Edit & Beta: YACchan

"Tại sao Trương Tử Thanh lại là học viên của Liên Bang?"

Lúc này, khán giả Cửu Châu cũng đã phát hiện ra tình huống bất thường này. Họ có rất nhiều phỏng đoán, nhưng do chưa công bố chính thức nên không ai dám tự tiện suy diễn, liền đồng loạt đổ vào phòng livestream của đài trung ương, hỏi rõ tình hình cụ thể.

Trong niên đại đặc thù đã quay lại thời tem phiếu này, mỗi công dân chỉ có thể ràng buộc với một mã ID cố định. Một khi phát ngôn sai lệch hoặc lập lờ trên mạng, hệ thống sẽ lập tức ghi lại, tiếp đó chặn tài khoản, chưa đến nửa ngày sẽ bị mời đi “uống trà”.

Sau đó, việc học, công việc, thậm chí cả giao tiếp xã hội đều sẽ bị ảnh hưởng.

Loạn thế dùng luật nghiêm, chẳng ai dám tùy tiện chọc vào con hổ dữ chính quyền.

Cùng lúc đó, tin tức Trương Tử Thanh thay đổi quốc tịch cũng đã được truyền đến tay các lãnh đạo cấp cao Cửu Châu.

Hơn nữa, đội ngũ vẫn luôn bảo vệ người thân của Trương Tử Thanh cũng đã báo cáo: cha mẹ hắn đã không còn ở biệt thự, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng. Bọn họ đã phối hợp với đặc vụ chuyển đổi thân phận, rời khỏi quốc gia.

Hành động của Trương Tử Thanh tuyệt đối không phải quyết định bốc đồng, mà là kế hoạch đã âm thầm tiến hành từ lâu.

Điều duy nhất được xem là tin tốt, là nhân tiện trong lần này họ cũng tóm được mấy kẻ cấp cao đã ẩn mình lâu năm ở Cửu Châu.

"Vì thân phận đặc biệt của Trương Tử Thanh, cả nhà bọn họ được hưởng những đặc quyền mà người thường không có, bọn họ vậy mà!"

Các thư ký trợ lý bên cạnh lãnh đạo Cửu Châu tuổi còn trẻ, máu nóng sục sôi, cảm thấy bất bình thay cho quốc gia. Nhưng các lãnh đạo lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn khoát tay ra hiệu họ bình tâm.

Đây là một lần “đối chiêu” giữa hai quốc gia được xem là bình thường, chỉ là lần này Cửu Châu bị đấm thẳng vào mặt, mất hết thể diện.

"Chuyện đã xảy ra rồi, giờ điều chúng ta cần làm không phải là truy cứu trách nhiệm, mà là làm sao nhanh chóng hóa giải cuộc khủng hoảng này." Lãnh đạo số một đứng dậy, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh lý trí như cũ, thậm chí còn mỉm cười: "Thư giãn chút đi, chúng ta chỉ cần tổ chức một cuộc họp báo trực tuyến."

Trò chơi Đói Khát liên quan đến sự tồn vong quốc gia, học viên là biểu tượng sáng giá nhất của một quốc gia, càng là điểm hội tụ lòng dân. Bọn họ không cần phải giải thích gì với quốc gia khác, nhưng nhất định phải cho dân Cửu Châu một lời công khai minh bạch.

Bên phía Liên Bang, lúc này cũng đã bắt đầu phối hợp với hành động của Trương Tử Thanh.

Phòng livestream của anh ta bắt đầu xuất hiện một số phát ngôn mập mờ, ám chỉ rằng Trương Tử Thanh trong thời gian sống ở đây đã rất không vui vẻ, buộc phải rời đi.

Nhiều người lập tức nhớ lại sự kiện ô nhiễm lớn chín năm trước, rồi đến cải cách chế độ của Cửu Châu sau đó, cùng với làn sóng di dân kéo dài suốt nhiều năm.

Cửu Châu vẫn kiên định thi hành chế độ phân phối theo nhu cầu, còn phương Tây thì không.

Thử nghĩ mà xem, với xuất thân và năng lực của Trương Tử Thanh, nếu ở nước ngoài, hắn có thể được hưởng đãi ngộ vượt trội hơn hẳn người thường.

Nhưng ở Cửu Châu hiện tại, họ chỉ có tài nguyên tốt hơn người thường một chút, vẫn chỉ được sở hữu một căn nhà, một bạn đời hợp pháp, một công việc.

Có lẽ chính vì điều này mà họ bị thuyết phục tiến hành hành động đào tẩu lần này.

Do chuyện của Trương Tử Thanh, dư luận trên mạng dấy lên ngút trời, nhưng Hắc Tháp lúc này vẫn đang chờ chỉ thị từ cấp trên, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Các nhân viên nỗ lực kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng chuyện một học viên bị chỉ định đào tẩu là trường hợp đầu tiên trong lịch sử thế giới. Cái tát này quá đau, lại trực tiếp chỉ ra chỗ thiếu sót trong công việc của bọn họ, bảo họ giữ được bình tĩnh thế nào?

Người trợ lý từng phụ trách sinh hoạt của Trương Tử Thanh, gần như không rời hắn nửa bước, lúc này mặt mày đã trắng bệch.

Nếu nói tất cả chuyện này là có âm mưu từ trước, vậy chẳng lẽ Trương Tử Thanh đã bị thu phục từ ba năm trước rồi? Nếu không, làm sao có thể giấu kín suốt ba năm trời mà không lộ ra chút sơ hở nào?

Vậy thì những người bọn họ đây... có phải đã phạm tội “biết mà không báo”?

Nhưng điều khiến nhiều người lo lắng hơn là một chuyện khác. Cửu Châu giờ không còn học viên được chỉ định nào, chỉ còn một học viên ngẫu nhiên được chọn để lấp chỗ. Về sau còn cơ hội tranh đoạt tài nguyên để hồi đáp quốc gia không?

Không, không thể đòi hỏi tiêu chuẩn cao như vậy... Vậy học viên ngẫu nhiên đó có thể giữ được mạng, không gây tai họa cho đất nước chăng?

Tính đến hiện tại, đã có 87 quốc gia và khu vực bị hủy diệt trong những thiên tai dị thường, chỉ còn lại một ít người sống sót rải rác ở các vùng khác.

Những thiên tai dị thường này, phần lớn đều do học viên ngẫu nhiên không đủ năng lực gây ra. Nhưng người ta cũng không thể trách cứ những học viên bị chọn ngẫu nhiên này. Nếu trách mắng quá mức, học viên sẽ phản kháng, rồi sẽ tìm đến cái chết bằng cách thê thảm nhất trong trò chơi, dẫn đến thiên tai dị thường có cường độ cao nhất—kết cục là diệt quốc.

Bài học từ những quốc gia đi trước, Cửu Châu tuyệt đối sẽ không phạm lại sai lầm ngu ngốc đó. Bọn họ sẽ kiểm soát chặt chẽ dư luận, không đổ áp lực hay trách nhiệm lên người học viên ngẫu nhiên.

Thế nhưng lần này tình huống quá đặc biệt, bọn họ không còn học viên được chỉ định nữa, chỉ còn lại một học viên ngẫu nhiên duy nhất.

Nền tảng của Cửu Châu vẫn còn đó, cũng không sợ vài lần dị thường giáng xuống. Nhưng họ vừa mới vất vả giành lại được vị trí trên bàn cờ cường quốc, giờ chẳng lẽ phải đứng yên tại chỗ, thậm chí lùi lại?

Thực ra lúc này, bầu không khí trong tổng hành dinh chỉ huy của Liên Bang cũng đang vô cùng nặng nề.

Tin tốt là kế hoạch đã thành công, Trương Tử Thanh thành công đâm sau lưng Cửu Châu.

Tin xấu là, học viên được chỉ định của bọn họ thì sống không thấy người, chết không thấy xác, thậm chí phòng livestream cũng đã bị xóa bỏ hoàn toàn.

"Chuyện này là sao?"

"Đây là kết cục tệ nhất—là phản ứng của Học viện Đói Khát đối với việc chúng ta thử nghiệm quy tắc của nó, cũng là một lời cảnh cáo." Giữ lại một người, thì phải giết một người, thế là nó giết luôn học viên tinh anh mà Liên Bang huấn luyện ra.

Kẻ đó được gửi gắm kỳ vọng sâu sắc, từng có khả năng giành được chức quán quân mười hai lần, trở thành anh hùng thế giới, kết thúc triệt để Trò chơi Đói Khát—dù đúng là mỗi đời học viên được chỉ định của Liên Bang đều được kỳ vọng như thế.

Những người này lúc nhìn về phía Trương Tử Thanh, ánh mắt đều không còn hiền hòa như trước... Học viên do Cửu Châu huấn luyện, làm sao so được với tinh anh mà Liên Bang tự tay đào tạo?

Quả thật là, trộm gà không được còn mất cả nắm gạo.

Tạm chưa bàn tới vẻ mặt khó coi bên phía Liên Bang, lúc này bên phía tổng chỉ huy Cửu Châu đã nhận được chỉ thị từ cấp trên. Trương Tử Thanh đã là chuyện của quá khứ, chuyện nên làm thì cứ làm theo quy trình, còn lại để quốc gia lo.

Những năm gần đây, Cửu Châu ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng phải hứng chịu mưa gió bão bùng. Chuyện này nói lớn thì lớn, nhưng cũng không cần vì thế mà đánh mất tiết tấu của bản thân.

Được nhắc nhở như vậy, mọi người liền nhớ tới học viên ngẫu nhiên từng không được kỳ vọng kia.

Cho dù chưa từng được huấn luyện, ít ra cũng đã xem livestream suốt ba năm, giờ chắc đã bắt đầu dùng đồng hồ nhiệm vụ để tìm hiểu thông tin cơ bản của phó bản, hoặc đang tìm kiếm nơi trú ẩn an toàn rồi chứ?

Thế giới trong trường thi.

"Thức ăn, nước..."

Quý Tinh Hải, kẻ vừa xuyên tới, chẳng biết gì cả, lúc này đang giả định rằng bản thân bị bắt cóc rồi ném lên núi.

Không nước, không thức ăn, cũng không có vật dụng giữ ấm. Nếu giờ không hành động ngay để dựng nơi trú tạm và kiếm đồ ăn, thì chỉ còn cách tranh thủ lúc còn sức mà xuống núi trước khi trời tối.

Hắn muốn chọn cách thứ hai, nhưng cơ thể đang đói cồn cào, cấp thiết cần năng lượng đã cảnh báo hắn rằng, nếu không kiếm được thứ gì ăn, rất có thể hắn sẽ đói đến ngất xỉu giữa đường, rồi trở thành bữa ăn khuya cho dã thú đi ngang qua.

Muốn kiếm đồ ăn, trước tiên cần phải có công cụ—ví dụ như một cái giỏ đựng được nhiều nguyên liệu hơn. Dựa vào môi trường xung quanh và những gì có trong tay, vật liệu phù hợp nhất chính là những sợi dây leo đang quấn quanh mấy thân cây gần đó.

Trong rừng có rất nhiều cây leo, hắn nhanh chóng tìm được một cây có dây xanh quấn quanh. Loại dây này phần dưới màu vàng, phần trên màu xanh, độ dẻo dai tốt, rất thích hợp để đan lát.

Hắn định cắt vài đoạn để đan một cái giỏ, nhưng trong lúc kéo dây, lòng bàn tay bị chỗ sắc nhọn cứa vào, một giọt máu lăn dài trên làn da trắng muốt.

"Tay thật đẹp..." Hắn khẽ thì thầm, đôi mắt sáng màu nhìn chằm chằm vào những ngón tay mịn màng như mới sinh, rồi giơ lên soi kỹ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Đôi tay này hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt, đừng nói là vết chai, đến cả dấu sạm màu do lao động cũng không có.

Hắn còn chưa từng mổ xẻ qua bàn tay nào trắng trẻo và sạch sẽ đến thế.

Hắn thu thập một ít dây leo, lột bỏ lớp vỏ ngoài, phần cành mềm dẻo bên trong chính là vật liệu tốt nhất.

Gập lại, buộc chặt, quấn vòng—một chiếc giỏ dây đơn giản hiện ra dưới những ngón tay thoăn thoắt, bên trên còn gắn thêm hai sợi dây đeo.

Hắn đeo thử lên lưng, vừa vặn, tay nghề vẫn chưa mai một.

Rìu đi rừng, giỏ dây, thêm một cây gậy đuổi thú có thể đeo ở cổ tay, thiết bị đuổi thú nguyên thủy đã đầy đủ.

Gió thổi qua, cánh mũi Quý Tinh Hải khẽ động, hắn đã ngửi thấy mùi hương xanh non của nguyên liệu thực phẩm.

Nấm hoang là loại thực phẩm dễ tìm nhất trong núi rừng vào mùa này, huống chi giờ không khí còn ẩm ướt như vậy, rõ ràng là gần đây từng có mưa.

Ban đầu hắn định đi về bên phải, nhưng một loại trực giác khó tả đã khiến hắn đổi hướng, đi mãi tới trước một cây tùng khổng lồ.

Ngón tay Quý Tinh Hải nhẹ nhàng vạch lớp lá tùng dày khô khốc nhô cao ra.

Một cây nấm nhỏ đầu tròn màu xanh rụt rè ló ra nửa mặt.

[ Hắn đang làm gì vậy? Thời khắc vàng như thế, không xem thông tin phó bản cũng không tìm tài nguyên, lại đi đào nấm? ]

[ Em gái tôi mới có chín tuổi còn biết sau khi được chọn thì nên làm gì. Tên tiên nam từ đâu chui ra thế này? Chỉ còn lại một học viên như vậy, Cửu Châu tiêu thật rồi! ]

Trong phòng livestream của Quý Tinh Hải, khán giả đầy bất an đang trút giận.

Trương Tử Thanh đã đổi quốc tịch, đây chính là học viên duy nhất còn lại của họ.

Từ biểu hiện kể từ khi kỳ thi chính thức bắt đầu, học viên này đừng nói đến chuyện có năng lực vượt ải hay không, căn bản hắn còn chẳng có chút ý thức nguy hiểm nào!

Người dân Cửu Châu—những kẻ không thể thay đổi điều gì, chỉ có thể bị động gánh chịu—đành bất lực quay lại nhìn về phía Trương Tử Thanh, người từng là hy vọng.

Tính đến giờ đã mười phút trôi qua kể từ khi kỳ thi chính thức bắt đầu, Trương Tử Thanh đang tìm kiếm các loại thực vật có độc trong rừng, hắn đã tìm ra được mấy loại.

Lời mắng chửi trong phòng livestream không ngớt, nhưng không thể ảnh hưởng tới học viên trong trường thi. Anh đã tìm đến một rừng trúc, rồi dùng con dao được tặng chặt vài đốt trúc, có vẻ như định chế tạo vũ khí gì đó.

Lúc này, học viên được chỉ định từ các quốc gia khác cũng đang tranh thủ từng giây từng phút để thám hiểm phó bản, tìm mọi cách có thể nhằm giành lấy tiên cơ.

“Tiên cơ” ở đây không chỉ là manh mối, địa thế thuận lợi, trang bị… mà còn bao gồm cả những rương tài nguyên trong phó bản. Rương tài nguyên chỉ có chừng ấy, ai tìm được trước thì người khác mất phần.

Tất cả mọi người đều đang nỗ lực, từng động tác, từng biểu cảm đều viết rõ: “Tôi đang liều mạng, tôi không phụ kỳ vọng.”

Còn học viên của Cửu Châu thì... thảnh thơi đi hái nấm.

Ở góc trái phía trên màn hình, bên cạnh thời gian trong phó bản còn hiện thêm một dãy dữ liệu, đang hiển thị trạng thái tinh thần của học viên duy nhất đại diện Cửu Châu:

Tinh thần: 59/100
Sợ hãi: 0

Chỉ số tinh thần 59—trạng thái tinh thần cực kỳ nguy hiểm, là mức thấp nhất trong toàn bộ trường thi.

Tuy nhìn từ dáng vẻ ung dung của học viên Quý Tinh Hải thì không thể thấy được tình trạng tinh thần có gì quá tệ, nhưng dữ liệu sẽ không nói dối.

Mà đây mới chỉ là giai đoạn đầu, còn chưa gặp phải sinh vật dị thường. Nếu thật sự chạm trán thì sẽ thế nào?

Sinh vật dị thường được gọi là “dị thường”, không phải vì chúng mạnh đến mức không thể đối đầu—thực tế, xét về mặt thể chất, sinh vật dị thường không thể chống lại đạn dược.

Nhưng mức độ sát thương của loại tồn tại này không nằm ở năng lực chiến đấu. Bản thân chúng chính là hiện thân của sự sợ hãi.

Mùi của chúng, hình dạng của chúng, thậm chí chỉ cần nhìn nhau một cái cũng đủ để khơi gợi tất cả những cảm xúc tiêu cực trong linh hồn con người: sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, hỗn loạn. Chỉ số tinh thần của con người càng thấp, càng dễ sụp đổ.

Thiết lập của học viên là "bất tử", nhưng mỗi lần chết trong phó bản, chỉ số tinh thần sẽ tụt mạnh, thế giới bên ngoài sẽ phải hứng chịu một trận thiên tai dị thường. Mà tinh thần càng thấp, càng dễ tan vỡ, dẫn đến tỷ lệ tử vong càng cao—một vòng lặp ác tính.

[ Hắn mà “chết” một lần, thì sẽ có một nhóm người chúng ta phải chết theo. ]

[ Tôi chịu hết nổi rồi! Tôi muốn di dân! ]

Cửu Châu, Hắc Tháp – Tổng chỉ huy.

“Cư dân thị trấn nhỏ, lúc chín tuổi vô cớ hôn mê, trở thành người thực vật. Tính đến nay vừa tròn chín năm. Làm sao có thể trùng hợp đến vậy—người thực vật bị Học viện Đói Khát lựa chọn, rồi tỉnh lại ngay bên trong đó. Haiz, khởi đầu thế này, khó mà xoay chuyển được...” Trưởng nhóm chuyên gia vừa mới nhận được tư liệu cơ bản của học viên, thở dài một tiếng.

Nhưng người đứng đầu bộ chỉ huy lại có quan điểm khác: “Cậu thấy hắn giống một đứa trẻ chín tuổi à?”

Những mặt khác thì chưa thể kết luận, nhưng trong tình huống hoàn toàn không biết gì, chỉ trong thời gian ngắn mà đã có thể bình tĩnh lại, dùng vật liệu sẵn có để làm ra một chiếc giỏ dây tiện dụng, còn nhận biết được nấm ăn ngoài tự nhiên—đây là việc mà trẻ chín tuổi có thể làm được sao?

Trưởng nhóm chuyên gia lắc đầu: “Cha mẹ của đứa trẻ này là người mê sinh tồn dã ngoại, từ ba, bốn tuổi đã dẫn nó theo tham gia đủ loại hoạt động ngoài trời, ít nhất mỗi tuần một lần. Có thể nó cũng có chút thiên phú, nhưng tiếc là... đã lỡ mất chín năm.”

Bọn họ buộc phải chấp nhận một sự thật—Quý Tinh Hải, học viên này, là một người bình thường chưa từng qua huấn luyện, không hiểu gì về Trò chơi Đói Khát, trí nhớ có lẽ còn dừng lại ở năm chín tuổi, tầm nhìn và tâm lý đều vô cùng hạn chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play