So với tòa lâu đài hiện tại mà họ đang ở, căn nhà cổ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng các tiện nghi bên trong đều đầy đủ, mà việc sử dụng phép thuật tại đây hoàn toàn có thể tránh được sự giám sát của Bộ Pháp thuật.

Gia tinh tên là Ada mỗi ngày đều đúng giờ bày bữa ăn lên bàn. Dù không có người lớn quản thúc, nhưng Lisa và Baron cũng chẳng có cơ hội ngủ nướng.

Nhìn dáng vẻ cung kính bên cạnh bàn ăn của Ada, Lisa cảm thấy có chút khó chịu.

Sự nghiêm khắc từ cha cô đến quá nhanh — so với hai người anh, cô vẫn luôn được xem như công chúa nhỏ vui vẻ nhất nhà. Ấy vậy mà giờ chỉ cần ngủ thêm một chút cũng sẽ bị Ada quan tâm quá mức.

Dù sao thì hiện tại đối tượng mà Ada trung thành vẫn là cha cô.

Lisa khẽ lắc đầu, tạm thời gác hết mấy suy nghĩ đó sang một bên. Quyển sách trong đầu cô — tạm coi là “bàn tay vàng” đi kèm theo khi cô xuyên không tới thế giới này — hiện giờ chỉ hiển thị những câu thần chú mà cô muốn học, nhưng điểm đáng giá nhất là: mỗi khi có một câu thần chú mới được ghi lại, trong đầu cô như thể có một người vô hình đang hướng dẫn, giúp cô ngay lập tức nắm bắt kỹ thuật thi triển phép.

Đồng thời, mỗi lần thi triển thành công sẽ cộng thêm một điểm thuần thục. Sau một tháng thử nghiệm, cô đã thuần thục hết các thần chú cơ bản (sơ cấp), dù nhiều câu trong số đó đến cấp độ một cũng chưa đạt, nhưng chí ít vẫn có thể sử dụng thành công.

Lisa vô cùng hài lòng với điều đó. Chỉ cần cô gom đủ nhiều thần chú, rồi tiếp tục cày chăm chỉ, chẳng phải mọi thần chú đều có thể luyện đến tối đa hay sao?

Nghĩ vậy, Lisa vung nhẹ cây đũa phép trong tay — phòng ăn ban nãy còn hơi bừa bộn bỗng sạch sẽ như mới. Ada đứng bên cạnh khẽ tán thưởng với vẻ kính trọng: “Lisa tiểu thư đúng là có thiên phú phép thuật hiếm có. Hiệu quả của thần chú lần này mạnh hơn hẳn so với trước kia.”

Lisa cũng cảm nhận được sự khác biệt. Làm sạch toàn diện thực sự là một thần chú vô cùng tiện lợi — quan trọng là nó đơn giản đến bất ngờ, cô chẳng tốn bao công sức cũng đã luyện lên cấp 1. Cô vui vẻ đáp: “Cảm ơn lời khen.”

Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày 1 tháng 9. Khi Lisa xuất hiện tại nhà ga King’s Cross, tàu tốc hành Hogwarts còn gần một tiếng nữa mới khởi hành.

“Chúng ta đến sớm quá rồi, làm gì có tàu nào cho lên trước cả tiếng chứ?” Baron lẩm bẩm phía sau, tay đẩy hành lý chuẩn bị cho em gái mang theo đến trường, miệng không ngừng càm ràm: “Lisa, anh chợt nhận ra em và Hibrai giống nhau thật đấy. Trước mỗi lần đi đâu, hắn cũng thích chuẩn bị mọi thứ thật sớm.”

“Em có viết thư hỏi dì Sybill rồi. Tàu tốc hành Hogwarts  không giống tàu thường, nó sẽ đến sớm để đợi học sinh lên tàu.” Lisa hít một hơi không khí trong lành, tâm trạng hôm nay vô cùng tốt — một ngày nắng đẹp hiếm hoi.

“Em có thể tìm một khoang trống ngồi trước, đến lúc tàu chạy thì có thể thong thả tận hưởng khung cảnh dọc đường. Một quý cô đàng hoàng đâu thể vội vàng hấp tấp, xông vào vào phút cuối trong bộ dạng nhếch nhác được.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến khu vực giữa sân ga số 9 và số 10. Lisa nhận lấy xe đẩy hành lý từ tay anh trai, vẫy tay tạm biệt: “Giáng sinh gặp lại, anh hai.”

Băng qua bức tường, nụ cười trên mặt Lisa càng rạng rỡ. Dùng lời kiếp trước mà nói, chính là: khi phim ảnh bước vào đời thật, cảm giác thật kỳ diệu.

Cô đến khá sớm nên sân ga chưa có nhiều người. Khói tàu đỏ cuồn cuộn trên cao, cô lách qua vài chướng ngại, vừa tự hỏi sao hành lý mình lại nặng đến vậy, vừa cẩn thận tìm khoang tàu lý tưởng trong lòng.

“Chính là đây!”

Vị trí gần cuối toa, dù một lát nữa đông người cũng sẽ không quá chen chúc. Cô có thể khóa cửa, chồng hành lý lên nhau, rồi lấy bánh ngọt mà Ada chuẩn bị ra nhấm nháp, hưởng thụ một buổi sáng thanh nhàn.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, ăn xong một miếng bánh nhỏ, tiếng ồn ở ga tàu cũng dần lớn lên. Hết cú va của cú mèo vào cửa kính lại đến đủ kiểu âm thanh của người và vật nuôi khiến Lisa chỉ biết thầm cảm ơn mình đã tới sớm.

Cho đến khi... một con cóc nhảy thẳng vào khoang qua cửa sổ.

Lisa lập tức đờ mặt.

Cô chưa bao giờ chấp nhận nổi mấy sinh vật xấu xí khiến người ta nổi da gà như thế này. Thật không hiểu nổi sao lại có phù thủy chọn nuôi cóc làm thú cưng mang theo đến trường. Cú còn có thể đưa thư, đưa đồ. Cóc thì để làm gì?

Cô chau mày. Con cóc lại nhảy một cái.

Lisa bắt đầu suy nghĩ xem mình đã học thần chú nào có thể giải quyết tình huống trước mắt. Dùng bùa bay để treo nó lơ lửng? Hay thử biến hình thuật?

Chỉ tiếc là biến hình thuật khó hơn làm sạch nhiều, cô vẫn chưa nắm vững.

“Xin lỗi, không còn chỗ nào nữa cả.” – Tiếng gõ cửa làm cô giật bắn mình đang định vung đũa phép. Khi hoàn hồn, cô thấy hai thiếu niên đã đứng ngoài cửa.

Một trong hai có mái tóc đỏ, gương mặt quen quen từng thấy trên báo chí. Không cần đoán nhiều — chắc chắn là Harry Potter và bạn của cậu ấy, Ron.

Lisa do dự một thoáng rồi mở khóa cửa. Hai cậu ngồi xuống đối diện cô.

Ron nhìn đống hành lý giữa khoang, hỏi: “Có cần giúp không?”

“Hử?” – Lisa nhìn sang, thấy hành lý của mình chắn giữa khoang khiến chân hai người họ chẳng biết để đâu. Cô gật đầu: “Cảm ơn.”

“Ê, Ron!”

Một cặp sinh đôi cũng chui vào khoang, kêu to: “Lee Jordan tìm được một con nhện khổng lồ, các cậu cần giúp không?”

“Cẩn thận! Đừng dẫm trúng nó!”

Năm người chen trong khoang có hơi chật. Nghe Lisa nói thế, cả nhóm liền khựng lại. Cũng đúng lúc đó — cốc cốc — lại có người gõ cửa.

Một cậu bé mặt tròn, mắt ngân ngấn nước, giọng nghẹn ngào: “Xin lỗi, các bạn có thấy con cóc của mình không?”

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào cùng một chỗ: bên chân một trong hai anh em sinh đôi, một con cóc đang nằm bất động — bị hóa đá.

Cậu bé tròn mặt lập tức òa khóc tại chỗ. Lisa sững người một thoáng, đến khi kịp phản ứng thì đối phương đã khóc càng dữ dội.

“Nó nhảy vào bất ngờ, mình hoảng quá.” – Lisa nhíu mày giải thích – “Mình hơi sợ nên…”

“Nên cậu đã dùng bùa hóa đá nhè nhẹ lên nó.” – Một trong hai sinh đôi chăm chú quan sát con cóc – “Nếu là mình thì đã thử Hú hét nhảy loi choi lên nó rồi.”

“Fred, mình nghĩ Điệu nhảy Tarantella có vẻ vui hơn.” – Người còn lại góp lời.

Cậu bé mặt tròn ôm lấy cóc, giọng sụt sùi: “Làm sao để giải được bùa hóa đá vậy?”

Đây đúng là điểm yếu của Lisa. Thật ra cô vẫn chưa luyện tốt bùa giải. Cô quay sang hai anh sinh đôi cao lớn: “Các anh giúp được không? Em vẫn chưa thành thạo lắm.”

“Đương nhiên rồi. À, mà tụi anh chưa giới thiệu ha? Bọn anh là Fred và George Weasley. Còn đây là Ron.” – Một trong hai chỉ về phía cậu tóc đỏ nhỏ tuổi nhất – “Em trai út của tụi anh.”

Nhân lúc anh này nói chuyện, anh kia đã giải bùa cho con cóc. Lisa cảm kích mỉm cười với họ.

Cậu bé mặt tròn ôm con cóc rời đi, Lisa chỉ cảm thấy cả thế giới lại trở về yên tĩnh. Màn khóc thét ban nãy còn đáng sợ hơn cả cảnh con cóc nhảy vào khoang.

“Thằng nhóc khóc giỏi thật.” – Ron ngồi xuống nói.

Hành lý đã được sắp lại hợp lý, khoang tàu rộng rãi hơn hẳn.

Đúng lúc đó, âm thanh rao hàng vang lên từ hành lang. Lisa cười nói: “Để cảm ơn mọi người, mình mời cả nhóm ăn chút đồ ngọt nhé?”

Chẳng chờ ai từ chối, cô rút tiền trong túi ra mua cả đống kẹo chưa từng thấy: Ếch sô-cô-la, gậy cam thảo phép thuật, kẹo Đủ Vị Bertie Bott…

George giơ gói kẹo lên, chọn một viên vàng nhạt đưa cho Ron: “Vị chanh đó, bé Ronnie. Anh còn tiếc không nỡ ăn, chọn riêng cho em đấy.”

Ron gầm gừ: “Anh cũng nói vậy lần trước, rồi nhét cho em viên vị ráy tai!”

Lisa bật cười. Fred cười theo: “Ê, tụi anh còn chưa biết tên em.”

“Lisa Trelawney.”

“Trelawney?” – George bất ngờ ghé sát – “Cái họ Trelawney của Sybill Trelawney đó hả?”

“Đúng vậy. Bà ấy là dì em.”

“Râu Merlin ơi, vậy thì chắc điểm số của em không khó đạt cao lắm nhỉ?” – Fred nháy mắt – “Ronnie bé nhỏ thì vụ đó hơi kém.”

Ron bực bội: “Đừng có gọi em bằng cái tên đó nữa.”

Cặp sinh đôi rút khỏi khoang dưới cơn giận dữ của Ron. Trước khi đi, Fred còn nói sẽ mời Lisa ăn kẹo lần sau.

“Cậu đừng có ăn bừa kẹo bọn họ đưa đấy.” – Ron thì thầm – “Nghe nói bọn họ từng chế ra loại có mùi đáng sợ lắm.”

Harry tò mò hỏi: “Mùi gì?”

“Ráy tai trộn tất chân thì sao?” – Lisa chau mày – “Tớ không tưởng tượng nổi mùi đó thế nào.”

Harry nghe mà cũng khó chịu, cầm một gói Bertie Bott hỏi: “Mấy loại kẹo này vị kỳ cục thật sao?”

“Cũng không phải tất cả. George bảo có vị chanh, tức là cũng có loại ngon.” – Ron nói.

Thời gian sau đó trôi qua khá bình thường. Ba đứa trẻ vừa mới quen nhưng nói chuyện rất hợp, phần lớn là Harry hỏi – Ron trả lời – Lisa góp thêm vài kiến thức nhỏ về thế giới phù thủy.

Cảnh vật ngoài cửa sổ dần trở nên hoang vu. Lại một lần nữa có tiếng gõ cửa — vẫn là cậu bé mặt tròn ban nãy, nhưng lần này đi cùng một cô bé.

Cô bé có mái tóc nâu xoăn dày, hai chiếc răng cửa hơi to khiến gương mặt trông khá nổi bật. Giọng cô có vẻ không thân thiện: “Neville lại làm mất con cóc rồi. Có ai thấy không?”

Ba người cùng lắc đầu. Nhưng hai người ngoài cửa vẫn chưa đi. Cô bé nhìn chằm chằm Lisa rồi nói:

“Nghe nói cậu dùng bùa hóa đá với con cóc. Tớ ở nhà cũng từng thử vài thần chú đơn giản. Cũng có tác dụng đó. Như là…”

Cô giơ đũa phép lên, chĩa vào mắt kính của Harry: “Lumos Reparo!”

“Ồ!” – Harry mở to mắt. Tầm nhìn rõ hẳn. Cậu tháo kính ra xem rồi lúng túng cảm ơn.

“Không có gì. Tớ là Hermione Granger. À, mấy cậu tên gì vậy?”

“Ron Weasley.” – Ron lí nhí đáp.

“Harry Potter.”

“Lisa Trelawney.”

Hermione lập tức chuyển hướng chú ý: “Harry Potter! Là thật sao? Tớ biết hết mọi chuyện về cậu rồi…”

Cô bé nói nhanh như súng liên thanh, khiến Lisa lo lắng không biết môi Hermione có bị nứt vì khô không.

“Cậu có cần uống chút nước không?” – Lisa theo phản xạ hỏi.

“Ồ, không cần đâu.” – Hermione gãi đầu – “Tớ còn phải đi tìm con cóc của Neville. Mấy cậu nên thay đồ sớm đi, chắc tàu sắp tới rồi đấy.”

Hermione kéo Neville rời đi.

Ron lẩm bẩm: “Không dễ thương chút nào.”

Harry cúi đầu, không nói gì.

Lisa nhìn cảnh tượng nhóm bộ ba lần đầu gặp nhau mà thấy buồn cười. Xem ra còn lâu mới thành tam giác sắt như trong truyền thuyết.

Trời dần tối. Tàu dừng lại. Lisa, Harry và Ron cùng lên một chiếc thuyền nhỏ được dẫn đến ngoài đại sảnh lâu đài, chờ nghi thức phân loại khiến đám tân sinh hồi hộp.

Bọn trẻ bàn tán về bốn nhà. Draco Malfoy xen vào chọc Harry. Neville thì phát hiện con cóc của mình…

Sau khi tất cả được dẫn vào đại sảnh lộng lẫy, chiếc Mũ Phân Loại bắt đầu hát. Lisa bỗng thấy lòng nôn nao.

Cô cảm giác mình quên một chuyện quan trọng nào đó, nhưng không thể nhớ ra là gì.

Từng đứa bước lên. Khi Ron và Hermione đều được phân vào Gryffindor, cuối cùng đến lượt Harry.

Harry lo lắng mỉm cười với Lisa rồi ngồi xuống. Chiếc mũ mất một lúc lâu mới phân Harry vào Gryffindor.

Harry thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Lisa thì không cười nổi. Cô càng lúc càng bất an.

Rốt cuộc mình đã quên cái gì?

“Lisa Trelawney.”

Cái tên vang vọng trong đại sảnh. Sybill ngồi ở bàn giáo sư buông dao nĩa xuống, trông có vẻ căng thẳng.

Mũ Phân Loại: “Một Trelawney? Đã lâu lắm rồi ta mới gặp một đứa trẻ nhà Trelawney. Để ta xem nào…”

“Ồ, một trái tim không cam chịu. Cha của ngươi khá nghiêm khắc nhỉ. Nhưng ngươi không hợp với Gryffindor.”

Lisa vẫn bình tĩnh. Không cùng nhà với nhân vật chính cũng tốt.

“Ngươi có khao khát sức mạnh… thú vị đấy. Ta nghĩ Slytherin sẽ hợp với ngươi hơn. Ngươi sẽ thích tầng hầm dưới hồ… Khoan đã, trong đầu ngươi có điều gì đó khá bất ngờ.”

Lisa như bừng tỉnh, chợt nhớ ra điều mình đã quên. Cùng lúc đó, chiếc mũ bắt được hình ảnh trong đầu cô: Harry Potter đứng trong căn phòng tối, đối diện một tấm gương cao hơn người rất nhiều.

Một giọng trầm thấp vang bên tai Lisa:

“Một Trelawney có khả năng thức tỉnh thiên phú… Thật bất ngờ.”

“Slytherin!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play