Edit & Beta: YACchan
"Kiên quyết lên án và phản đối hành vi phá hoại kế hoạch "hợp tác cùng có lợi toàn cầu", gia tăng mâu thuẫn nội bộ, tự hại mình không lợi ai của chính phủ Liên Bang..."
Phút thứ mười lăm sau khi kỳ thi bắt đầu, phía Cửu Châu cuối cùng cũng lên tiếng: Trương Tử Thanh đúng là đã thay đổi quốc tịch dưới sự hỗ trợ của chính phủ Liên Bang, nhưng người dân Cửu Châu không cần quá lo lắng, họ vẫn còn kế hoạch và sắp xếp tiếp theo.
Bọn họ tổ chức họp báo, công khai bằng chứng thu thập được, đồng thời có sự phát sóng và ủng hộ từ Liên Hợp Quốc, không chỉ phản đối bằng lời mà còn có những hình phạt và hạn chế cụ thể.
Những biện pháp trừng phạt và phản đối này có thể chẳng ảnh hưởng mấy tới Liên Bang hiện giờ đang cực kỳ chia rẽ, nhưng vẫn nhất định phải có.
Trong bối cảnh toàn cầu đang chịu thảm họa, chỉ có sự hợp tác toàn diện giữa các chính phủ mới có tia hy vọng. Hành vi của Liên Bang không chỉ là phá hoại cục diện mà Cửu Châu đã bố trí, mà còn là mối đe dọa đối với những quốc gia có thực lực yếu hơn.
Vì vậy vào thời điểm này, không chỉ các phe ủng hộ Cửu Châu lên tiếng phản đối, mà ngay cả trong nội bộ Liên Bang cũng có những tiếng nói bất mãn... bọn họ cũng lo cháy nhà mà bị lan sang!
Chính phủ Liên Bang tất nhiên ngoan cố chối bay chối biến, thậm chí còn phản đòn, nói rằng Trương Tử Thanh do Cửu Châu cử đến đã cố ý chiếm đoạt suất học viên của Liên Bang, khiến học viên chính quy của họ chết thảm.
"Chứng cứ rành rành mà còn chối được, bọn họ là bị lửa thiêu đến cháy luôn cả miệng hả?!"
"Chắc là thấy không cần dùng tới Trương Tử Thanh nữa thôi? Nghe nói lần này học viên ngẫu nhiên mà Liên Bang bốc trúng là lính đặc nhiệm giải ngũ, năng lực cá nhân rất mạnh, nên lại bắt đầu chảnh chọe rồi."
Cả Cửu Châu và Liên Bang đều thích cử những người từng lăn lộn trong quân đội vào Trò chơi Đói Khát, nhưng trọng điểm của hai bên lại khác nhau.
Nói đơn giản, Cửu Châu ưu tiên học viên toàn diện, nguyên tắc hàng đầu là bảo vệ tính mạng, rồi mới tới việc tranh tài nguyên, lấy điểm cao. Còn Liên Bang thì chuộng kiểu học viên có điểm mạnh và điểm yếu rõ rệt, thiên lệch về kỹ năng, ưu tiên hàng đầu là tranh đoạt tài nguyên và điểm số, sau đó mới tới việc giữ an toàn.
Loại đầu tiên tỷ lệ tử vong thấp, nhưng khả năng vô địch cũng thấp. Loại sau tỷ lệ vô địch cao, nhưng cũng dễ chết.
"Bọn họ kiêu ngạo như vậy, chẳng phải là nghĩ rằng Trương Tử Thanh được Cửu Châu huấn luyện ra, chắc chắn đi theo hướng bảo thủ, không gây phiền phức gì cho họ, trong khi học viên ngẫu nhiên còn lại là cựu đặc chiến, vừa khéo có thể giành vị trí cao, tranh giành tài nguyên cho họ sao?"
Nhóm trưởng từng phụ trách điều chỉnh trạng thái cá nhân của Trương Tử Thanh giờ đã rũ bỏ thất vọng, toàn tâm toàn ý vào công việc mới.
Anh ta cười lạnh phân tích về học viên đến từ Cửu Châu này: "Bọn họ nhầm rồi, Trương Tử Thanh là người thông minh, kẻ phản bội đó không thể không rõ tình cảnh của mình, nên tên đó không thể đi con đường bảo thủ."
Có thể Trương Tử Thanh biết mình đã thay thế chỗ của ai đó trong Liên Bang, cũng có thể không biết, nhưng anh ta chắc chắn sẽ chọn con đường cướp điểm quyết liệt hơn. Vì là người ngoài, người đó cần sự công nhận của chính phủ và dân chúng Liên Bang.
Vậy nên học viên còn lại của Liên Bang không phải đồng đội của Trương Tử Thanh, mà là đối thủ cạnh tranh.
—
Trong trường thi.
Khi bên ngoài đang bàn tán về Trương Tử Thanh, anh ta đã làm xong vũ khí của mình — một ống thổi làm bằng trúc mảnh, bên trong là những mũi tên trúc tẩm độc.
Anh thử vài lần, khoảng cách xa nhất có thể phóng ra là hơn 80 mét, nhưng tầm bắn hiệu quả chỉ khoảng 50 mét.
Lấy mạng người trong phạm vi trăm bước, ở địa hình núi rừng dễ mai phục, đây là vũ khí tầm xa rất hữu hiệu.
Trương Tử Thanh cẩn thận điều chỉnh lại vũ khí đã làm xong. Anh ta không biết ai đã bị đá khỏi trò chơi này, nhưng rất rõ, với tư cách là ngoại lệ và đồng thời là người ngoài, anh bắt buộc phải thể hiện giá trị của mình, anh phải mạnh hơn, ác hơn học viên bản địa của Liên Bang.
Liên Bang tôn sùng kẻ mạnh, kẻ chiến thắng — vậy thì anh sẽ trở thành người chiến thắng.
Chỉ cần trở thành quán quân và mang lại đủ lợi ích, từ chính phủ đến dân thường Liên Bang, chẳng ai quan tâm trước đây anh là ai.
Anh phải dốc toàn lực giành lấy tài nguyên, đồng thời tận lực đè ép Cửu Châu, chỉ có vậy anh mới được thừa nhận.
Đây là, lễ ra mắt.
Cũng có người gọi nó là cơn cuồng tín của kẻ quy hàng.
Vậy thì, trước tiên dâng cho đất nước mới một món quà đi.
Đôi mắt dài hẹp của Trương Tử Thanh lóe lên ánh lạnh. Anh nằm rạp xuống đất, hơi thở trở nên chậm và nhẹ, tai áp sát đất, dùng tiếng động rất nhỏ để cảm nhận biến hóa trong núi rừng.
Trong phòng chỉ huy của Cửu Châu, sắc mặt một huấn luyện viên tái mét — đây là kỹ thuật bản thân đã dạy cho Trương Tử Thanh.
Trương Tử Thanh bẩm sinh thính lực cực tốt, qua huấn luyện càng đạt đến trình độ siêu phàm, anh có thể từ vô số âm thanh nhỏ bé chọn ra cái mình cần, rồi xác định phương hướng, kích cỡ con mồi, thuận lợi bố trí bẫy hoặc chiếm tiên cơ.
Giờ mới bắt đầu màn chơi, anh chắc chắn không phải đang chuẩn bị săn mồi.
Vậy thì tên đó định làm gì?
Rất nhanh, Trương Tử Thanh đứng dậy, cầm ống thổi làm vũ khí tầm xa, từng bước từng bước đi về phía núi rừng.
"Hắn đang tìm gì vậy? Lẽ nào…" Huấn luyện viên của Cửu Châu đứng bật dậy, dán mặt vào màn hình, chỉ muốn chui vào trong, trực giác đã có điềm xấu.
"Hắn định tìm học viên Cửu Châu còn lại." Đồng nghiệp nói toạc ra.
"Săn giết."
Trong một màn chơi, hai học viên cùng quốc gia thường được thả xuống vị trí xuất phát không cách quá xa nhau. Các học viên trước kia đều lợi dụng đặc điểm này để lập nhóm, tăng lợi thế phe mình.
Nhưng giờ, Trương Tử Thanh lại muốn lợi dụng đặc điểm này để lấy đầu học viên Cửu Châu làm phát súng khai màn.
Phải, anh định săn giết học viên còn lại của Cửu Châu.
Đây là một hành động rất thông minh, rất hiệu quả, và cũng rất độc ác.
Bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện trong rừng như quỷ mị. Lúc này Quý Tinh Hải đang cúi đầu tìm thức ăn, vừa mới đào được cây nấm dại thứ chín — một cây nấm gan bò đen.
Khu rừng này đúng là nhiều nấm thật, mới chốc lát đã nhặt được chín cây.
Nấm dại không thể ăn no, nhưng là nguyên liệu dễ tìm nhất hiện giờ. Hơn nữa, nấm ăn ngoài tự nhiên có hàm lượng protein và nguyên tố vi lượng có lợi cao gấp nhiều lần rau thường, rất giàu dinh dưỡng.
"Hửm?"
Quý Tinh Hải nhìn cây nấm gan bò đen còn nguyên trong tay, lại nhìn vào chỗ đất hắn vừa đào lên, bên dưới cây nấm lại nằm ngang một đoạn kim loại, dù chỉ lộ ra phần đầu, nhưng nhìn sơ là biết được đó là hợp kim đồng thau.
Hắn dùng nhánh cây cào nhẹ vài cái.
Bên ngoài, tại Cửu Châu.
"Cậu ta nhìn cái hố đất ngẩn ra làm gì vậy?"
Tại một quán mì ven đường, mấy nhân viên phục vụ đang ngồi trên băng ghế xem màn hình chiếu gương mặt non nớt của học viên Cửu Châu.
Do góc quay, bọn họ không thấy cảnh Quý Tinh Hải dùng nhánh cây gạt ống kim loại, chỉ tưởng hắn đang ngẩn người.
Đang ngẩn người thật đấy!
Lý trí nói với họ rằng, bất kể học viên trong đó đưa ra lựa chọn gì, cũng không thể dùng lợi ích tập thể để trói buộc hay chỉ trích hắn, dù sao hắn cũng chỉ là kẻ xui xẻo bị chọn ngẫu nhiên.
Không ai là người bình thường lại muốn gánh trách nhiệm của một quốc gia, càng không ai muốn tự bước vào màn chơi nguy hiểm, đối mặt sinh tử. Thay vì trách hắn, chi bằng trách số phận.
Nhưng cảm xúc lại gào lên: Không! Đã thi được gần nửa tiếng rồi, thằng ngu này còn đang làm cái gì vậy?!
[ Xì, cục di trú đã mở đường ưu tiên tên lửa rồi, tôi đã nộp đơn nhập tịch thành công, tạm biệt người Cửu Châu, từ nay tôi là công dân của Đế quốc mặt trời không lặn, mấy người cứ chết chung với thằng ngu đó đi ha. ]
Màn hình xuất hiện một số lời bình, thái độ đắc ý toát ra từ từng con chữ.
[ Đi lẹ đi, chẳng ai giữ mấy người cả. ]
[ Tụi mày không có năng lực ra đi, nên ghen ăn tức ở đúng không? ]
[ Phì, mày biết cái quái gì, biến đi, bớt một người tao còn chia được nhiều gạo hơn. ]
Vì hàng loạt biến cố này, nhiều người dân Cửu Châu online xóa quốc tịch, gia nhập quốc gia khác. Những người không đủ điều kiện di cư thì đổ xô đi mua vé máy bay. Vốn đã đắt, giờ vé bay còn tăng đến mức vô lý — một vé tới mười lăm nghìn đô.
Người dân Cửu Châu tức giận mà bất lực, đến sức chỉ trích cũng chẳng còn.
Năm nay Cửu Châu... haiz.
"Cậu nghĩ…" một nhân viên nhìn sang người bên cạnh, "nếu có cơ hội, cậu sẽ ra đi chứ?"
Người nhân viên lúc nãy còn mắng to, giờ lại ngẩn ra, lắc đầu: "Đi làm gì? Đừng tưởng mấy đứa kia nói nghe hay, bên đó internet chỉ dành cho mấy kẻ sống sót qua chọn lọc xã hội kiểu Darwin. Người thường đừng nói lướt web, ngay cả ăn no cũng khó. Tôi ở đây ít ra còn sống đàng hoàng."
Nhìn chằm chằm học viên trên màn hình khiến người ta tức ói máu, nhân viên cắn răng: "Chưa nói giờ vẫn chưa có chuyện gì, dù người đó có thật là phế thì tôi cũng không đi.
"Chỉ là thiên tai bất thường thôi mà? Chẳng lẽ chưa từng trải qua? Cùng lắm thì chết ở mảnh đất này, cũng coi như lá rụng về cội rồi."
Tình huống kiểu này rất phổ biến. Họ không tin học viên Quý Tinh Hải, nhưng họ tin quốc gia mình, càng không nỡ rời bỏ mọi thứ ở nơi này.
Nên cho dù quốc tế đầy rẫy nghi ngờ và cười nhạo, số người thật sự chọn rời đi cũng chẳng nhiều.
Bọn họ đã sẵn sàng cho thử thách lớn.
Lúc này, chỉ huy trung tâm của Hắc Tháp lại căng thẳng hơn cả, chỉ có họ mới nhìn ra Trương Tử Thanh đến gây chuyện.
Dù sao cũng là tinh anh được huấn luyện bằng máu, hơn nữa đã kích hoạt năng lực thiên phú, chuẩn bị sẵn sàng đối phó với người chưa chuẩn bị gì như Quý Tinh Hải, kết cục ra sao cũng đã rõ.
"Tên nhóc này vẫn còn chơi đất à, chết tiệt chết tiệt chết tiệt! A a a a a—— tôi giờ không dám nhìn luôn!"
Chỉ trong hai phút ngắn ngủi, Trương Tử Thanh đã như bóng ma tiếp cận rừng cây. Nhà thực vật học dựa theo môi trường hai người suy đoán khoảng cách không xa.
Chẳng lẽ Cửu Châu sắp có học viên tử vong?
Cả đội ngũ chỉ huy nín thở: học viên Quý Tinh Hải nguy rồi.
Niềm vui nỗi buồn của con người vốn chẳng thể thông nhau. Trong khi đám người bên ngoài chỉ huy đang vò đầu đập bàn vì lo lắng, Quý Tinh Hải — người làm nghề đuổi thú — đã lôi đoạn ống kim loại từ đất mục đen ra, dùng đầu ngón tay cầm lên lắc nhẹ.
Là một cái còi chim bằng đồng thau dài chừng một đốt ngón tay, gắn liền với một sợi dây đen, có thể đeo lên cổ.
Chế tác khá tinh xảo.
“Xào xạc.”
Âm thanh cành lá khô bị giẫm vỡ vang lên nhịp nhàng phía sau. Mắt Quý Tinh Hải từ từ chuyển sang bên, rồi lại chầm chậm nhìn về phía trước.
Tiếng bước chân động vật và con người không giống nhau. Khối lượng, diện tích tiếp xúc, sải chân, tốc độ đều khác biệt rõ rệt.
Là người, hoặc thứ gì đó giống người.
Tiếng bước chân dừng lại, ở khoảng cách năm mươi bước. Quý Tinh Hải chậm rãi quay đầu, khuôn mặt hòa tan trong bóng ngược sáng, chỉ còn đôi mắt vàng hổ phách như sói yên lặng nhìn về kẻ đến từ phía sau.
Một con người đeo mặt nạ.
Hoặc là không phải người.
Gió cũng như đang nín thở, ánh nắng dường như lạnh đi. Ánh mắt Quý Tinh Hải dừng lại trên người đối phương, khóe môi cong lên thành một nụ cười thân thiện:
"Chào, đi một mình à?"