Ngoan ngoãn trả lời hay là tiếp tục chống đối Trelawney—khoảnh khắc đó, trong đầu Burke lướt qua vô số ý nghĩ.

Nhưng khi một chiếc giày của cô phát nổ ngay trước mắt, Burke quyết định: mắng cho sướng miệng trước đã, rồi tính sau.

Sắc mặt Lisa thay đổi hẳn: “Mấy người thật sự dám vào khu vực cấm ở tầng bốn à?” Cô nhìn Burke một cách sâu xa, đầu đũa phát ra ánh sáng trắng nhè nhẹ. “Đi giày vào, chúng ta đi lấy lại. Dám lừa tôi, cậu chết chắc!”

Burke cảm thấy như bị sỉ nhục. Đáng lẽ tối nay không nên đi theo làm gì!

Chỉ là một đôi giày thôi mà!

Merlin chứng giám, hơn một tháng nay cô chẳng biết đã làm hỏng bao nhiêu đôi giày, rách bao nhiêu cái áo choàng nữa.

Nhưng đồ hư thì còn sửa được, đồ mất thì phải mua mới—mà mỗi lần như thế là tiêu tiền. Nghĩ tới đây, cô đâm nghi ngờ về độ “có tiền” của Trelawney. Gần đây vì chi tiêu quá nhiều, Burke còn bị gia đình mắng cho một trận nên thân. Nếu không vì lý do đó, cô cũng chẳng đến mức cưng đôi giày như mạng mà phải chịu đựng cái nhục này!

Hai người đi tới tầng bốn, chầm chậm tiến về khu hành lang mà Dumbledore đã dặn đi dặn lại trong lễ khai giảng rằng không được bén mảng tới gần. Đầu đũa của Lisa chiếu sáng lối đi mờ mịt.

Chỉ mặc đồ ngủ, Burke bắt đầu thấy lạnh khi đứng ngoài quá lâu. Cô vô thức nghiêng người lại gần Lisa.

Lisa liếc sang, bật cười khẽ: “Lúc ném đồ vào đây thì gan to lắm mà, giờ mới biết sợ à?”

“Ai sợ chứ! Trelawney, tôi chỉ là thấy lạnh thôi!”

Burke nổi đóa hét lên, giọng lan dài trong hành lang trống vắng.

Lisa cau mày, tiện tay dập tắt ánh sáng đầu đũa.

Burke bị dọa giật mình: “Cậu làm gì vậy? Mau nhặt đồ rồi về đi!”

“Suỵt.” Lisa áp sát lại, siết chặt lấy tay Burke. “Tôi nghe thấy tiếng gì đó.”

“Cậu lại nói nhảm gì vậy?”

Miệng Burke lập tức bị bịt lại, hai người trừng mắt nhìn nhau—chỉ thấy vài bóng người vọt qua trước mặt, cùng lúc đó là tiếng Filch và Peeves vang rõ mồn một.

Lisa lập tức kéo Burke chạy theo. Lần này đến lượt Burke bám chặt lấy Lisa không buông.

Khi hai bên kịp nhận ra nhau thì đã ở cuối hành lang.

Ron níu lấy cánh cửa, mặt mếu máo: “Xong rồi, tiêu đời rồi!”

Bọn họ đã nghe thấy tiếng bước chân—Peeves hẳn đã chỉ đường cho Filch rồi.

Burke bấu chặt cánh tay Lisa, run bắn: “Nghĩ cách đi Trelawney! Mau niệm bùa gì đó đi chứ!”

“Hé ra nào!” Hermione đẩy Ron sang bên, đoạt lấy đũa Harry, chỉ vào ổ khóa thì thầm: “Alohomora!”

Ổ khóa bật mở, cả đám ùa vào rồi đóng cửa lại.

Ron và Harry áp tai vào cửa nghe ngóng, trong khi Burke thì đã thấy thứ sinh vật trước mặt, tay nắm tay Lisa trắng bệch: “Chúng ta thật sự xong rồi…”

Nghĩ đến chuyện phải cùng chết với Trelawney, Burke thấy càng thêm bi thương.

“Cậu chẳng luôn tự hào mình là thuần huyết cao quý, am hiểu mọi tri thức phép thuật à?” Lisa đẩy nhẹ Burke một cái. “Giờ nghĩ cách đi.”

Burke bị đẩy suýt ngã, hồn bay phách lạc. Cô từng khoe khoang vài lần trong ký túc xá, nhà mình là Borgin & Burkes có tiếng, nên đúng là cô hiểu biết hơn về đồ vật và sinh vật phép thuật.

Nhưng đâu có nghĩa là biết hết!

Burke hét lên, khiến cả bọn đang dán tai nghe ở cửa cũng phải quay đầu lại.

Một sinh vật ba đầu hình chó đang từ từ tiến lại gần, vẻ mặt hung dữ, cả ba cái miệng đồng loạt chảy dãi, nhỏ tong tong xuống nền—có vẻ sẽ nhỏ ngay lên áo Burke.

Burke mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.

Cuối cùng, Lisa là người kéo cô ra khỏi phòng. Nhìn đống áo choàng, sách vở rơi lả tả ngoài hành lang, Lisa vẫn còn tâm trạng trêu chọc: “Burke, tụi cậu đúng là cao tay thật, nghĩ ra cả cách giấu đồ ở chỗ này. Mình cũng nên học hỏi mới được.”

“Nhưng trước đó phải hỏi Hermione cách niệm câu thần chú vừa rồi đã, cậu thấy sao, Burke?”

Burke ngồi phệt xuống đất, run rẩy không ngừng.

Mấy học sinh Gryffindor cũng rùng mình khi tận mắt chứng kiến “tình đồng môn” giữa các Slytherin.

Harry và Ron thì sướng rơn trong lòng—cơ bản là không ưa nổi đám Slytherin này.

Neville sợ đến nín luôn, không dám hé miệng dù một câu, còn Hermione thì nhìn Burke như muốn nói gì đó mà lại thôi.

Lisa kéo Burke đứng dậy: “Burke, cậu sẽ kể chuyện tối nay cho mấy người Parkinson chứ?”

Burke ngẩng đầu nhìn cô, thoáng do dự.

Khóe miệng Lisa cong lên: “Vậy là vẫn còn chút thông minh đấy. Để tôi nói cho nghe nhé—nếu Pansy mà biết, đảm bảo sẽ đi mách lẻo. Vì dạo gần đây chúng ta đang căng thẳng, tụi nó mong tôi gặp chuyện không hay lắm, kể cả cậu có bị vạ lây.”

“Đến lúc đó, bị phạt đi xử lý nguyên liệu độc dược trong văn phòng thầy Snape còn là nhẹ. Nhưng nếu vì chuyện này mà tụi mình bị trừ điểm nhà, thì…” Lisa cố tình thở dài, “Giáo sư sẽ không cho mình lui tới văn phòng nữa. Mà với kiểu người như Filch, tụi mình chắc chắn sẽ phải đi cọ bô… Có khi là một thời gian dài đó, Burke à.”

Lời này khiến tất cả học sinh có mặt đều sợ cứng người. Burke lại run lên: “Tôi… tôi không kể đâu, cậu yên tâm!”

Gryffindor ở tầng tám, hai nhóm học sinh tách nhau ra về. Trên đường về phòng, Burke im lặng lạ thường, còn Lisa thì nét mặt hơi trầm xuống.

Từ đầu năm tới giờ, cô hầu như chẳng có giao thiệp gì với tuyến chính. Ngày ngày chăm chỉ học phép, cày kỹ năng, luyện tập cùng bạn cùng phòng—cô thậm chí còn chẳng biết Harry hay Ron đang bận gì.

Ấy vậy mà tối nay vẫn đụng trúng tình tiết chính—Lisa nhớ đến lời Sybill nói trong văn phòng: đây là trùng hợp… hay là vận mệnh?

Sáng hôm sau, Lisa kiếm cơ hội hỏi thăm Harry. Phải nói là cậu Bé Sống Sót tính tình cũng khá dễ chịu, sau khi xác nhận lại diễn biến tối qua, vẻ mặt Lisa trở nên kỳ dị.

Nghe thế nào cũng giống kiểu: tự cô tìm tới rắc rối, rồi tình cờ va phải hội Gryffindor.

Vài ngày sau, không khí trong ký túc xá có chút thay đổi. Khi Parkinson lại rủ Burke đi vứt đồ của Trelawney, Burke từ chối.

Hành động này khiến cả bọn ngơ ngác. Parkinson cau mày: “Dạo này cậu lạ lắm, Burke.”

Burke mặt tái xanh: “Tụi mình không nên quay lại chỗ đó nữa, Pansy. Dumbledore đã dặn kỹ trong lễ khai giảng rồi mà…”

Daphne nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: “Cậu từ khi nào nghe lời Dumbledore vậy? Với cả gần đây cậu đối xử với Trelawney cũng kỳ lắm, hiếm khi mắng mỏ. Tối qua cô ta còn nhẹ tay với cậu rõ ràng!”

Burke vội vàng biện hộ: “Là vì tôi cũng nhẹ tay mà! Nhà tôi gần đây cảnh báo tôi phải ngoan ngoãn trong trường một chút. Từ đầu năm đến giờ, tụi mình gây ra cũng nhiều chuyện rồi…”

Daphne miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích, chỉ còn Pansy là nheo mắt suy nghĩ điều gì đó.

Lại thêm mấy ngày trôi qua.

Sau giờ học, khi Lisa chuẩn bị tới Phòng Yêu Cầu để luyện tập, cô phát hiện mình có một cái “đuôi nhỏ” theo sau.

Lisa bình thản nhìn Burke, chờ cô ta mở lời.

“Tôi biết đó là cái gì rồi.” Burke nói khẽ.

Lisa chưa hiểu ngay. Mãi đến khi Burke bực bội hét to “con chó ba đầu!”, cô mới vỡ lẽ.

Lisa nhìn Burke với vẻ mặt khó tả—cô thật sự chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện này.

Tham gia chuyện của tuyến chính dễ như vậy sao? Thay đổi vận mệnh dễ thế à?

Cô chỉ là học sinh năm nhất, tên Hắc Pháp Sư mà cả Dumbledore còn chưa xử lý được, cô là phải gan to bằng trời mới dám dính vào.

“Burke, đó không phải chuyện tụi mình nên dính dáng vào.” Lisa cảm thấy mệt mỏi. Bảo sao mấy hôm nay Burke hiền hẳn—thì ra là để hại cô!

Lisa trở nên cảnh giác: “Nếu để người khác biết bọn mình đang điều tra mấy chuyện đó, tụi mình xong đời.”

Burke ngớ người: “Chuyện tối đó tôi chưa nói với ai hết… Tôi chỉ lén hỏi chút với gia đình thôi.”

“Lén kiểu gì?”

“Kiểu tôi chỉ nhắc vài sinh vật phép thuật tương tự, rồi nhờ nhà gửi cho một cuốn sách!” Burke hậm hực nói, “Cùng lắm thì nó cũng chỉ là sinh vật huyền bí quý hiếm thôi chứ có phải duy nhất trên đời đâu, tôi hỏi vài câu có gì sai!”

Lisa nghi ngờ ra mặt. Burke tức quá, cầm sách ném  thẳng vào mặt cô một cái.

Giờ thì cái gì nên biết không nên biết cũng biết hết rồi… Lisa thật sự không biết phải làm gì nữa.

Có khi tụi Harry còn chưa biết rõ đến vậy—lẽ nào cô phải đi nhắc nhở bọn họ?

“Burke, cất cái tính tò mò của cậu lại đi. Cậu biết rồi đấy, để mấy giáo sư biết được, chúng ta chắc chắn không có kết cục tốt đâu!”

“Cậu cũng thấy rồi mà,” Burke nhíu mày, “Dưới chân con chó đó là một cánh cửa. Dumbledore đúng là thích chất đồ kỳ lạ trong trường thật!”

“Burke!” Sắc mặt Lisa trở nên nghiêm túc. “Đến đây thôi. Đừng nói mấy chuyện đó với tôi nữa.”

Lisa kiên quyết cắt đứt luồng thông tin nguy hiểm kia. Dây vào cốt truyện chính là con đường rất nguy hiểm. Chỉ cần sơ sẩy một chút, đừng nói cứu ai—cô còn chẳng biết mình sẽ bị kéo chết lúc nào.

Lisa từ chối tiếp tục dính líu. Burke thì hơi thất vọng — loại chuyện này, ngoài Lisa ra thì cô còn biết tìm ai để chia sẻ đây?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play