Cả Đại Lam đều biết thế tử Yến vương là một người câm, nhưng hắn lại thật sự không phải vậy.

Yến vương và vương phi ân ái sâu đậm, dòng dõi này có bốn người con trai, Tân Dịch là người nhỏ nhất. Khi hắn ra đời, người anh thứ ba đã mười hai tuổi. Lúc hắn còn bú sữa, thân thể vương phi đã yếu, các anh trai lần lượt thay nhau chăm sóc hắn. Có lẽ vì từ nhỏ đã bị các anh kéo lê trên lưng ngựa, nên Tân Dực lúc đầu rất chậm nói, đã vậy còn hay nói ngọng, câu từ không trôi chảy. Người anh thứ ba tính tình không nghiêm túc, thích bắt chước hắn, bị Yến vương và đại ca đánh không biết bao nhiêu lần cũng chẳng chừa, cứ trêu ghẹo mãi, thành ra Tân Dực không còn muốn nói chuyện.

Đến cuối năm, vào dịp đầu xuân, phủ vương đông nghịt khách khứa, mỗi lần tham dự yến tiệc, hắn lại cùng nhị ca – người vốn mặt lạnh – đứng như tượng. Vài năm như thế, khi hắn lớn hơn, bên ngoài đã rộ lên lời đồn rằng hắn là một kẻ câm. Khi ấy quan hệ giữa kinh thành và Bắc Dương ngày một căng thẳng, có lẽ Yến vương đã nhận ra ánh mắt thèm khát của triều đình dành cho con trai mình, nên không buồn giải thích gì về lời đồn ấy.

Vương phi dặn hắn ra ngoài ít nói, các anh thì ra sức bảo vệ hắn, không để hắn phải mở miệng. Ban đầu hắn nghĩ là do bản thân nói ngọng khiến gia đình xấu hổ, nên đã tự mình đứng trước tường luyện nói, ngậm đá đọc sách suốt hơn một năm, luyện đến khi có thể trơn tru cười nhạo lại anh ba, thì… nhị ca chết rồi.

Mùa xuân lạnh giá năm Hồng Hưng thứ 51, con trai thứ hai của Yến vương – Tân Kính – chết rét cách Bà Sa thành của Bình vương tám trăm dặm.

Xác là người của Bình vương đưa về Bắc Dương, tùy tiện phủ lên một lá cờ của Yến vương. Khi tới phủ, trời vẫn đang rơi tuyết, đại ca hắn vén cờ nhìn người một lúc lâu, không nói một lời. Đêm trước ngày mai táng, Tân Dịch thấy đại ca nằm ngủ trong linh đường, không phát ra tiếng mà nước mắt lại rơi suốt một đêm.

Chẳng bao lâu sau, mùa thu năm ấy, Đại Uyển và Đại Lam lại khơi dậy chiến tranh vì tranh chấp thảo nguyên. Yến vương và Bình vương cùng xuất chinh, mới đầu đông, Tân Lệ – con thứ ba – chết trận nơi tiền tuyến.

Một mũi tên xuyên tim, bốn mũi khác ghim thân thể, chết ngay trên cờ của Yến vương. Nhưng trong số đó có ba mũi đến từ phía sau – rõ ràng là ám sát.

Mùa đông năm thứ 53, vương phi vào cung theo lệnh thái hậu, đến đêm Nguyên Tiêu thì đột tử.

Đầu năm thứ 54, Yến vương Tân Chấn Thịnh chết trận ở biên giới Đại Uyển.

Xuân năm ấy, trưởng tử Tân Tĩnh thắng trận, truy đuổi quân địch khắp nơi, cuối cùng chết trong một cuộc phục kích tại Uyển Trạch.

Đông năm 54, Bình vương khải hoàn.

Tân Dịch được đưa vào kinh thành, nhưng khi xe đến cổng thành, thánh thượng vì bệnh mà không thể tiếp kiến, Bình vương lấy cớ "người cũ thương tâm" mà đưa hắn về phủ mình.

Và từ đó, hắn bị nhốt trong bốn năm.

Tân Dịch tỉnh dậy. Mắt còn sưng rỉ, hắn lấy tay quệt mắt, thấy mắt nóng như lửa. Đầu còn u mê, lòng trống không. Phòng im lặng, không biết mấy giờ, cũng không nghe thấy tiếng động.

Hắn lật người. Lạ thay lại thấy một vật lạnh chạm vào tay. Nhìn lên, đó là miếng ngọc dê (ngọc dê trắng bệch) – vật hắn thấy trong tay Bách Cửu hôm qua. Một mặt khắc hình hổ nhe nanh dữ dằn, mặt kia khắc hình thỏ con ôm cọng rau cải ngây thơ. Dưới ngọc là dây tua màu hắc lam, rất quý giá.

Tân Dịch cầm ngọc lên nhìn, trong đầu dần hiện ra nét mặt Bách Cửu đêm qua, giọng nói thấp thoảng – khiến mặt hắn đỏ bừng như ngọn lửa, ngực rạo rực, nóng bừng.

Hắn dụi mắt rồi lăn người, nghĩ: “Không nói được mới là câm? Hay là vì Bình vương chết rồi hắn mới bỗng dưng nói được?”

Yến vương thế tử nói không được rồi lại nói được — hai điều này khác xa, cả Đại Lam chắc chắn có phản ứng khác. Hắn phải che giấu thế nào là tốt?

Đang loay hoay nghĩ, rèm buồng khẽ hé. Ánh nắng trưa chói vào mắt — nhưng chói hơn ánh mặt trời chính là người bước qua khe rèm.

Bách Cửu hôm nay mặc áo rộng màu ngà, vắt ngang vai, kiểu cách thong thả hoàn toàn khác với phong cách nghiêm túc ở ngoài. Nhìn thấy mắt hắn còn sưng húp, nét mặt mơ màng như ngủ chưa tỉnh, y nhẹ hỏi:

“Đói không?”

Tân Dịch bụng réo lên vài tiếng, mặt lập tức lạnh đi, mắt lảng ra chỗ khác rồi lại nhìn Bách Cửu. Y không cười nhưng ánh nhìn cũng dịu dàng. Bách Cửu quay sang Khúc Lão quản gia :

“Sắp cơm cho thế tử.”

Hắn đi rửa mặt, khi vào lại, cơm đã bày. Bát cơm đầy ụ, Tân Dịch rất trân trọng nên ăn sạch. Bách Cửu không thúc, ngồi chỗ cửa sổ, tay cầm miếng ngọc thô ngắm. Sau bữa, thái y đến kê thuốc ổn tinh thần, làm lành vết thương. Một số rạn da lâu rồi khó xóa.

Khúc Lão tiễn thái y ra, chỉ còn hai người trong phòng. Bách Cửu vẫn nhìn miếng ngọc, Tân Dịch ngồi đối diện, ngượng ngùng.

“Chiều không làm gì, nếu buồn thì ngủ nhé.” – Giọng nhẹ khiến Tân Dịch giật mình.

Hắn khẽ đáp:

“Dạ... đa tạ... đại nhân.” – giọng khàn khàn.

“Cũng đa tạ đại nhân... tối qua tôi...” – đến đây đứt lời.

Hắn tự hỏi: “Tôi gì đây? Tôi câm sao? Hay vì Bình vương chết nên tôi bỗng dưng nói được?”

Bách Cửu nghiêng mắt nhìn, Tân Dịch run run, lòng bàn tay ướt đẫm. Hắn nghĩ: Thánh thượng mà nhìn hắn còn không hồi hộp, không biết  có phải di chứng sau chuyện tối qua hay không. Dưới ánh nhìn ấy hắn thấy mình nóng ran, lời ra khỏi miệng lại thành :

“Chiều nay... đại nhân có ngủ không?”

Bách Cửu ngửa mặt:

“Muốn ngủ cùng ta?”

Tân Dịch nói lắp:

“Không... không dám phiền.”

Bách Cửu nhìn hắn hồi lâu, thấy vành tai hắn hơi đỏ lên, ánh mắt không khỏi dừng lại nơi đó. Tân Dịch đành cúi đầu, chăm chú nhìn chén trà trên bàn như thể muốn nhìn thấu từng đường vân trên đó, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt kia chưa từng rời đi.

May mà Tạ Tịnh Sinh đến kịp lúc, Tân Dịch mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nào ngờ hơi thở còn chưa kịp thả ra hết, Bách Cửu bỗng quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt nhẹ nhõm ấy của hắn một cách rõ ràng, mà Tân Dực chưa kịp thu lại biểu cảm, thì người kia đã thật sự rời đi rồi.

Lần này, Tân Dịch phải nín thở đến tận khi bóng dáng Bách Cửu khuất hẳn, mới dám thả lỏng người nằm vật ra ghế êm. Đệm mềm, hắn lăn một vòng, úp mặt vào gối dựa, một mùi thơm mát mát, nhàn nhạt, quen thuộc... chính là hương trên người Bách Cửu. Tân Dịch vùi mặt thật lâu, mới lật người nằm ngửa, ánh nắng rải khắp thân, hắn dang rộng tay, toàn thân ấm áp dễ chịu. Chỉ là ngực lại trống trải, lạnh lẽo, khiến hắn không nhịn được kéo gối ôm lại, cảm giác dễ chịu hơn chút, cứ thế lim dim trong nắng mà thiếp đi.

Tạ Tịnh Sinh không thể ở lại Kinh đô lâu, hôm nay Bách Cửu mở tiệc tiễn biệt hắn tại tiểu lâu trứ danh nhất kinh thành – Tiếu Tiếu Lâu. Khách mời phần lớn đều là huynh đệ cùng xuất thân từ Cẩm y vệ, Tạ Tịnh Sinh cùng mọi người không tránh khỏi chuyện kính rượu Bách Cửu. Bách Cửu xưa nay trên tiệc rất ít nói, mọi người chơi đùa ầm ĩ, hắn chỉ lười nhác ngồi đó, càng khiến người ta dám chơi lớn hơn.

Khi rượu đã ngà ngà, tất nhiên không thể thiếu mỹ nhân, nam hay nữ chỉ cần đẹp là đều được quý như khách quý. Nhưng Tạ Tịnh Sinh có điểm thú vị, cứ uống rượu say liền trở nên đứng đắn một cách kỳ lạ, ngồi nghiêm chỉnh, mắt không nhìn ngang dọc, khiến người ta được dịp trêu chọc.

Đêm qua dỗ dành Tân Dịch ngủ xong, Bách Cửu lại không ngủ được. Giờ lại uống không ít rượu, khó tránh khỏi đau đầu, theo thói quen sờ tay lên ngọc bội bên hông, mới sực nhớ mình đã ném nó lên giường Dịch. Nghĩ đến giường Tân Dực, thì lại nghĩ đến người. Mà vừa nghĩ đến người, ngón tay gõ trên mép bàn liền rối loạn tiết tấu. Ngây người một lúc, bỗng thấy yến tiệc đến mức này cũng chẳng có gì thú vị nữa.

Chi bằng... về thôi?

Chi bằng... về vậy.

Ý nghĩ đó vừa rõ ràng, Bách Cửu liền cảm thấy phiền não. Người có mắt liền sợ hắn cô đơn, vội vàng tiếp tục mời rượu, rượu nối rượu không dứt.

Tân Dịch bị Khúc lão gọi tỉnh, lúc đó trời bên ngoài đã về chiều. Khúc lão cho người dọn cơm, đứng một bên cùng dùng với hắn, sợ hắn thấy buồn liền rủ hắn đi dạo trong sân.

Tân Dịch vui vẻ dạo cùng lão, hai người cứ thế đi trong sân. Khi đến chỗ thư phòng, Khúc lão chỉ tay:
“Thế tử gia nhìn xem, trong ao này đều là cá từ trang ngoài chọn kỹ mang về, tươi ngon béo mập, hôm nào ngài hứng thú nhất định phải thử câu mấy con chơi.”

Đám người hầu đều đứng cách bảy tám bước, Khúc lão lại là người Bách Cửu sắp đặt, Tân Dịch không sợ có người nghe lén, chỉ khẽ cười, lúm đồng tiền ngọt đến mức chết người. Hắn chưa từng nghe thấy đại quan quý nhân nào lại thả cá ngay trước thư phòng để nuôi, nghĩ đến dáng vẻ cười mà như không của Bách Cửu, lại cảm thấy rất hợp, không nhịn được bật cười, nhỏ giọng hỏi Khúc lão:
“Chủ ý của ai vậy?”

Khúc lão cũng nhỏ giọng phối hợp:
“Lúc đại nhân sửa lại sân, nghĩ rằng trong nhà nên thoải mái nhàn nhã, câu cá là hợp nhất rồi.”

Tân Dịch nhìn đám cá trong ao béo tròn, cảm thấy thú vị, nói:
“Vậy vẫn còn thiếu chút gì đó, không thì quả thật rất có thú vị hoang dã.”

Cốc lão lập tức lắng nghe.

Tân Dịch nói:
“Nếu thêm một chiếc thuyền con, chẳng phải là vừa vặn?”

Khúc lão vỗ tay cười to:
“Nếu thêm hai ba đứa trẻ chài lưới mặc vải thô, chẳng phải là cảnh tiên Đào nguyên, đẹp vô cùng.”

Hai người cứ vừa nói vừa đi, đến bãi cưỡi ngựa phía sau thì trời đã tối, Tân Dịch liền dừng bước, không nhìn nữa, cùng Khúc lão quay về. Có người hầu đi trước thắp đèn soi đường, Khúc lão đi bên để ý chân bước của Tân Dịch, thấy sắc mặt hắn dần dịu đi, liền biết trong lòng hắn có chuyện.

“Lão nô cứ đến đêm hè là bực bội.”

Tân Dịch khẽ ừ, ngẩng đầu tò mò:
“Vì sao vậy?”

Khúc lão vuốt râu, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, chỉ vào bụi cỏ bên cạnh:
“Tiếng dế kêu ầm ĩ, thật sự quấy nhiễu mộng đẹp.”

Tân Dịch bị vẻ mặt của lão chọc cười, lúm đồng tiền lại hiện lên, hắn nghe tiếng dế quanh quẩn bốn phía, cười nói:
“Nếu lại thêm tiếng ếch kêu, thì đúng là không chịu nổi rồi.”


Nói đến đây, hắn hơi nghiêng đầu, như đang hồi tưởng:
“Hồi trước tam ca ta thích chơi dế, mỗi lần sợ bị đại ca phát hiện, liền giấu vào phòng ta, một giấu là mấy đêm, lúc đó ta vẫn còn nói lắp, vội quá lại không nói lại được tam ca, bị dế kêu làm không ngủ được, liền đi cầu nhị ca. Nhị ca luôn có cách, nửa đêm dắt ta đem hết dế nhét vào chăn tam ca, bị tam ca nhớ kỹ, tìm cơ hội đánh ta. Cuối cùng làm ầm đến tai đại ca, bị đại ca đánh một trận.”

Nói đến đây, ánh mắt hắn nhìn về mái nhà lờ mờ trong bóng tối, giọng dần nhỏ lại:
“Nương để dỗ ta, liền bảo cha và các ca ca treo đèn lồng khắp phủ cho ta, ngũ sắc rực rỡ, từng chiếc từng chiếc treo, treo đầy cả phủ, đêm đến ngẩng đầu là thấy đủ sắc màu…”

Tân Dịch im lặng, vẻ mặt mơ hồ hiện trong bóng tối, như thể đến lúc này mới giật mình nhận ra mọi thứ ấy đã tan biến như mây khói.

Khúc lão vẫn lặng lẽ nghe, trên mặt hiện vẻ hiền từ, nhẹ giọng nói:
“Đều là màu sắc đẹp.”

Tân Dịch cười cười, hai người tiếp tục quay về phòng. Về đến nơi thì Bách Cửu vẫn chưa trở lại, Tân Dịch tắm rửa xong rồi uống thuốc. Khúc lão định giúp hắn dán thuốc cao, nhưng Tân Dịch từ chối, lão cũng không miễn cưỡng, liền lui ra không nói thêm.

Tân Dịch cũng giống Bách Cửu, không thích có người hầu hạ trong phòng ban đêm, vì vậy tắt đèn ngoài, vào nội thất, sau màn trút y phục, soi gương đồng tự mình bôi thuốc lên vết thương. Vết nặng nhất ở sau lưng, là vết thương lưu lại năm năm mươi bảy, tiết Hàn Thực, khi Bình Vương bị ám sát, hắn bị trói vào cọc ngựa, thả hai con chó dữ ra cắn.

Tân Dịch quay lưng, ngoảnh đầu nghĩ xem vết này có nên bôi thuốc không, đang nghiêm túc cân nhắc, chợt nghe cạnh màn có tiếng gõ nhẹ, hắn ngẩng lên liền thấy Bách Cửu đang tựa vào mép màn, đôi mắt hẹp dài điềm tĩnh lướt từ mặt hắn xuống, như ánh nhìn có lực, lướt qua cổ, xương quai xanh, ngực, bụng dưới.

Ánh mắt ấy quá đỗi điềm nhiên, điềm nhiên đến mức khiến hạ bụng Tân Dịch khẽ căng lên, vành tai lập tức đỏ bừng. Hắn kéo vạt áo, lại cảm thấy hai người đàn ông với nhau hà tất phải giả vờ kiểu cách, tay liền lúng túng không yên, chỉ biết ngơ ngẩn nhìn Bách Cửu.

Bách Cửu đưa tay xoa nhẹ trán, nói:
“Để ta làm cho.”

“Không dám phiền.” Nhưng Bách Cửu đã bước tới, người đàn ông cao hơn hắn cả cái đầu nghiêng người lại gần, dưới ánh đèn, ngũ quan anh tuấn đến mức khiến tim Tân Dịch đập rộn lên, thấy người kia sắp lại gần, hắn bất chợt lùi một bước, Bách Cửu liền ấn vai hắn giữ lại, lúc ấy Tân Dịch mới phát hiện thì ra Bách Cửu chỉ với tay lấy thuốc mỡ phía sau lưng hắn.

Mùi rượu bao quanh Tân Dịch, Bách Cửu đứng thẳng dậy, nhướng nhẹ mày:
“Sợ gì.”

Nói rồi lại cúi đầu áp sát, gần ngay trước mặt hắn:
“Chẳng phải ngươi gan lớn không sợ trời không sợ đất sao, đến thành Bà Sa mà cũng dám đốt cơ mà.”

Tân Dực á khẩu, định nói gì đó, lại thấy Bách Cửu nghiêm túc xoa đầu hắn, nhẹ giọng như dỗ chó con:
“Không sao đâu, không sao cả. Một thành Bà Sa thôi mà, cho dù ngươi có đốt cả sơn ấp của Bình Vương cũng chẳng sao. Quay lưng lại đi, để ta bôi thuốc cho.”

Giọng nói dịu dàng này khác hẳn tối qua, lọt vào tai lại khiến người ta tê dại mềm yếu. Vành tai Tân Dịch đã đỏ rực, chỉ thấy hơi thở lẫn với hương rượu của người kia khiến đầu óc mình cũng quay cuồng.

“Hửm?” Bách Cửu chạm nhẹ đầu ngón tay vào vành tai nóng rực ấy, khẽ cười:
“Cái gì đây, nóng ghê.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play