Tám giờ tối, Lisa lại một lần nữa đến trước văn phòng của giáo sư Snape. Cửa vừa mở ra, cô lập tức chạm mặt gương mặt có phần âm u quen thuộc kia.
Lisa nuốt nước bọt, bình tĩnh bước vào phòng, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ thuộc về mình như mọi khi, bắt đầu lặp lại những động tác đã sớm thuần thục.
Nhờ ơn Merlin, giờ cô đã hoàn toàn miễn dịch với cóc. Có lẽ là vì đa phần nguyên liệu chế dược đều tởm như nhau, cũng có thể do ánh mắt âm hiểm đằng sau lưng tối nay quá sắc bén.
Cuối cùng cũng đến khuya, giọng Snape vang lên khiến Lisa khẽ rùng mình.
“Tiểu thư Trelawney, đám học sinh năm năm vừa pha chế một lô thuốc cực kỳ thất bại.”
Lisa nhìn theo ánh mắt ông ta về phía tủ thuốc gần đó – phần lớn đều đặc sệt như bùn, bình thường thuốc đạt chuẩn chẳng bao giờ có hình dạng thế này. Uống thứ này chắc phải buồn nôn chết mất...
“Tin tôi đi, cô sẽ không muốn thử đâu.” Snape lạnh lùng trừng mắt với cô, “Đừng để tôi lại nghe thấy chuyện bị trừ điểm chỉ vì không mang sách!”
Gió trong hành lang hơi lành lạnh. Lisa nhìn cánh cửa to lớn phía trước, rất muốn đập cửa hỏi một câu: Thầy đã nói câu đó với mấy đứa Parkinson chưa? Rõ ràng là tụi nó ném sách của cô trước cơ mà!
Nhưng hiển nhiên Snape đã ‘chăm sóc đều’ cho cả hai bên. Trong vài tuần tiếp theo, mâu thuẫn giữa hai phe tiếp tục, chỉ là diễn ra kín đáo hơn.
Bao gồm nhưng không giới hạn ở việc: cắt nát áo choàng của nhau, lợi dụng lúc nửa đêm vứt mất giày người khác, hoặc dùng vài câu thần chú vô thưởng vô phạt để giao đấu trong ký túc xá.
Lisa vốn đang cần luyện độ thuần thục cho đủ loại thần chú. Nhờ “ân huệ” của bốn người còn lại, giờ ngoài “căn cứ bí mật”, cô còn có thời gian luyện tập thoải mái ngay trong ký túc xá. Thậm chí luyện ở đó còn giúp nâng cao thực chiến hơn!
Hiện tại, tất cả thần chú có tính công kích, lẫn các giải chú, cô đều đã thuần thục lên một cấp bậc mới.
Điều tuyệt nhất là nhóm còn lại cũng đang ngày càng giỏi hơn. Điều đó khiến mỗi lần “đối đầu” đều đầy ắp bất ngờ thú vị.
Không ai biết được lúc nào và ở góc nào của phòng sẽ có một câu thần chú phóng ra, nhờ vậy cuốn sách da xanh lá của Lisa đã phải bổ sung thêm vài trang thần chú nhỏ nghịch ngợm.
Thật kỳ lạ là cô lại tìm được niềm vui trong cái gọi là “bạo lực học đường”. Lisa thoải mái nói với cả nhóm:
“Các cậu nên cảm ơn tôi đấy. Nhìn Burke mà xem, biết đâu cuối kỳ này cậu lại được một điểm A thì sao?”
Bị chọc tức, Burke lập tức ném cho cô một cú Petrificus Totalus. Lisa bình tĩnh dùng sách bên cạnh chặn lại.
“Laurent, cậu cần cố thêm nữa.” Lisa còn thân thiết gọi tên thật của Burke, khiến đối phương nhảy dựng vì tức.
Parkinson sắc mặt âm trầm. Tốc độ học phép của Lisa quá nhanh. Khi bọn họ vừa nắm được kỹ thuật thi triển thì Lisa đã có thể làm chủ phép thuật. Khi bọn họ thi triển ổn định, thì sức mạnh của Lisa lại tăng thêm một bậc nữa.
Cả nhóm bị hành suốt vì chuyện này. Nhìn bóng lưng Lisa rời đi đầy thong dong, Daphne Greengrass mắt đỏ hoe:
“Pansy, chúng ta nhất định phải nghĩ cách dạy dỗ nó một trận cho ra trò!”
Burke hít sâu một hơi. Câu này ngày nào cả nhóm cũng nói đến vài lần, nhưng ngày nào cũng bị đè đầu ra đánh. Có lúc cô còn chưa kịp phản ứng, vừa thấy Lisa và cây đũa phép là bản năng đã giơ tay lên phòng thủ.
Quan trọng là vì mấy tuần nay đánh nhau loạn xạ, cô buộc phải học cách dùng phép sửa chữa để xử lý mấy cái áo choàng rách nát mỗi ngày. Burke thề là đời này chưa từng học phép nào nhanh và giỏi như vậy!
Ký túc xá tan hoang như chiến trường, Lisa phủi phủi người rời đi, để lại bốn cô gái mặt đối mặt trong một mớ đổ nát. Rốt cuộc lại phải giơ đũa lên, sửa lại mọi thứ – trừ khu vực của Lisa.
Thời gian trôi qua giữa những cuộc khẩu chiến và phép thuật đến tháng Mười. Một thông báo được dán trong phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin: Thứ Năm tuần này sẽ học bay cùng học sinh Gryffindor.
Malfoy ở trong phòng ra sức khoe khoang về kỹ năng bay lượn của mình, giọng điệu đắc ý như thể từ nhỏ đã cưỡi chổi bay như thần, từng thoát chết trước một chiếc trực thăng vậy.
Cuối cùng Malfoy còn hùng hồn tuyên bố sẽ cho Potter xấu mặt trong tiết học, khiến cả đám nam sinh vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt.
Lisa ngồi yên trên sofa nhìn hết một màn, cảm thấy đám con trai này thật đúng kiểu trẻ trâu. Malfoy ghét Harry đến mức phải nghĩ nát óc để chế giễu cậu ta bằng vài câu nói?
Chỉ chửi vài câu là vui rồi à? Cãi nhau thật sự là phải như trong phòng ngủ của cô — trực tiếp rút đũa ra mà chiến!
Tất nhiên, chuyện này chỉ mang tính học hỏi nghiêm túc thôi.
Suốt ngày đánh nhau trong phòng cũng chán, Lisa muốn thử xem mấy phù thủy nhỏ khác khi đánh nhau sẽ thế nào.
Vào tiết học bay, Malfoy y như lời đã chuẩn bị một loạt từ ngữ nhục mạ, biểu diễn rất nổi bật trước đám đông. Không ngờ mấy lời khoác lác ở phòng sinh hoạt lại không sai – cậu ta bay khá giỏi thật…
Lisa hơi ngớ người. Cô nhận ra nãy giờ còn chưa gọi được chổi bay về tay, trong khi Harry và Malfoy đã bay vòng vòng trên trời rất ra dáng, cô bỗng rơi vào trầm tư.
Đây là lần đầu tiên Lisa cảm thấy vấn đề “thiên phú” trong ma pháp đúng là nghiêm trọng thật.
Người có thiên phú thì được mời vào đội Quidditch. Người không có thì đến cả việc cầm chổi cũng chưa xong.
Buổi học bay kết thúc, người nổi bật nhất là Harry Potter. Malfoy tức đến méo mặt.
Đến bữa tối, gần như tất cả học sinh đều biết tin Harry được chọn vào đội Quidditch. Đám Gryffindor kích động đến mức bên bàn Slytherin cũng nghe rõ mồn một.
Malfoy cắm mạnh nĩa vào chiếc bánh nhân, miệng lầm bầm mãi: “Potter… Potter…”
Lisa lắc đầu tiếc nuối — tức đến thế rồi mà hai người vẫn chưa đánh nhau. Thật khiến cô cảm thấy phòng ngủ của mình đúng là “đặc biệt”.
Burke rùng mình nhìn cô:
“Cậu lại đang nghĩ trò xấu xa gì nữa đấy!”
“Laurent à, Laurent.” Lisa gọi tên Burke đầy dịu dàng, “So với bọn con trai kia, thì vẫn là các cậu tuyệt hơn.”
Burke nổi hết cả da gà: “Cậu không được gọi tớ như thế nữa! Ai mà tuyệt với cậu chứ!”
Lisa lắc đầu, thong thả đi về phòng. Đến nửa đêm, cô lại quen tay ôm đống giày của cả phòng lặng lẽ rời đi. Không ngờ vừa ra tới hành lang đã bắt gặp một ánh mắt.
Lisa hơi kinh ngạc: “Rõ ràng mình có niệm chú ẩn thân mà.”
“Có lẽ cậu không biết đến mấy vật phẩm luyện kim,đúng không, Trelawney!” Burke nghiến răng nghiến lợi.
Lisa bất ngờ thật sự – thì ra đây là cái gọi là “âm thầm nỗ lực để rồi khiến mọi người ngỡ ngàng”. Phải biết là Pansy với Daphne còn đang ngủ say như chết kia kìa.
“Laurent à, cậu giỏi thật đấy.” Lisa cảm thán từ tận đáy lòng.
Cô ôm đồ tiếp tục rời khỏi phòng, Burke không ngờ đối phương bị bắt quả tang mà vẫn thản nhiên mang giày của cô đi!
“Trelawney!”
Cô nàng chân trần đuổi theo Lisa, vừa nhảy chân sáo vừa mắng không ngớt.
“Nhỏ giọng chút đi, Laurent. Nếu bị Filch tóm thì không chỉ bị trừ điểm mà còn phải đi cọ bô đấy.”
Mặt Burke tái đi. Snape có thể không quản mấy trận đấu đá cá nhân, nhưng nếu để mất điểm nhà thì sẽ không vui vẻ gì. Cô hạ giọng:
“Vậy... giờ chúng mình quay về đi?”
Lisa quay đầu lại, nhìn Burke như thể nhìn một kẻ ngốc: “Laurent, tớ còn chưa xử lý xong đồ cơ mà.”
Bok trừng mắt, lặng lẽ đi theo sau Lisa, muốn xem cô định vứt giày ở đâu để còn nhanh chóng nhặt về.
Đêm trong lâu đài có chút rùng rợn, hành lang trống trải đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ của hai người. Tường đá cẩm thạch dưới ánh đèn dầu lấp lánh ánh sáng lạnh, Burke đi theo Lisa đến một phòng rửa tay.
Burke thở phào, vừa quay đầu đã nổi giận: “Cậu định ném giày bọn tớ vào nơi thế này á! Mai mà có ai tới thì cả trường biết mất!”
Lisa lại nhìn Burke bằng ánh mắt “đồ ngốc”.
Thấy Laurent vươn tay định nhặt giày, Lisa nhẹ vung đũa, mấy đôi giày lại bay vèo ra xa. Burke gào lên:
“Trelawney, rốt cuộc cậu muốn thế nào!”
“Burke, giày của tớ bị các cậu ném đi đâu rồi?” Lisa chỉ đũa vào cô, “Cậu không nghĩ là tớ dẫn cậu ra đây giữa đêm chỉ để trả giày chứ?”
Sắc mặt Burke tái mét – cô quên không mang đũa phép theo rồi!