Khi hai người xuống xe tới nơi, Lisa vẫn không khỏi ngạc nhiên. Cô cứ nghĩ thế giới pháp thuật hẳn phải có cách di chuyển nào đó… kỳ diệu hơn thế này chứ.
Bị ánh mắt của cháu gái nhìn đến mức áy náy, Sybill cúi gằm đầu: “Dì không… rành về Độn thổ lắm.”
Hay là thật ra… không biết dùng? – Lisa nghĩ bụng, lòng cảm thấy vô cùng phức tạp. Cô thật sự hy vọng pháp thuật không bị chi phối bởi… di truyền học. Gia tộc Trelawney hiện tại chỉ còn hai người, một người chẳng dùng được phép thuật nào, người còn lại thì là Squib — cô thực sự không khỏi lo lắng cho tiền đồ của bản thân.
Mua sắm đối với Lisa là chuyện dễ như trở bàn tay. Sau khi hai người hoàn tất mọi thứ và để lại địa chỉ, ánh mắt Sybill vẫn lưu luyến dán chặt vào chiếc rương nhỏ trong tay Lisa.
“Vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi uống một ly? Dì biết một chỗ rất hay đấy.”
“Không cần đâu ạ.” Lisa từ chối lời mời. Cô rút ra mười đồng Galleon, đưa sang, “Baron vẫn đang đợi cháu trên xe. Chúc dì một buổi chiều vui vẻ nhé, dì Sybill.”
“Ôi đúng là một đứa trẻ hào phóng,” ánh mắt Sybill lập tức sáng rỡ. Bà vừa vẫy tay chào Lisa vừa cười tươi roi rói.
Lên lại xe, Baron cầm lấy chiếc rương từ tay em gái: “Chừng này liệu có đủ không? Chẳng phải học pháp thuật rất vất vả à? Mấy nguyên liệu chế dược cao cấp, rồi dụng cụ phép thuật tốt đều đắt đỏ lắm.”
“Lúc nào cần thì mình quay lại mua thêm sau cũng được. Em nghĩ năm nhất chắc cũng chưa cần nhiều đâu.”
“Được rồi. Khi nào cần, anh đi cùng em.” Baron đóng rương lại. Một loạt đồng Galleon vàng rực lấp ló giữa khe nắp, lấp lánh như nắng ban trưa.
Xe chạy mỗi lúc một nhanh hơn. Lisa vuốt nhẹ cây đũa phép đặt trong lòng – một cây đũa mun đen dài mười inch. Từ khoảnh khắc cầm lấy nó, cô đã cảm thấy luồng pháp lực trong cơ thể bắt đầu dao động. Cô mân mê đũa phép, cảm giác trong lòng cũng dần ổn định lại.
Vẫn còn khá xa mới về đến nhà. Baron xoa đầu em gái, dịu giọng: “Tối nay mình sẽ ngủ lại London. Mai mới về đến nhà. Cha nói sẽ mua một căn nhà mới ở đây, sau này em đi học cũng không phải vội vã như lần này.”
Lisa chẳng có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Tốt nhất là ở gần khu thương mại, tiện cho em đi ăn và mua đồ.”
“Đương nhiên rồi.”
Hai người trở về nhà khi trời đã ngả chiều hôm sau. Vừa ăn tối xong, vài con cú mèo lần lượt mang tới từng món đồ mà Lisa đã mua, sắp đầy cả căn phòng. Lisa không kiềm được đưa tay chạm vào từng món — lòng thầm thốt lên:
Phép thuật, đúng là một điều kỳ diệu.
Chỉ nghĩ đến việc sau này có thể phẩy nhẹ cây đũa là làm xong cả tá việc, trái tim cô đã hưng phấn không chịu nổi. Lisa nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đầy thỏa mãn.
Trong đầu cô, quyển sổ bìa xanh đậm chợt tự mở ra trang đầu tiên. Trên tờ giấy vốn trắng tinh hiện lên một lá bài màu xám nhạt.
Dưới lá bài có một vạch chỉ số màu xám, phía đầu vạch là dòng chữ: Lv0.
“Reparo…” Lisa cầm đũa lẩm nhẩm câu chú – một câu thần chú nhỏ cô vừa học trong sách.
Đầu đũa lóe lên tia sáng trắng lấp lánh rồi vụt tắt. Cô liếc nhìn quanh phòng – tấm thảm sàn vốn bị đồ đạc làm bừa bộn giờ đã sạch sẽ phẳng phiu trở lại. Trong đầu cô, vạch chỉ số ấy cũng biến thành 1/100.
Lisa suy nghĩ chốc lát liền hiểu ngay ý nghĩa của nó.
Nhưng—
“Không nên dùng phép trong nhà đâu, Lisa.”
Giọng ông Trelawney vang lên kèm theo tiếng gõ cửa khiến Lisa giật mình. Ông bước vào phòng, ngồi xuống ghế sofa, điềm đạm nói tiếp: “Bộ Pháp thuật không cho phép học sinh sử dụng phép ngoài trường một cách tùy tiện.”
“Lisa, con cần một nơi để có thể dùng phép thoải mái vào kỳ nghỉ.”
Ông đưa cho cô một chiếc chìa khóa. Lisa kinh ngạc:
“Nhưng hôm qua anh Baron còn nói là mình chưa tìm được nhà ở London mà…”
“Không phải nhà đó. Làm sao một phù thủy lại chỉ có một nơi cư trú được. Đây là chìa khóa ngôi nhà cổ của gia tộc Trelawney.” Ông Trelawney thở ra nhẹ nhõm. “Cha mua lại từ hồi Hibrai còn nhỏ… vốn không nghĩ có ngày sẽ quay lại đó nữa.”
“Chúng ta sẽ chuyển nhà sao?”
“Không, Lisa.” Ông lắc đầu. “Cha đưa chìa khóa đó cho con, từ nay đó sẽ là nơi trú chân riêng của con.”
Trên gương mặt ông Trelawney lộ ra vẻ không vui, thậm chí là u uất. “Những người khác trong nhà sẽ không tiện sống ở đó. Mà thời điểm con nhận được thư báo nhập học… không được may mắn cho lắm. Giới phù thủy sắp tới sẽ không còn yên bình nữa đâu.”
Lisa không khỏi kinh ngạc — suốt bao năm qua, trong nhà chưa từng để lộ chút gì về thế giới phù thủy, vậy mà cha cô lại nói đâu ra đấy.
Ông Trelawney đưa tờ báo trong tay cho cô:
“Harry Potter năm nay cũng nhập học. ‘Đứa trẻ được chọn’ – nhân vật trong lời tiên tri. Con phải cẩn thận khi đến trường. Hãy học pháp thuật thật tốt. Ta nghĩ… mấy năm tới ở Hogwarts sẽ không mấy bình yên đâu.”
Trên trang nhất, Harry Potter mặc áo sơ mi kẻ ca rô, đeo kính tròn, trông có phần gầy gò. Cậu bé đang bắt tay ai đó mặc áo chùng dài, lúng túng như thể không biết phải cư xử thế nào.
Lisa nhìn cha mình, thầm nghĩ: Rốt cuộc là con xuyên không, hay là cha xuyên vậy? Sao cha còn nắm cốt truyện rõ hơn cả con?!
“Dì Sybill của con thỉnh thoảng vẫn có vài lời tiên tri dùng được.” Ông Trelawney khẽ vuốt tóc Lisa – mái tóc vàng óng mềm mại. Giọng ông trở nên cứng cỏi hơn hẳn: “Lisa, con gái cha, gia tộc chúng ta cần một phù thủy mạnh mẽ. Nhưng cha không muốn cuộc chiến sắp tới sẽ làm tổn thương con. Vì thế, con nhất định phải chăm chỉ học hành ở trường. Cha không muốn cuối kỳ nhận được một bảng điểm tệ hại đâu đấy.”
“Ngày mai cha sẽ đưa con đến thăm ngôi nhà đó. Trong nhà có một con gia tinh – sau này nó sẽ chăm sóc sinh hoạt cho con.”
“Cha đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trong nhà. Kỳ nghỉ thì con cứ về đó nghỉ ngơi, còn Giáng sinh thì về đây. Khi đến trường rồi, hãy nhớ viết thư về nhà đều đặn. Nếu thiếu tiền hay thiếu đồ gì, phải nói ngay. Còn nữa…”
Lisa nghe ông cha liệt kê cả đống kế hoạch hậu cần, không khỏi sửng sốt. Cô vội ngắt lời:
“Cha ơi… vậy chẳng lẽ con sau này không được về nhà nữa sao?”
“Lisa, con không có thời gian để lãng phí đâu.” Ông Trelawney day trán, giọng trầm xuống. “Gia tộc Trelawney sắp thành trò cười cho thiên hạ rồi. Gánh nặng trên vai con… không nhẹ hơn ‘kẻ được chọn’ là bao. Là hậu duệ phù thủy duy nhất còn lại trong nhà, chẳng lẽ con muốn nhìn thấy gia tộc này suy tàn hẳn sao?”
“Cha làm tất cả… cũng chỉ vì muốn tốt cho con. Giới phù thủy không đơn giản như con tưởng. Nếu không làm nên thành tựu gì, thì cả nhà ta rồi cũng sẽ bị lịch sử xóa sạch mà thôi.”
Ông Trelawney nghiêm túc vỗ vai cô con gái út,tựa như ngày thường đối với Hibrai, Lisa nhíu mày, phải biết rằng cha vốn không có kỳ vọng lớn như vậy với cô: “Thu dọn đồ đi, con gái ngoan.”