nhà bệnh viện, chắc là con của nhân viên y tế.

Thế nhưng, bé gái không quay lại bệnh viện, mà chạy về hướng khác.

Chủ cửa hàng bắt đầu tức giận. Bé gái nhìn thì ngoan ngoãn, sao lại cố chấp vì một món ăn như vậy, trời thì đã tối, nguy hiểm biết bao!

Anh vội chạy theo, gọi với:

“Này! Này! Cháu đừng chạy nữa! Ở quanh đây tất cả quầy trái cây đều do chú cung cấp cả, chú nói không có là không có! Mau về nhà tìm người thân đi, không thì gia đình cháu sẽ lo lắng đấy!”

Bé gái dừng bước lại:

“Chú ơi, cháu không có cha mẹ, họ mất rồi. Ở nhà cháu chỉ còn bà nội thôi, bà đang nằm viện, bác sĩ nói bà sắp không qua khỏi, chắc chỉ còn vài ngày nữa thôi.”

“Bà nội vẫn luôn hôn mê nhưng thỉnh thoảng tỉnh lại thì hay lẩm bẩm là muốn ăn dâu tây.”

Cô bé nhỏ nhắn, trán đẫm mồ hôi vì chạy, chóp mũi bị lạnh đến đỏ ửng nhưng đôi mắt dưới ánh đèn đường lại sáng lấp lánh.

Chủ cửa hàng cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.

Anh hít một hơi thật sâu:

“Coi như cháu may mắn đấy, vợ chú sắp sinh con, cô ấy thích ăn trái cây, chú có mua một cân dâu tây cho cô ấy từ tận tỉnh thành.”

Cả hai quay lại cửa hàng trái cây.

Quả thật, chỉ còn đúng một cân dâu tây.

Rõ ràng là chúng đã được lựa kỹ, trái nào cũng căng mọng, đỏ au bắt mắt.

Tổng cộng chỉ có hai mươi trái.

Bé gái ngẩng đầu liếc nhìn chủ cửa hàng, bé có chút ngại ngùng.

Chủ cửa hàng giục:

“Cầm đi.”

Cô bé không chần chừ nữa mà lấy ra một túi vải nhỏ trong túi áo, cẩn thận đếm ra mười trái dâu tây.

Rồi bé thò tay vào trong áo lông, lấy ra một chiếc ví len nhỏ, trên ví thêu hoa vàng và mặt trời tròn đỏ thẫm, rõ ràng là thẩm mỹ của người già.

Bé gái rút ra một tờ tiền đỏ rồi đưa cho chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng vội vàng đẩy tay bé lại:

“Cất tiền đi, đừng để người khác thấy.”

“Mau đi đi, chú tặng cháu đấy.”

Cô bé cúi người thật sâu rồi cắm đầu chạy về phía bệnh viện.

Bà nội của cô bé - người duy nhất yêu thương cô trên đời này, cũng sắp rời khỏi thế gian để đoàn tụ với cha mẹ cô rồi.

Trong phòng bệnh, bà lão tóc bạc đang ngủ say.

Cô bé lặng lẽ ngồi bên giường một lúc, sau đó cẩn thận bưng chậu quần áo và mang bộ đồ bệnh nhân dính bẩn của bà đi giặt.

Ông lão trong phòng bệnh kế bên lặng lẽ nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy đi qua, lòng chợt chùng xuống.

Bác sĩ đang ở cạnh ông chỉ khẽ thở dài.

“Con bé vẫn đi giặt à?” ông lão hỏi khẽ.

Bác sĩ gật đầu:

“Cháu đã nói với con bé là bà chỉ còn được vài ngày nữa thôi, nó nói...”

Bác sĩ nghẹn giọng:

“Nó nói bà là người ưa sạch sẽ.”

Ông lão im lặng, trong lòng vừa buồn bã vừa ngưỡng mộ.

Một lúc sau, ông mới cất tiếng:

“Tiền chạy chữa cho bà nhiều như vậy rồi, sau này cô bé biết phải làm sao...”

Câu nói ấy không phải là một câu hỏi, nên bác sĩ không đáp lại.

Nhưng chính bác sĩ cũng rất lo lắng, lo sau này cô bé sẽ ra sao đây?

Cha mẹ cô bé mất vì tai nạn giao thông, người gây tai nạn là một kẻ độc thân, cũng chẳng có tiền bồi thường nên sau đó đã tự sát.

Tòa án bán đấu giá căn nhà rách nát và chiếc xe của người đó để làm tiền bồi thường.

Số tiền đó còn bị người thân nhòm ngó nữa.

May mà còn có bà nội.

Nhưng sau này thì sao…

Sau khi làm xong việc, cô bé lại vội vàng chạy về phòng bệnh.

Bà vẫn chưa tỉnh lại, cô bé liền ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng xoa bóp tay cho bà.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ nghiêm nghị.

Thứ ấm áp này, cô đã phải đợi hơn ba mươi năm ở kiếp trước mới cảm nhận được, vậy mà nay lại sắp mất đi.

Cô vẫn còn nhớ, kiếp trước, sau khi cha mẹ qua đời, cô bị dì cả, dì hai và chú lừa gạt, tranh nhau nhận nuôi rồi nhanh chóng chiếm đoạt toàn bộ tiền bồi thường.

Khi ấy cô chẳng còn gì, chỉ được bà nội đón về.

Nhưng khi đó, sức khỏe của bà đã không tốt, lại không có tiền chữa bệnh nên cô chỉ có thể nhìn bà yếu dần đi từng chút một, rồi cuối cùng đau đớn qua đời trong một ngôi nhà tồi tàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play