“Mau mau mau, còn đứng đó ngẩn ra làm gì? Vừa rồi rõ ràng tôi thấy mặt đồng hồ dao động! Đây là phát minh mới nhất tôi nghiên cứu ra đấy, tuyệt đối không thể sai!”
Giữa hè nắng cháy, mặt đất như bị thiêu rụi. Mồ hôi bị bộ đồ bảo hộ dày cộp giữ kín bên trong, vừa bí bách vừa bốc mùi.
Người nọ lẩm bẩm rồi lao thẳng đến đội xe phía trước. Hắn không chớp mắt mà chui tọt vào chiếc minibus màu trắng, kéo phắt đồ bảo hộ xuống, mồ hôi vẫn chưa kịp lau đã vội gọi người tới xem.
“Mau lại đây mà xem! Dữ liệu hậu trường cũng hiển thị có dao động rõ ràng lúc nãy! Phán đoán của tôi chắc chắn không sai, mười hai người bị phong tỏa kia nhất định có tồn tại đặc biệt!”
Người đàn ông khoảng hai mươi lăm tuổi, cái đầu nhỏ lọt thỏm trong bộ đồ bảo hộ to sụ, tạo thành đối lập rõ ràng. Miệng thì hô "mau mau" các kiểu, nhưng cả người thì hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Hai mắt hắn ánh lên tia sáng phấn khích, giống như kiểu nhà khoa học điên hay xuất hiện trên TV.
Vừa gõ bàn phím vừa lẩm bẩm đủ loại từ ngữ khó hiểu, đại ý là kiểu “Tiên đoán chuẩn xác rồi”, “Thế giới sắp diệt vong” v.v…
Gõ xong một loạt dữ liệu, người nọ đột nhiên đập đùi một cái ——
“A, tôi nói cho mấy người nghe, cái dao động này hoặc là dị năng giả cấp S hoặc là vật ô nhiễm nguyên thủy! Cũng chính là cái thứ từ ngoài trời rơi xuống mà chúng ta vẫn thường nói đấy! Má ơi, dù là cái nào cũng là đại phát hiện hết! Khụ, nhưng tôi cá là khả năng thứ hai cao hơn! Thứ lợi hại nhất từ đầu tới giờ vẫn chưa chịu xuất hiện, nếu thật sự là bản thể của [Cắn Nuốt] thì tốt quá rồi, tôi có cả đống câu hỏi muốn hỏi anh ta!”
Trong lúc đó thì người bị nhắc, đến bản thể của "Cắn Nuốt", chính là Đào Hoành cách đó không xa bỗng hắt xì một cái. Bên trong xe van phong bế, người nọ vẫn say sưa diễn thuyết không biết trời đất gì nữa, cho đến khi…
Cho đến khi cậu bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Cố Văn Thì.
“Nói xong chưa?”
Cố Văn Thì tựa vào ghế, tư thế lười biếng, cười như thể đang gãi trúng đúng chỗ ngứa, ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.
Người quen anh đều hiểu là có lẽ anh đang không hài lòng. Nhưng không ai biết thật sự anh đang nghĩ gì.
Người nọ nuốt nước bọt đánh "ực" một cái, y như thỏ con thấy thú săn mồi. Hắn lập tức làm động tác im miệng, lặng lẽ nín thở. Một giây sau thì cả xe vang lên tiếng cười rộ.
“Ha ha, trời ơi, sao em út sợ anh dữ vậy, anh đừng dọa cậu ta nữa, cậu ấy suốt ngày đắm chìm trong thế giới riêng mà!”
“Nhưng mà cái dữ liệu kia là thật hả? Nếu thật là cấp S, vậy là kẻ thứ năm của cả nước đó! Siêu to khổng lồ luôn!”
“Ngốc à, nếu thực sự có người một mình xử lý được vật ô nhiễm cấp B, thì chắc đã thức tỉnh từ lâu rồi! Lúc đó ngay cả đại ca bọn mình cũng phải đứng sau làm nền!”
Thế là cả xe chia hai phe tranh luận: một bên khăng khăng rằng kẻ kia còn mạnh hơn cả Cố Văn Thì, bên còn lại sống chết bảo vệ hình tượng đại ca, suýt thì lôi cả vũ khí ra trợ chiến.
Cuối cùng vẫn là Cố Văn Thì lên tiếng dẹp loạn: “Bây giờ không phải lúc chơi đùa, hiểu chưa? Mỗi người báo cáo lại một lượt, chúng ta còn phải xử lý sự vụ khác nữa đấy.”
“A a a, hiểu rồi hiểu rồi.”
Mọi người lí nhí đáp lời. Vẻ mặt nhăn nhó như học sinh bị thầy chủ nhiệm gọi tên đứng dậy, tất cả đều là di chứng của những buổi huấn luyện địa ngục trước đây.
Họ là đội viên tổ đội riêng của Cố Văn Thì, trực thuộc Cục Xử Lý Đặc Thù, cơ quan đối phó cấp cao nhất với các vật ô nhiễm, là sở hữu thông tin toàn diện nhất.
Sau khi lặng thầm oán than sự lạnh lùng của vị thủ trưởng nhà mình, từng người thẳng lưng nghiêm chỉnh báo cáo tiến độ và thông tin mới nhất.
“Lần này là vụ việc ô nhiễm do [U Linh trong ngõ nhỏ] gây ra từ một năm trước. Ban đầu chỉ bị đánh giá là cấp D, nhưng sau một thời gian, đã được nâng lên cấp B. Đây là mối nguy hiểm lớn nhất hiện tại, và cũng có khả năng trở thành sự kiện ô nhiễm quy mô lớn bùng phát trong xã hội…”
Người đang báo cáo là La Chi Ý, giữ vị trí thư ký và ghi chép trong đội. Khi cô mở cuốn sách ra, từng dòng chữ phát sáng lần lượt nhảy lên trang giấy. Cảnh tượng trông có vẻ kỳ ảo, nhưng chẳng ai trong xe lấy làm ngạc nhiên.
Thực ra, đây chỉ là tin tức bị phong tỏa. Người thường đã bị chặn nhận thức ở mức nhất định, chưa từng chạm được vào cốt lõi.
Từ hàng chục, thậm chí hàng trăm năm trước đã có dấu vết.
Địa cầu đang âm thầm thay đổi. Xuất hiện những sinh vật lạ, bệnh lạ, tiến hóa kỳ dị…
Thứ đó được gọi là [Bệnh ô nhiễm], và nó đang âm thầm lan rộng trong lòng nhân loại.
Cho đến hiện tại thì việc nghiên cứu về [vật ô nhiễm] vẫn vô cùng ít ỏi. Không ai biết chính xác nguyên nhân, chẳng ai rõ cơ chế lây nhiễm. Mỗi vật ô nhiễm đều có năng lực và cách lây nhiễm riêng biệt.
Đối với con người, chúng chẳng khác nào cái không thể biết.
Xét đến khả năng tiếp thu của công chúng và lo ngại về dư luận tận thế, chính phủ chưa bao giờ công khai các thông tin này. Họ càng nghiêm khắc hơn khi thực nghiệm cho thấy những người có tinh thần không vững dễ bị ô nhiễm hơn. Thế là họ mạnh tay phong tỏa toàn bộ tin tức, và thành lập Cục Xử Lý Đặc Thù — tên đầy đủ là Trung Tâm Phòng Ngự Ứng Phó Vật Ô Nhiễm.
Người bị [ô nhiễm] sẽ bị biến dị, tinh thần vặn vẹo, lý trí và trí tuệ đều giảm sút nghiêm trọng. Nó phá hủy con người từ thể xác đến tinh thần.
May mắn là, cái gì cũng có tính hai mặt. Một số người bị ô nhiễm sẽ thức tỉnh thì sẽ sở hữu năng lực đặc biệt để đối phó các sự kiện kỳ dị. Họ được gọi là dị năng giả, là cứu tinh hoặc cũng có khi là tai họa.
La Chi Ý là một trong số đó. Năng lực của cô là [Ký Lục] là bất cứ thứ gì nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận được đều sẽ được ghi lại một cách chuẩn xác, không sai sót.
Tên gọi các vật ô nhiễm cũng là do cô đặt ra. Trong đội, cô là người quan sát quan trọng, không thể thiếu.
“Dựa theo dữ liệu, số lượng sự kiện ô nhiễm gần đây đang tăng theo cấp số nhân. Có không ít vật ô nhiễm xuất hiện dấu hiệu tiến hóa, cấp độ bị đánh giá lại.”
Tiêu chuẩn đánh giá của chính phủ cực kỳ nghiêm ngặt. Căn cứ vào năng lực, phạm vi khuếch tán, và mức độ ảnh hưởng để phân cấp.
Từ khi xuất hiện khái niệm này đến nay, cả nước chỉ từng có ba trường hợp vật ô nhiễm cấp B. Lần nào cũng là tai họa cấp làng, cấp huyện, khiến toàn bộ khu vực bị xóa sổ.
Vì không muốn đại dịch bùng phát trong dân, đội của Trần Thuật được cử đi xử lý gấp, trước cả khi có chỉ thị từ Cố Văn Thì, hy vọng có thể khống chế được cục diện càng sớm càng tốt.
Nhưng thực tế là không những không xử lý được vật ô nhiễm, mà còn để nó trốn thoát, chen vào nơi có mật độ dân cư cao nhất.
Ngay tại thời điểm các trường đại học khai giảng.
Khi đến quán cà phê, mọi người đều cho rằng đã quá muộn. Vật ô nhiễm hẳn đã phát tán trong đám đông. Bí mật được chính phủ che giấu mười mấy năm sắp bị bại lộ.
Nhưng điều kỳ lạ là: mọi dữ liệu đều vượt quá tưởng tượng.
Dấu vết của vật ô nhiễm tại khu vực quanh quán cà phê hoàn toàn biến mất. Không một ai tiếp xúc xuất hiện triệu chứng bất thường, kể cả thể chất lẫn tinh thần.
Dù kiểm tra bao nhiêu lần hay dùng thiết bị tối tân đến mức nào, kết quả vẫn như cũ.
Vật ô nhiễm cấp B [U Linh trong ngõ nhỏ] như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian. Không dấu vết, không sóng năng lượng. Như thể chưa từng tồn tại.
Thậm chí có người nghi ngờ chính bản thân mình là liệu có phải họ đã nhìn nhầm?
Nếu không thì làm sao có thể để một con quái vật bị truy đuổi suốt một năm đột nhiên biến mất không tăm tích?
“Holmes từng nói là loại bỏ mọi lời giải thích giả dối, điều còn lại dù có phi lý đến đâu thì cũng chính là sự thật. Sự thật đang đặt trước mắt, các người vẫn không chịu tin sao?!”
Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người. Là cái gã ôm notebook vừa nãy.
Theo tiếng hắn vang lên, thẻ công tác cũng lắc lư rơi xuống, trên đó viết rõ ràng ba chữ “Lý Thiết Long”. Dị năng của hắn là [Linh Cảm], tính tình quái đản, đam mê cuồng nhiệt với việc nghiên cứu vật ô nhiễm.
Dù có ai nghe hay không, có ai trả lời hay không thì hắn vẫn tiếp tục bài giảng của mình:
“Ai cũng biết lúc thức tỉnh sẽ sinh ra dao động năng lượng, chính phủ vẫn luôn theo dõi sát sao điều này. Vậy rốt cuộc mấy người tin có người có thể giấu trời qua biển? Hay tin rằng bản thể [Cắn Nuốt] đang trà trộn giữa đám đông, hơn nữa lại nằm trong số mười hai người bị phong tỏa kia?”