Không khí trong phòng bất chợt lặng đi một nhịp. Đào Hoành mặt không biến sắc, nhưng đứng bên cạnh cậu thì Trương Nghệ Hiên dường như ảo giác nghe thấy một tiếng “đệt mẹ”.
“Cậu… chửi thề á người anh em?”
Trương Nghệ Hiên há hốc miệng, ánh mắt cứ lượn qua lượn lại giữa hai người. Trong ấn tượng của cậu ta, dù là tình huống nào khó chịu đến đâu đi nữa thì Đào Hoành cũng chưa từng buông ra một câu chửi tục. Trước đây còn tưởng là do giáo dưỡng tốt, nhưng sau hỏi ra mới biết là do cậu... lười, tâm trạng mà chưa đến mức đó thì chẳng buồn mở miệng.
Vậy mà bây giờ…
Không ai để ý đến tiểu tiết bên này, sự chú ý của đám nữ sinh đều đã bị người khác thu hút. Các cô nàng vừa thì thầm, vừa không giấu nổi vẻ tiếc nuối vì mới rồi không để ý đến một cực phẩm khác.
“Anh cũng thích học trưởng Đào Hoành hả?” Một nữ sinh gan to hỏi khẽ, không thể ngờ rằng hôm nay lại có thể đụng độ hai kiểu đẹp trai hoàn toàn khác nhau.
Ai mà không yêu cái đẹp? Dù khí chất hai người đều không dễ tiếp cận, nhưng chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến những tia luyến ái trong lòng nhen nhóm rồi tắt phụt. Ai cũng tò mò liệu họ có quen biết nhau không.
Người đàn ông tên là Cố Văn Thì, hai mươi tám tuổi, nhân viên công vụ đang tại chức. Theo lời anh thì chỉ tình cờ đi ngang qua đoạn đường này khi đang làm việc nên ghé xem thử.
Đối mặt với câu hỏi của nữ sinh, anh mỉm cười nhã nhặn, giọng điệu đầy duyên dáng:
“Dĩ nhiên là có rồi. Người như học trưởng Đào, phẩm hạnh tốt, lại còn đẹp trai thế kia làm tôi rất là ngưỡng mộ. Chỉ cần diễn đàn có bài nào liên quan tới cậu ấy là tôi đều đọc hết. À đúng rồi, tôi còn gia nhập hậu viên đoàn của cậu ấy nữa, giờ đang làm quản lý nhóm luôn đó.”
Đám nữ sinh đồng loạt che miệng kinh hô. Lời anh nói không chút nào khiến người nghe thấy gượng gạo hay phản cảm, ngược lại còn khơi dậy thiện cảm và không có dấu hiệu "bóng gió", mà lại lễ độ và chân thành. Cứ như phát thanh viên chuyên nghiệp vậy.
“Khoan đã... ảnh hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn gọi học trưởng á?”
“Ờ ha, nhưng mà nhìn không giống chút nào hết... Phải chăng đẹp trai thì không lộ tuổi?”
“Nè mấy người... có ai thấy gì kỳ kỳ không? Hình như trong phòng có rất nhiều người đang nhìn tụi mình...?”
Giữa không khí ồn ào, một số người trẻ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cảm giác bị dòm ngó, như đang bị theo dõi, khiến họ bất giác dựng tóc gáy.
Và rồi “Bang!” một âm thanh bất ngờ vang lên.
Mọi ánh nhìn lập tức dồn về phía Cố Văn Thì. Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt quầy, dáng vẻ thong dong, hơi nghiêng đầu như thể đang chơi đùa.
“Tôi nghĩ mọi người cũng đừng nên quá căng thẳng. Cái người tên Trần Thuật đó chẳng phải vừa bảo sắp thả chúng ta sao? Chắc cũng gần rồi. Giờ thì cứ tám chuyện cho vui đi. Tôi còn muốn biết thêm nhiều chuyện về học trưởng Đào nữa cơ. Nói tôi nghe chút được không?”
Cố Văn Thì nheo mắt cười, đưa tay chỉ về phía Đào Hoành, từ đầu đến chân đều toát ra phong thái khiến người khác khó lòng rời mắt.
Nếu nói Đào Hoành là kiểu đẹp trung tính, như ánh sáng dịu dàng không phân rõ hướng, thì Cố Văn Thì lại là viên đá quý được nung trong lửa đỏ với khí chất nam tính nồng nặc.
Cao lớn, vai rộng, rõ ràng là người thường xuyên rèn luyện. Tóc ngắn gọn gàng, đường nét khuôn mặt sắc cạnh. Dù khoác áo khoác thể thao đơn giản, nhưng cơ bắp vẫn hiện rõ mồn một. Với chiều cao gần mét chín, anh đứng cạnh Đào Hoành giống như ngọn núi, áp lực đè nén đến ngột ngạt.
Và khi đến gần, trên người anh còn thoang thoảng một mùi hương thanh dịu như mùi gỗ rừng sâu sau cơn mưa.
Gương mặt góc cạnh, ánh sáng chiếu nghiêng chia đôi sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm như thể có thể nhìn thấu lòng người.
“Sao thế? Ngẩn người luôn à?”
Cố Văn Thì chẳng mảy may bận tâm đến không khí xung quanh. Anh tựa cằm lên tay, dáng vẻ như đang đùa giỡn.
Đào Hoành vẫn đứng đơ tại chỗ, ánh mắt nhìn trống rỗng.
Cố Văn Thì tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa thứ gì đó rất nguy hiểm:
“Tôi nghe nói... Học trưởng Đào hay tới quán cà phê này lắm nhỉ? Cũng hơi đặc biệt ha, khẩu vị ăn uống không giống người thường. Nhưng mà... cũng tốt, ăn được là phúc. Có điều hôm nay...”
Câu nói bị ngắt giữa chừng, đúng ngay khoảnh khắc Đào Hoành cứng mặt. Từng chữ của đối phương giống như cố tình chừa khoảng trống, dẫn dụ cậu tự thừa nhận. Nhưng cũng rất có thể là anh cũng thật sự không biết gì cả.
Đúng, Đào Hoành cũng nghĩ vậy. Bởi vì chính bản thân cậu... cũng không biết gì.
Lông mi khẽ rung lên. Cảm xúc mơ hồ vừa chớm xuất hiện liền bị đè ép trở lại. Đào Hoành điềm tĩnh nói:
“Anh đang nói gì, tôi thật sự không hiểu. Nếu không còn gì nữa thì... xin phép.”
Chỉ có điều, giọng cậu hơi cao, không biết là vì sợ hay vì quá căng thẳng.
Trần Thuật ở đằng xa dừng lại thao tác trên máy tính, ánh mắt lần nữa chiếu về phía Đào Hoành. Trong lòng cậu thầm chửi rủa Cố Văn Thì ba trăm lượt, rồi chủ động nói sang chuyện khác:
“Anh lắm lời thật đấy. Nếu muốn gọi món thì cứ nói món anh muốn, còn không thì đừng có đến gần tôi như vậy. Tôi cũng không rõ anh muốn gì.”
“Nếu anh nói... anh chỉ muốn đến gần em thì sao?”
Cố Văn Thì đổi tư thế, hai tay chống đầu, có chút điệu đà cố tình.
Đào Hoành: “…”
“Tôi thật sự muốn nói kỹ năng tiếp cận của anh tệ quá, nhưng thôi, tôi sẽ không nói.”
Chưa dứt câu, cảm giác kỳ quái kia đột ngột biến mất. Cố Văn Thì ôm bụng cười nghiêng ngả, trông có phần kỳ quặc.
“Ha ha, không sao, không sao. Anh chỉ thấy chuyện này thú vị quá. Mà anh vẫn đang thắc mắc đây, mấy người kia làm ầm làm ĩ như vậy là vì cái gì? Mọi người có đọc mấy tin đồn trên mạng chưa? Nói là có sinh vật giả dạng làm người á. Anh thì không tin mấy cái đó đâu, nhưng mà nhìn học trưởng Đào đẹp trai quá, đến mức làm anh nghi em là một trong số đó luôn.”
Không rõ là do căng thẳng hay thật sự ảo giác, mấy từ cuối cùng của anh nghe thật chậm rãi, như muốn kéo dài thời gian vô tận.
Cảm giác khác thường nhanh chóng lan khắp cơ thể từng người. Mọi người đều giật mình. Chỉ có Đào Hoành là hơi trễ nhịp.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lưng áo cậu thấm đẫm mồ hôi lạnh, giọng cũng lạnh hẳn đi.
“Muốn gì á? Anh muốn hỏi nhiều thứ lắm. Muốn biết em là ai, có người yêu chưa, sáu tiếng trước đang làm gì, vì sao lại xuất hiện ở con hẻm đó…”
Giọng điệu thong dong, từng câu từng chữ như không liên quan gì nhưng lại giống như che giấu điều gì đó.
Nhìn thấy biểu cảm Đào Hoành như sắp nổ tung, Cố Văn Thì cười càng rạng rỡ.
“Nhưng thôi, chuyện đó không quan trọng. Giờ thì... anh muốn nếm thử tay nghề của học trưởng Đào. Vậy đi, anh mời khách. Làm cho mọi người một ly trà sữa đi.”
Anh chớp mắt ra vẻ ngây thơ: “Đừng quên cho anh một ly nha.”
Nếu không phải vì trà sữa phải tự tay làm thì Đào Hoành thật sự đã bị chiêu trò này lừa rồi.
Cậu liếc nhìn máy bán hàng tự động.
Vừa hay, mấy thứ đen sì trên đó đêm qua còn thấy trong tiểu thuyết. Không ngờ nay lại gặp thật.
Chậm rãi bấm vào màn hình chọn món, cậu mặt không cảm xúc nói:
“Nếu anh chịu khó nhìn biển hiệu, sẽ thấy đây là quán cà phê chứ không phải tiệm trà sữa.”
“Ồ vậy à? Thì ra là vậy?”
“Ừ, thực đơn không có thì tôi không làm. Anh là khách, nhưng cũng không gọi được món không nằm trong thực đơn.”
“Vậy anh đặt món đặc biệt thì sao?”
“Không nhận.”
“Sao không?”
“Ông chủ không cho.”
“Vậy đưa anh số ông chủ, anh gọi hỏi. Nhân tiện hỏi luôn lương em bao nhiêu, xem thử có thể mua đứt em một tháng không.”
“Tôi không có giá.”
Hai người, một hỏi một đáp, tốc độ nói cực nhanh khiến đám đông không theo kịp, chỉ biết quay đầu liên tục. Dù là đối thoại đơn giản, nhưng lại có cảm giác như gươm kiếm chực rút.
“Cái anh đẹp trai kia... đang ‘thả thính’ à? Hay tìm dấu vết?” Có người trong đám đông lẩm bẩm.
“Hả? Ủa vậy... họ quen nhau à?”
“Không biết quen không, nhưng học trưởng Đào hình như muốn giết người rồi đó.”
Cuối cùng, Cố Văn Thì cũng chịu dừng lại. Anh không tiếp tục ép hỏi chuyện sáng nay, cũng không dây dưa thêm.
Vẫn giữ nụ cười ngọt ngào, anh mở mã thanh toán ra, trông như một con hồ ly ngậm kẹo ngọt:
“Vậy thì, gọi cho mọi người một ly cà phê đi. Cho anh một ly hồng trà nóng, thêm kem tuyết. Anh nhớ không lầm đâu nhỉ, học trưởng Đào?”
Đào Hoành: “…”
Không hiểu sao, nhìn nụ cười giả trân kia thì cậu chỉ muốn cầm cái ly... đập vào mặt anh ta.
Cực kỳ, cực kỳ chán ghét.