Edit & Beta: YACchan
Trên màn hình, khi kẻ đeo mặt nạ xuất hiện, bộ chỉ huy Cửu Châu lặng ngắt như tờ. Tàn thuốc trên tay Bộ trưởng rơi xuống, lửa cháy tới đầu ngón tay làm làn da đỏ rực.
“Dị thường hình người.” Ông lẩm bẩm, gương mặt bình tĩnh điềm đạm không để lộ cảm xúc thật, chỉ có tàn thuốc rơi vụn từng chút như hé lộ đôi phần.
Học viên Quý Tinh Hải còn chưa đụng độ Trương Tử Thanh, đã chạm trán một dị thường hình người.
Thứ dị thường đột ngột xuất hiện trong rừng có hình dáng giống con người, bề ngoài mặc đồ đen từ đầu đến chân, đầu đội mũ kiểu dân tộc thiểu số, mặt bị che bằng chiếc mặt nạ vỏ cây kỳ quái—trông như “người”.
Nó không mang theo luồng khí dị thường rõ rệt. Nếu trong nhóm học viên có người ăn mặc như thế, e rằng khán giả cũng khó phân biệt được đó là dị thường hay con người.
Theo thông tin hiện có, dị thường được chia làm bốn dạng: một là sinh vật thường bị dị biến—côn trùng, cá, chim, thú; hai là đồ dùng sinh hoạt thường ngày bị dị biến—ăn, mặc, ở, dùng; ba là hình người; bốn là loại quy tắc, thường được gọi là “ác mộng vô giải”.
Trừ loại quy tắc, ba loại còn lại đều không phải người nhưng lại giống người—và càng giống thì càng nguy hiểm.
Tuy nhiên, dị thường xuất hiện trong trường thi không đơn giản chỉ là phe phản diện, mà mang ý nghĩa đặc biệt.
Có lúc dị thường là kẻ dẫn đường hoặc người giải mã, tương đương giáo viên hoặc chuông gợi ý trong trường thi, giúp tăng tỉ lệ sống sót và độ thăm dò bản đồ của học viên. Có lúc lại là kẻ săn giết, sẽ ngẫu nhiên loại trừ một số học viên.
Hơn nữa, vai trò của dị thường không cố định. Chúng tính khí thất thường, thân phận sẽ thay đổi bất cứ lúc nào. Đang là lão sư đáng tin trong tích tắc trước, giây sau đã thành kẻ săn giết vô tình.
Trong thế giới phó bản, bất kỳ dị thường nào cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, mà cũng không thể hoàn toàn nghi ngờ.
“Cậu đến tìm tôi à?” Trong phó bản, Quý Tinh Hải niềm nở chào hỏi vị khách, thần thái tự nhiên, dịu dàng và lễ độ.
Bộ trưởng vô thức liếc qua bảng chỉ số tinh thần và sợ hãi của Quý Tinh Hải.
Qua màn hình, nhịp tim khán giả vì biến cố bất ngờ này mà tăng vọt, nhưng người đang đối mặt dị thường—Quý Tinh Hải, tinh thần và sợ hãi đều không hề dao động.
“Giả sử học viên không nhận thức được đây là dị thường, thì hoàn toàn có thể xuất hiện tình trạng giá trị sợ hãi bằng không.”
Quý Tinh Hải là một đứa trẻ có ký ức dừng lại ở chín năm trước. Hắn không biết gì về thế giới ô nhiễm, cũng chẳng biết đến thiên tai dị thường. Người trong bộ chỉ huy đoán rằng hắn hoàn toàn không có khái niệm “dị thường”.
Không biết sợ, lại chính là cách khắc chế nỗi sợ.
“Chuyện này thực ra lại tốt. Sát thương dị thường gây ra cho học viên có tỷ lệ thuận với chỉ số sợ hãi. Sợ hãi bằng không, nghĩa là dù nó có ra tay ngay bây giờ, mức thương tổn gây ra cho học viên Quý Tinh Hải cũng cực kỳ thấp.”
“Nhưng chỉ có lần đầu thôi. Sau đó giá trị sợ hãi chắc chắn sẽ dao động. Với trạng thái tinh thần của cậu ta, nếu bị đánh một lần, sợ hãi có khi lập tức nhảy vọt lên 50 hoặc cao hơn. Chưa cần bị đánh tiếp, tự cậu ta đã dọa chết chính mình rồi.”
“Anh rốt cuộc là người nước nào?”
“Tôi chỉ tôn trọng sự thật khách quan.”
Trong phòng chỉ huy, mọi người vì điều này mà cãi nhau ầm ĩ. Bộ trưởng liếc qua một lượt, rốt cuộc không nói gì, chỉ tập trung nhìn vào núi rừng như tranh vẽ và hai kẻ đang đối diện nhau.
Do góc máy, phần lớn ống kính hướng về phía vị khách, học viên chỉ còn lộ ra một góc mặt khuất dưới mái tóc che trán.
Hai lần chủ động bắt chuyện đều không được đáp lại, Quý Tinh Hải không nói nữa, nét mặt bình tĩnh.
Đối diện, kẻ đeo mặt nạ vẫn im lặng không lên tiếng, cũng không cử động.
Giữa họ tồn tại một loại khí tràng mơ hồ mà người thường không sao hiểu nổi.
Đột nhiên, một âm thanh sột soạt cực khẽ vang lên từ hướng khác. Tiếng động lẫn vào tiếng gió, rất dễ bị bỏ qua, nhưng cả vị khách lẫn Quý Tinh Hải đều đồng thời quay đầu nhìn về phía đó.
Không, chính xác hơn thì phản ứng của Quý Tinh Hải còn nhanh hơn một nhịp. Ngay khi âm thanh vừa xuất hiện, hắn đã lập tức nhìn sang.
“Phản xạ nhạy thật.” Bộ trưởng khẽ sững lại.
Sự chênh lệch thời gian rất nhỏ ấy mang theo cảm giác bất thường tinh tế, nhưng khán giả không mấy ai để tâm. Theo ánh mắt của một người một dị thường, họ lờ mờ thấy sau thân cây phía xa có một bóng người đang ẩn nấp.
Lại là ai?
Dị thường hình người…
Mồ hôi lạnh lăn dài trên mặt Trương Tử Thanh, anh siết chặt ống thổi trong tay.
Cách đó trăm bước, qua tầng tầng lớp lớp bóng cây đan xen, Trương Tử Thanh chỉ cần một ánh nhìn đã nhìn thấu bản thể của sinh vật kia.
Là học viên do chính quyền cử đi, nền tảng kiến thức và kỹ năng của anh không phải người thường có thể sánh được. Hơn nữa, dị thường khi chưa ngụy trang thì rất dễ nhận ra—trên người luôn mang theo khí tức tà dị mà con người không thể có.
“Bình tĩnh, dị thường này không nhằm vào mình.”
Anh chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.
Tuy đã vào phó bản thì sớm muộn gì cũng phải chạm mặt dị thường, nhưng vừa vào đã đụng độ loại cấp cao hình ngườ, Trương Tử Thanh hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Áp lực mà dị thường mang đến không nằm ở ngoại hình, mà chính bản thân chúng đã là nỗi sợ.
Anh không cách nào ép bản thân không bị ảnh hưởng, chỉ riêng bốn chữ “dị thường hình người” vừa hiện lên, chỉ số sợ hãi đã nhảy ba lần, cuối cùng ổn định ở mức 7.
Anh rất rõ, với nền tảng vừa bước vào phó bản của mình, dù đã thức tỉnh dị năng đặc biệt, cũng hoàn toàn không có khả năng sống sót nếu bị dị thường hình người chủ động tấn công.
Tuyệt đối không thể gây sự với nó—không, tốt nhất là đừng để nó chú ý.
Phải rút lui.
Rút!
Với tư cách là người thứ ba xuất hiện, Trương Tử Thanh lập tức quyết định rút lui từng bước, cố gắng không phát ra động tĩnh, muốn rời khỏi góc rừng không còn yên tĩnh này—nhưng anh đã bị phát hiện.
Kẻ đến hơi nghiêng người, mặt nạ vỏ cây quỷ dị xuất hiện trong tầm mắt Trương Tử Thanh, toàn thân anh run bắn.
Không ai biết anh đã thấy gì. Chỉ thấy anh cứng đờ tại chỗ, mắt trợn to, gân máu đỏ lan dần từ viền mắt đến tận đồng tử. Anh thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên mặt, khóe mắt rưng rưng ánh lên nỗi sợ.
Chỉ một ánh nhìn, chỉ số sợ hãi lập tức vọt lên 13—và còn đang tăng tiếp.
Chạy!
Không buồn nghĩ đến mục đích đến đây là gì nữa, Trương Tử Thanh lập tức kích hoạt một lá bài tẩy—năng lực dị năng đặc biệt. Trong tích tắc, anh lùi nhanh vài trăm mét, thở dốc rồi biến mất trong rừng sâu.
Kẻ đeo mặt nạ nhìn về hướng anh biến mất, vẫn không nhúc nhích.
“Con muỗi bay mất rồi.”
“Bay không xa đâu.”
Trương Tử Thanh lại bị dọa cho bỏ chạy?
Cuộc chơi ba người một lần nữa trở thành ván cờ hai người. Diễn biến này khiến nhiều khán giả chờ mong một cuộc đụng độ trực diện phải thất vọng, thậm chí để lại lời bình giễu cợt châm biếm.
Đó đa phần là khán giả mới từ Liên Bang đổ vào. Họ là tầng lớp thượng lưu, đến từ “Eden”—nơi được cả Liên Bang dốc sức xây dựng. Ở đó tài nguyên dồi dào, canh phòng nghiêm ngặt, đến cả thiên tai dị thường cũng không thể vượt qua bức tường cao vời kia, người bên trong vẫn sống cuộc sống xa hoa như thời chưa có ô nhiễm.
Vì vậy, họ xem live “Trò chơi Đói Khát” chỉ đơn thuần là giải trí.
Ngược lại, người dân thường trong Liên Bang thì thở phào: chạy được là tốt rồi.
Họ thà để học viên tay trắng trở ra, còn hơn là gặp chuyện. Học viên mà gặp chuyện, nghĩa là thiên tai dị thường sẽ giáng xuống, các khu cư dân bên ngoài Eden sẽ chết vô số người.
Tận đến khi Trương Tử Thanh rút lui, khán giả Cửu Châu mới biết kẻ không mời mà đến là anh. Trong đầu chất đầy nghi vấn, nhưng lúc này họ quan tâm hơn tới tình hình giữa Quý Tinh Hải và dị thường hình người còn lại.
[ Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu! ] Khán giả Cửu Châu âm thầm cầu nguyện, tim họ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Quý Tinh Hải nhìn chằm chằm mặt nạ kia. Mép vỏ cây toát ra luồng khí tà dị, cả người đối phương khô quắt như gỗ mục, khí tức đã không còn là “người”.
Hắn khẽ nuốt nước miếng. “Ngửi thấy mùi… ngon quá…”
Quý Tinh Hải đưa đầu lưỡi liếm qua cặp răng nanh nhọn, cố nén thứ ham muốn sai thời điểm.
Cơ thể hắn hiện tại yếu ớt như cát vụn, không điều động nổi chút năng lượng nào, đối đầu loại quái vật thế này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nhưng điều này lại giống như vị cay kích thích thần kinh—một kiểu kho*i c*m lệch lạc chỉ thuộc về số ít người: “muốn bị mày giết, hoặc giết mày”.
Hắn đang nửa ngồi bỗng đứng dậy quay người lại.
Gió nhẹ thổi qua mái tóc đen dài phủ trán, hắn mỉm cười vô cùng thân thiện, tay cầm chiếc còi chim vừa đào lên, bộ đồ đen đơn sơ không thể che được thân hình cao gầy như cây tùng non.
Kẻ đeo mặt nạ vuốt ve chiếc mặt nạ thô ráp của mình.
Người trước mắt lộ ra đầy sơ hở, hoàn toàn không phòng bị, nhưng mọi sự thăm dò đều như rơi vào hư không—người này hoàn toàn không có điểm sợ hãi.
Nó như ngửi thấy mùi của đồng loại.
Trước mắt là người? Hay là dị thường đội da người kín mít đến mức không chút dấu vết?
Trong im lặng, kẻ đeo mặt nạ gửi tín hiệu về tổng bộ, giọng điệu mang chút hả hê:
“Ngài Giám sát, trong phó bản có kẻ giả mạo học viên đang lén lút trà trộn đấy~~~”
“Không phải.”
“Ồ, được thôi.”
Nó dùng ngón tay cào qua hoa văn đỏ trên mặt nạ vỏ cây: hóa ra là người thật sao?
“Cậu đến tìm tôi à?” Quý Tinh Hải hơi mở tay ra, tư thế như đang nghênh đón, đôi mắt đào hoa bẩm sinh khi nhìn người đều đầy tình ý.
Kẻ đeo mặt nạ sau một thoáng im lặng, tháo mặt nạ vỏ cây xám trắng xuống, để lộ một gương mặt từng hoàn mỹ, nay đã bị vật sắc chém thành ba mảnh.
Ngũ quan vốn đẹp đẽ giờ méo mó chồng lên nhau, vết rách được khâu lại bằng chỉ đen thô sơ, hai mắt xám nhạt lộn xộn đảo quanh, một bên trên một bên dưới.
!
A———
Trong đầu như vang lên tiếng thét chói tai, vô số màn hình phản chiếu những gương mặt trắng bệch vì kinh hãi.
Quý Tinh Hải khựng lại, đưa tay vén tóc mái sang bên. Trong đôi mắt sáng màu, đồng tử hơi giãn ra, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Nhưng đó không phải sợ hãi, mà là…
Thèm ăn.
“Khâu xấu quá,” giọng hắn trầm xuống, mang theo vẻ dụ dỗ như yêu tinh biển, “nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu khâu lại—giảm giá 30%.”
Hắn cười, đôi mắt đào hoa kéo theo bọng mắt nhạt nhòa ánh nước, đẹp đến động lòng người. Dị thường hình người hơi mở to mắt, đồng tử xám nhạt chuyển thành trắng xóa.
“…” Trước màn hình, môi Bộ trưởng Cửu Châu run rẩy hai lần mà không thốt được lời nào. Khâu gì? Khâu mặt à? Đứa nhỏ này có gì đó… không ổn lắm thì phải?
“Đem hồ sơ học viên Quý Tinh Hải qua đây tôi xem lại lần nữa.”
Khán giả trong live chỉ thấy lạnh toát sau lưng, da gà nổi khắp người. Đoạn đối thoại vừa rồi hình như hơi… có vấn đề? Không, vấn đề rất lớn!
Ai lại nói mấy lời đó với một thứ rõ ràng không phải người trong một phó bản thế này?
Hắn điên rồi sao?
“……Cậu đủ tiêu chuẩn. Mong được gặp lại lần sau, nhân loại.” Kẻ đeo mặt nạ nở nụ cười rách miệng, nói xong liền đội mặt nạ lại, xoay người biến mất trong làn sương dày, đi về hướng Trương Tử Thanh vừa bỏ chạy.
“Con người khó đoán, tạm thời không ăn được, tiếc quá tiếc quá……À, muốn hủy-diệt-ghê~”
Sự thèm khát của kẻ đeo mặt nạ không được thỏa mãn nên chuyển thành giận dữ và sát ý mãnh liệt. Gương mặt sau lớp mặt nạ nở nụ cười rộng ngoác, méo mó mà hung ác.
“Kẻ tiếp theo, bất kể là ai—giết hết.”
“Tất cả là tại cái tên đó, bị khơi đúng cơn nghiện rồi.”