Trương Nghệ Hiên lại phát hiện điểm bất thường, cậu ta huýt sáo rồi tiến lại gần.

“Quen nhau à?”

Nhưng Đào Hoành không đáp, mặt đen như đáy nồi tiếp tục pha cà phê, còn thuận tiện giục cậu ta mau mau đi lấy cơm, đừng có nhân cơ hội chen ngang.

Chìm đắm trong mấy động tác lặp đi lặp lại, con người sẽ dễ tạm quên đi những điều khiến mình phiền lòng.

Khi đếm đến ly thứ 107, tâm trạng của cậu cuối cùng cũng dịu xuống được một chút... thì đám đông lại bắt đầu xôn xao.

Lôi Thuần Húc giương cổ hét lên, có vẻ vẫn còn chưa hết hoảng sợ. Hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Văn Thì, lại đi kéo tay áo một nhân viên khác:

“Tôi thấy rồi! Đừng có chối! Tôi thấy hết rồi!”

Giọng hắn đầy kích động. Chờ khi mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía hắn, hắn mới tiếp tục:

“Tôi nghe hết cuộc nói chuyện đó! Căn bản không có chuyện gì cả! Không hề có ai phá vỡ lệnh phong tỏa gì sất, chỉ là cái gã kia tự ý làm loạn thôi! Giờ tôi muốn ra ngoài! Ai dám cản tôi thử xem?”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức náo động trở lại. Mọi người đồng loạt quay về hướng mà Lôi Thuần Húc chỉ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thuật.

Không ngờ là Trần Thuật không hề cúi đầu nhận lỗi mà ngược lại còn cau mày, rồi “bang” một tiếng nện tập hồ sơ lên bàn.

Giọng anh ta vang dội rõ ràng, từng từ một đều dội lại giữa bốn bức tường quán cà phê:

“Tăng cường phong tỏa. Trước khi có kết quả cuối cùng, bất cứ ai cũng không được phép rời khỏi nơi này. Người vi phạm sẽ bị xử lý theo tội danh gây nguy hại trong phòng chống dịch bệnh truyền nhiễm.”

Nửa khuôn mặt Trần Thuật chìm vào bóng tối, trông càng thêm nghiêm khắc.

Dù ai đó không tin, thì riêng Lôi Thuần Húc là chắc chắn không tin. Hắn vừa nhấc một chân lên định bước đi thì Trần Thuật đã giơ súng lên, ngắm thẳng vào đám người phía sau hắn.

Cuối cùng, anh ta còn “tốt bụng” bổ sung thêm một câu:

“Đây là thuốc mê, không gây tổn hại gì đến con người. Chỉ khiến anh ngủ một giấc thôi. Có điều khi tỉnh dậy... thì anh có thể đã ở trong nhà giam rồi, nên tốt nhất suy nghĩ kỹ đi.”

Không khí trong phòng căng như dây đàn, chẳng ai dám cử động, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng từng người.

Mọi người hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo. Đầu óc trống rỗng.

Ngay khi bầu không khí giằng co đến cực điểm, Cố Văn Thì lại ung dung bước vào giữa tầm mắt mọi người, một tay vỗ vai Trần Thuật và miệng vẫn mang theo nụ cười vô cùng hài lòng.

“Rồi rồi, để tôi thay mặt xin lỗi mọi người vậy. Cái tên này tính tình hơi cứng nhắc chút thôi. Nhưng theo đánh giá của tôi...”

Cố Văn Thì hừ nhẹ vài tiếng, tiện tay nhặt tập tài liệu trên bàn lên rồi lật xem nhanh như gió.

“Nhìn thế nào cũng không thấy có vấn đề gì hết. Mọi người yên tâm đi, bên tôi sẽ bàn bạc về khoản bồi thường, đảm bảo không để ai thiệt đâu vì dù sao cũng đâu phải lấy từ túi tôi, ha ha.”

Hành vi và lời nói của người này đều quá mức nổi bật, khiến tất cả im lặng nhìn mà không biết phải phản ứng thế nào. Một nữ sinh theo bản năng giơ tay:

“Cho hỏi một chút được không?”

Cố Văn Thì nhướng mày, thong dong kéo ghế ngồi xuống, tư thế vô cùng thành thạo.

“Ờ? Hỏi gì nào?”

“Ờ thì... xin hỏi anh là ai?”

“À ha, tôi chưa tự giới thiệu sao? Tôi là Cố Văn Thì, chấp hành trưởng của Cục Đặc thù Xử lý Tối cao. Nói ngắn gọn là cấp trên của cấp trên của Trần Thuật. Đại khái là vậy đó.”

Cố Văn Thì thản nhiên nhún vai, nhận về một tràng kinh ngạc xen lẫn ngưỡng mộ. Anh còn nháy mắt về phía Đào Hoành nhưng đáng tiếc không được đáp lại. Cậu kia đến cả biểu cảm cũng chẳng thèm đổi.

“Không phải tôi nghi ngờ thân phận của anh, nhưng chuyện này vốn giao cho tôi phụ trách. Anh căn bản không hiểu rõ tình hình hiện tại, lỡ như...”

Trần Thuật còn chưa nói xong, Cố Văn Thì đã đè đầu anh ta xuống rồi trịnh trọng cúi người xin lỗi với đám người vô tội trước mặt.

Giọng nói lập tức chuyển thành nghiêm túc, thái độ như thể đang họp báo chính thức:

“Trò đùa tới đây là kết thúc. Với tư cách là chấp hành quan của Cục Đặc thù Xử lý, tôi thành thật xin lỗi vì đã làm phiền thời gian quý báu của mọi người. Chuyện bồi thường sẽ được liên hệ sau, dự kiến trong vòng hai ngày làm việc. Nếu ai có thắc mắc hay yêu cầu gì, xin cứ phản ánh lại với chúng tôi.”

Thái độ hòa nhã, xin lỗi chân thành.

Lửa giận ban đầu bị sợ hãi đè xuống, sau đó lại bị lời xin lỗi vuốt phẳng.

Mấy người nãy giờ còn run rẩy vì bị súng chĩa vào, sau khi nhìn thấy biểu cảm của Trần Thuật thì lại càng thấy sợ hơn. Ánh mắt của anh ta nhìn bọn họ... không giống đang nhìn người.

Như thể thứ trước mặt anh ta chỉ là những con rối bọc trong lớp da người.

Không thể nào... phải không?

Nhưng thực tế chứng minh là chỉ cần được đối xử nhẹ nhàng một chút, sẽ có người lập tức trèo lên đầu người khác ngồi. Ví dụ điển hình: Lôi Thuần Húc.

Hắn là loại người vết thương lành rồi liền quên đau, hùng hổ nhào ra:

“Tôi có cần cậu bồi thường đâu! Nói sao là sao chắc? Tự dưng nhốt tôi ở đây mà chẳng giải thích gì, cậu nghĩ vậy là xong à? Không ai dạy cậu xin lỗi phải quỳ xuống chắc?!”

Vừa dứt lời, Cố Văn Thì liền giật lấy súng trong tay Trần Thuật rồi nhanh gọn nhắm thẳng vào Lôi Thuần Húc.

Nhắm ngay trán luôn.

“Nếu anh đã nói tôi lạm quyền, vậy tôi mà không bắn anh một phát thì chẳng phải phụ lòng kỳ vọng của anh sao? À quên, súng tôi đúng là... không có mắt.”

Lôi Thuần Húc: “…”

Đám người xung quanh: “…”

Mọi chuyện kết thúc không thể hoàn hảo hơn. Nhân viên mặc đồ bảo hộ lần lượt rút lui. Cố Văn Thì vẫn nhàn nhã ngồi nhấm nháp ly cà phê trong tay.

“Anh thật sự rất tò mò cuộc sống hằng ngày của học trưởng Đào Hoành. Dù người ta nói thế nào thì anh vẫn muốn chính mắt nhìn thấy. Quả nhiên không khác gì trong tưởng tượng. Có thể... cho anh xin phương thức liên hệ không?”

“Tôi chỉ muốn hỏi… hai câu đó có liên quan gì tới nhau không?”

Đào Hoành hoàn toàn không hiểu, lại càng cảm thấy lời nói của con người là một loại học vấn phức tạp.

“Sao lại không liên quan? Mở đầu là ca ngợi và kính nể, kết thúc là xin liên lạc. Rõ ràng logic và hoàn toàn hợp lý.”

Cố Văn Thì cười như không cười, ánh mắt dò xét như thể muốn lột sạch cả đồ lót của Đào Hoành để xem bên trong có gì.

Người nào đó rùng mình một cái, tiếp tục đánh bóng lớp kim loại bên ngoài quầy pha chế, trong lòng không ngừng tự nhủ mình chỉ là một sinh viên bình thường.

Một sinh viên bình thường.

Cậu cũng cố gắng tin rằng chuyện xảy ra buổi sáng nay chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một cú hiểu lầm nho nhỏ thôi.

Ánh mắt Đào Hoành nhìn ra cửa, rồi rất nhanh thu lại.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cậu vang lên một tiếng thở dài.

Ngữ điệu trào phúng đến cực điểm:

【Ai... Tất cả bọn họ đều sai cả rồi. Ai mà ngờ được, thứ họ đang tìm lại nằm trong bụng cậu chứ.】

【Ơ, tiêu hóa hết chưa? Đúng là kẻ đáng thương. Không thông minh bằng tôi mà vẫn còn sống được, đừng có bảo là cậu cố tình tha tôi đấy nhé. Tôi biết cả rồi.】

【Mấy kẻ đó cũng thật đáng thương. Ngu ngốc thật, nhân loại đúng là quá ngốc. Lại còn thả cậu đi một cách ngon lành, đến giờ vẫn chưa ai phát hiện ra gì. Tôi còn tưởng phen này cậu lật thuyền thật cơ.】

【Tội nghiệp Tom, bị chơi đùa như con rối trong lòng bàn tay. Cậu nói xem, đúng không? Đồ ô nhiễm nguyên thủy xảo quyệt mà dám nuốt cả bản thể cơ đấy.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play