Giờ nghỉ trưa cũng là thời gian làm việc của lũ cú, nhưng khi nhìn con cú vừa đáp xuống trước mặt, tâm trạng học tập vui vẻ cả buổi sáng của Lisa lập tức tiêu tan.
Đó là thư của ông Trelawney. Trong thư viết ông đã biết chuyện mâu thuẫn giữa cô và các bạn học, đồng thời cho biết ông đã mua lại toàn bộ sách vở mới cho cô. Cuối thư, ông còn phê bình việc cô xử lý tình huống không thỏa đáng, dẫn đến bỏ học cả buổi sáng.
Lisa đọc xong bức thư với gương mặt lạnh tanh, vứt nửa chiếc bánh nhân còn dang dở sang một bên rồi sải bước rời khỏi phòng.
Vừa mở cửa phòng, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Sybill – và phản ứng đầu tiên của Sybill là… định đóng sập cửa lại. Đôi mắt lạnh lẽo kia giống y hệt Albert Trelawney thời trẻ.
“Quả nhiên là bà. Ông ấy cho bà bao nhiêu?”
Lisa đẩy mạnh cửa bước vào, chẳng khách khí gì mà chiếm lấy ghế ngồi như thể mình mới là chủ nhân căn phòng, trong khi Sybill co rúm đứng nép bên cửa.
“Mỗi tháng bao nhiêu Gallon?”
“…Một trăm.” Sybill lí nhí.
Còn nhiều hơn cả tiền lương tháng của bà ta nữa. Khi nhận lời thì sảng khoái lắm, vậy mà lúc phải đối mặt với cô gái trước mắt lại không khỏi chột dạ.
“Cái khoản trăm Gallon này, bà kiếm thật dễ nhỉ.”
Chẳng cần làm gì mấy, chỉ cần đúng hạn viết vài bức thư, kể lại mấy chuyện mà cả cái học viện này đều biết.
Lisa tựa lưng lên ghế, cái đệm sau lưng thì xẹp lép, họa tiết trên tay vịn thì nhòe nhoẹt, khăn trang trí vắt sau lưng ghế thì vừa xấu vừa cũ, ngồi mà cứ thấy bức bối thế nào ấy.
“Dì Sybill, cháu có thể không truy cứu chuyện này, cũng có thể để dì tiếp tục nhận tiền,” Lisa đảo mắt nhìn quanh văn phòng, trong lòng thầm so với phòng Snape — chỉ cái tủ đựng lọ chai nhà ông ấy thôi là đã chiếm hết chỗ rồi.
“Nhưng cháu cần chút giúp đỡ nho nhỏ,” Lisa chậm rãi nhìn Sybill, giọng trầm xuống, “Không ai thích bị theo dõi mãi như thế, cháu nghĩ dì có thể… báo cáo có chọn lọc, dì thấy thế nào?”
Sybill hơi do dự: “Nếu bị phát hiện thì…”
“Thì cũng không phải trả lại tiền,” Lisa lạnh giọng, “Dù sao dì cũng là phù thủy, chẳng lẽ lại sợ một tên Squib không biết phép thuật?”
Sybill trừng lớn mắt: “Albert ghét nhất là bị gọi như vậy…”
“Chỉ là một cách gọi thôi, giống như tên người vậy,” Lisa thản nhiên, “Dì cũng có thể xem nó như nhãn dán phân loại hàng hóa – để tiện phân biệt thôi.”
Sybill còn trợn mắt to hơn, run rẩy chỉ vào Lisa: “Con… con bé này, không thể nói như vậy!”
Dám ví cha ruột của mình như một món hàng?!
Lisa lạnh lùng đáp: “Dì Sybill, cháu không quan tâm đến mấy chuyện dòng máu. Thực lực mới là thứ quan trọng nhất. Giống như Voldemort – chẳng phải hắn đâu có leo lên đầu đám Hắc Ám nhờ cái huyết thống gì đó đâu.”
“Cái danh xưng ngoài mặt đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Thực lực mới là thứ quyết định tất cả. Vậy nên nếu dì mạnh hơn cha cháu, thì dì còn sợ cái gì?”
“Con điên rồi… con điên rồi… cái tên đó không được nhắc đến!” Sybill hoàn toàn bị Lisa dọa sợ. Hai tay bà run lên bần bật, mắt trắng dã.
Lisa giật mình, bước lên hai bước: “Dì Sybill?”
Không có phản ứng.
Lisa lắc người bà hai cái thì Sybill đột ngột nắm chặt lấy cánh tay cô.
“Quỹ đạo của các vì sao đã bị xáo trộn… Một người lẽ ra không nên tồn tại đã xuất hiện… Có kẻ sẽ được tái sinh, có kẻ sẽ bước vào cái chết… Tất cả tương lai đều rõ ràng… Và tất cả đều xoay quanh cô ấy…”
Sắc mặt Lisa trầm xuống: “Cô ấy?”
Chưa kịp hỏi thêm thì Sybill đã hoàn hồn, vội vàng buông tay Lisa: “Con muốn dì giúp chuyện gì?”
Lisa bình tĩnh ngồi lại ghế, thong thả đáp: “Cháu cần một góc nhỏ trong văn phòng để gửi đồ.”
“Đồ của dì còn chẳng đủ chỗ để cất nữa!”
Lisa nhìn khắp căn phòng, ánh mắt chán nản: “Nhưng chẳng lẽ tuần nào cháu cũng phải mua sách mới à? Trận chiến giữa cháu với đám Parkinson mới chỉ bắt đầu thôi, chúng nó nói chỉ cần cháu còn ở Slytherin thì sẽ không cho cháu yên.”
Sybill co rụt cổ lại đầy sợ hãi, làm Lisa càng thêm bực.
Quả nhiên, môi trường xấu sẽ ảnh hưởng đến con người. Trước đây cô luôn được dạy dỗ như một tiểu thư đài các, tuy có hơi yếu ớt, nhưng vẫn là một quý cô đúng mực.
Vậy mà vừa đổi trường được mấy hôm, cô đã bị ép phải hòa nhập với đám người này, biến thành một “đứa con hư” trong mắt cha mình.
Thực lực không đủ thì sẽ bị bắt nạt — bây giờ chính là cô đang không đủ mạnh, mới bị đám Parkinson chèn ép không thương tiếc!
“Dì lo mà nghĩ cách đi, chứ cháu mà hết tiền là phải chạy đến xin dì đó.”
Sybill giật nảy mình: “Dì có cách rồi!”
Lisa nhướng mày đầy nghi ngờ — vừa nhắc đến tiền là tích cực hẳn. Làm giáo sư ở trường mà cũng túng thiếu tới mức này à?
Dưới sự dẫn đường của Sybill, hai người đến hành lang tầng tám, nơi có tấm thảm vẽ cảnh tên khổng lồ ngu ngốc bị cây gậy của lũ yêu tinh đánh vào đầu.
Lisa thấy Sybill đi qua đi lại ba lần theo cùng một hướng thì bức tường trơn láng bỗng hiện ra một cánh cửa bạc lấp lánh.
“Phòng Yêu Cầu,” Sybill nhỏ giọng, “Chỉ cần tập trung nghĩ về căn phòng mình cần, rồi đi qua đi lại ba lần trước bức tường này, cánh cửa sẽ xuất hiện.”
Lisa nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Phòng kiểu gì cũng được à?”
“Có cầu là có ứng mà,” Sybill lẩm bẩm, “Ít người biết chỗ này lắm. Con có thể gửi đồ vào đây, dì cũng cất vài thứ rồi.”
Mắt Lisa sáng rỡ: “Cảm ơn dì nhiều, dì Sybill!”
Chiều Chủ Nhật, Sybill nhận được cả đống bưu kiện — có vẻ ông Trelawney nghĩ rằng con gái mình bị vứt bỏ toàn bộ vật dụng, nên gửi lại cả áo choàng, vạc, cùng đủ thứ đồ dùng năm nhất.
Tất cả được gửi tới văn phòng Trelawney trước. Lisa nhìn hai chồng sách trước mặt, trong lòng tràn đầy quyết tâm: Phen này phải “solo” với đám Parkinson tới cùng!
Tuần học thứ hai bắt đầu. Sáng thứ Hai có tiết Lịch sử Phép thuật của giáo sư Binns và Biến hình của giáo sư McGonagall.
Lịch sử Phép thuật thì dễ qua loa — theo Lisa quan sát, không đi học chắc Binns cũng không nhận ra. Dù sao ông ta cũng là một hồn ma già cỗi lắm rồi.
Nhưng McGonagall thì khác, bà là một nữ phù thủy rất nghiêm khắc.
Bốn người kia không dám trốn học.
Vì thế khi bọn Parkinson không có sách bước vào lớp, nhà Slytherin lập tức bị trừ mười điểm, tất cả ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía Lisa.
Khác với vẻ hóng chuyện của bên Gryffindor, các học sinh Slytherin mặt mày đều sầm sì vì bị trừ điểm — đặc biệt là bốn cô nàng kia, nhìn Lisa như muốn lột da.
Sau giờ học, Pansy Parkinson gào lên giận dữ: “Mày điên rồi à, Trelawney?!”
Cả lớp im phăng phắc.
Greengrass trợn trừng mắt: “Trelawney! Vì mày mà nhà mình bị trừ điểm! Đồ con lai dơ bẩn! Không – mày là con của một Squib! Đồ máu bùn đáng ghê tởm! Mày không xứng ở Slytherin!”
Mấy học sinh Gryffindor giật mình vì cảnh tượng trước mắt — nhất là Harry, cậu bỗng thấy mâu thuẫn giữa mình với Malfoy đúng là… trò trẻ con.
Hermione giận dữ: “Quá đáng thật!”
Lisa thì lại thấy hơi buồn cười. Đám người này đúng là mồm miệng không biết tiết chế. Cô lạnh lùng gập sách lại, nhếch mép cười khẩy: “Liên quan gì đến tôi? Là mấy người tự làm mất sách còn gì.”
Chính là câu mà bọn họ từng nói trước mặt Snape, Lisa giờ trả lại nguyên vẹn.
“Đồ ngu!” Millicent rút đũa phép ra, Bulstrode cũng theo sát phía sau — cả lớp đồng loạt hít vào, ai nấy lùi về sau vài bước.
Lisa bật cười. Cô nhớ lại buổi học đũa phép tuần trước — ngoài Pansy ra thì mấy người này trình độ quá bình thường.
“Bulstrode, cậu thử tung vài bùa phép xem sao, tôi đứng ở đây chờ đấy.”
Tay Bulstrode run bần bật khi giơ đũa, mặt đỏ bừng. Lisa nhếch môi, ôm sách rời khỏi lớp học Biến hình.
__
Trên hành lang, Ron há hốc: “Tôi cá là bọn Parkinson tức điên rồi! Cơ mà cũng đáng đời!”
Harry gật đầu, rồi thì thầm hỏi: “À mà, ‘Máu bùn’ nghĩa là gì thế?”
Hermione đi ngang qua nghe thấy, lập tức trừng mắt lườm. Ron lúng túng gãi đầu.
Harry thấy thái độ của hai người thì càng chắc chắn đây là một từ rất xúc phạm, chẳng trách lúc nãy Lisa cau mặt như vậy.
Đợi Hermione chạy đi, Ron mới hạ giọng giải thích: “Là cách gọi rất thô lỗ, mang tính miệt thị, để chỉ phù thủy xuất thân từ Muggle.”
“Nhưng Lisa đâu phải phù thủy gốc Muggle đâu?”
“Nhưng bố cô ấy là Squib, gần như bị gia tộc Trelawney gạch tên rồi.” Giọng Ron càng nhỏ, “Tôi nghe George bảo vậy. Trong mắt một số phù thủy, Squib chẳng khác gì Muggle.”
Harry bỗng thấy… vừa rồi trong lớp, Lisa cư xử vẫn còn quá tử tế. Cô thậm chí không phản bác một câu nào.
Ron cảm thán: “Lisa đúng là chẳng giống Slytherin gì cả.”
Harry gật đầu lia lịa, hoàn toàn đồng ý.