Thật ra Sầm Liêm có chút ấn tượng với quán mì này.
Trước đây, khi con phố này còn nhộn nhịp với đủ loại hàng rong và quán ăn khuya, quán mì nhà họ Hồ vẫn đã ở ngay chỗ đó. Chỉ là khi ấy, nhìn cũ kỹ và tồi tàn hơn bây giờ nhiều.
Về sau, phố xá thay đổi, hàng quán đóng rồi lại mở, dần dần chỉ còn vài chỗ bám trụ được – quán mì này, mấy tiệm thịt, vài siêu thị nhỏ. Nói chung là "tọa độ cuối cùng" của con phố.
Người địa phương hay nói kiểu: “Quẹo trái ở quán mì nhà họ Hồ, tới tiệm lẩu cay thứ ba là chỗ đóng cửa đó.”
Chính bản thân Sầm Liêm ngày thường cũng quen miệng nói vậy.
Nhưng mà, nhiều năm như vậy trôi qua, anh chưa từng đặt chân vô quán mì này lần nào. Chỉ biết nó vẫn cứ tồn tại ở đó, như một góc ký ức đã cũ kỹ.
Lúc anh cùng Đường Hoa bước vào, cả hai đều ăn mặc bình thường như khách vãng lai.
“Ăn gì đây?” – Ông chủ Hồ Song Toàn đang ngồi gần cái bàn sát bếp, tay cầm điếu thuốc.
Sầm Liêm liếc mắt nhìn thoáng qua đỉnh đầu ông ta, giả vờ như không thấy dòng chữ đang lơ lửng trên đó, rồi kéo Đường Hoa ngồi xuống một cái bàn phủ đầy dầu mỡ.
Đường Hoa thấy anh có biểu hiện hơi lạ, định hỏi gì đó, nhưng rồi nuốt lời lại, cũng chỉ gọi một tô mì cho có lệ.
“Chưa thấy hai cậu bao giờ ha.” – Hồ Song Toàn gọi vào trong bếp một tiếng rồi quay lại trò chuyện.
Sầm Liêm lập tức nhập vai khách quen:
“Trước đây tụi tôi ở gần đây, nhưng chưa từng vào ăn. Hôm nay đột nhiên thèm thử quán mì lâu năm một chút, coi thử mùi vị ra sao.”
Vừa nói, anh vừa liếc thêm lần nữa dòng chữ trên đầu lão bản. Biểu cảm thì thản nhiên, nhưng tim thì đập thình thịch.
【Họ tên: Hồ Song Toàn】
【Giới tính: Nam】
【Tuổi: 59】
【Lý lịch phạm tội: 5593 ngày trước từng hỗ trợ Cao Cùng phi tang xác và xóa dấu vết tại hiện trường một vụ giết người ở Khang An】
【Lý lịch ngồi tù: Không】
Khoảng cách từ vụ án của Cao Cùng đến nay đã hơn mười một ngày rồi.
Lúc trước, họ vẫn nghi ngờ con đường quốc lộ kia không phải là hiện trường đầu tiên. Dù mưa lớn, nhưng không thể nào hiện trường phát hiện xác lại sạch bóng – không máu, không dấu chân, không vết tích gì cả.
Giờ thì có vẻ, suy đoán đó là đúng.
Vấn đề là: Nếu hiện trường thực sự nằm ở quán mì nhà họ Hồ này… thì chứng cứ đã bị giấu ở đâu?
“Khi tôi còn nhỏ, hay đi ngang qua quán nhà ông.” – Sầm Liêm vừa nhìn quanh quán, vừa tiếp tục trò chuyện kiểu ôn cố tri tân – “Lúc đó chỗ này náo nhiệt lắm, chợ đêm người đông như hội.”
Anh nhân cơ hội khẽ chạm khuỷu tay Đường Hoa, ý bảo nhìn sang bức tường bên hông quán.
Đường Hoa lập tức hiểu ý.
Tường quán mì nhìn qua thì đã được sơn sửa lại vài lần. Nhưng có vài chỗ nhô ra bất thường, gồ ghề hơn hẳn mấy phần còn lại.
Hồ Song Toàn vẫn vô tư:
“Hồi đó chợ đêm đông vui thật. Cái viện tập thể gần đây cũng nhiều người, ban đêm ai cũng ra ăn uống. Giờ thì ai cũng dọn đi hết, nhà cửa đóng cửa gần hết rồi, bán không nổi.”
Nhân lúc đó, Đường Hoa sờ thử bức tường nhô ra. Phát hiện lớp vữa mới không dày lắm, không quá khó bóc. Nhưng với ông chủ ngồi gần đó thì không thể làm gì manh động.
Sau khi ăn xong, cả hai tìm một chỗ vắng vẻ gần đó ngồi lại.
“Cậu nghi quán mì này có vấn đề?” – Đường Hoa nhíu mày – “Nhưng chỉ là tường hơi lồi một chút thì chưa tính là chứng cứ đâu.”
“Vụ án đó lúc đó vẫn là vụ án hiện hành, nhưng vì quán mì này nằm ngoài phạm vi điều tra nên không ai lục kỹ. Nhưng cậu nghĩ lại xem – nếu chỗ phát hiện xác không phải là hiện trường đầu tiên, thì nơi này rất đáng nghi.” – Sầm Liêm nghiêm túc nói.
Đường Hoa gãi đầu. Lý thuyết thì thấy hợp lý, nhưng tư duy của Sầm Liêm hình như nhảy cóc hơi quá.
Nhưng điều tra án tồn đọng mà – mở rộng phạm vi một chút cũng không sao. Thế là anh ghi lại chi tiết vào báo cáo, nộp lên Trần sở.
Đúng vậy, từ khi bắt đầu lật lại vụ án này, không biết Trần sở làm cách gì, nhưng vụ này vẫn chưa được chuyển qua Đội Hình sự. Trước mắt chỉ do hai người họ phụ trách "điều tra giai đoạn đầu".
Tức là chỉ khi có chứng cứ đủ mạnh, mới chuyển giao chính thức sang hình cảnh.
Trong vụ này, cấp trên duy nhất của họ chính là Trần Tín Vinh.
Rất nhanh, phê duyệt điều tra được gửi về.
Trước khi trời tối, trong sở cử thêm 7-8 người, đem cả xe cảnh sát và vali công cụ đến.
Lệnh điều tra đã có, giờ là lúc kiểm chứng suy đoán của Sầm Liêm.
Quán mì này chưa từng bị đập đi xây lại. Vậy thì khả năng còn lưu dấu vết từ năm đó là rất lớn.
Công an phường không có thiết bị giám định hiện đại, nhưng chiếu đèn tím tìm máu thì ai cũng biết làm.
Chưa kể còn phải kiểm tra kỹ mặt đất phía trước – phía sau xem có chôn giấu gì không.
Tấm tường đầu tiên bị lột ra. Sầm Liêm cẩn thận dùng đèn tím rọi lên.
Khoảnh khắc phản quang máu hiện lên trước mắt, anh cuối cùng cũng thở phào.
Chứng cứ đã rõ ràng như núi.
Đường Hoa nhìn anh với ánh mắt thán phục, khiến anh hơi xấu hổ.
Nếu không nhờ dòng chữ hiện trên đầu Hồ Song Toàn, có lẽ anh chẳng nghĩ đến chuyện kiểm tra mấy mảng tường gồ ghề này. Xét cho cùng, với một quán ăn cũ kỹ lâu năm, tường có bong tróc cũng đâu có gì lạ.
“Có thể chuyển án qua bên Đội Hình sự rồi.” – Trần sở khoan thai đến trễ, nhìn thấy hung khí, quần áo dính máu được đào lên trong sân sau quán, cùng với vết máu phun trên tường, vẻ mặt đầy mãn nguyện – “Vụ án này coi như được khép lại trong tay chúng ta. Hai cậu ít nhất cũng được nhận bằng khen.”
Trần Tín Vinh vỗ vai Sầm Liêm, càng nhìn càng thấy vừa mắt.
Đường Hoa thì cười khổ. Thật ra không vui lắm.
Bị lãnh đạo ghi nhớ mặt – hậu quả là từ nay về sau chắc không còn cơ hội ngồi chơi xơi nước nữa rồi.
Sầm Liêm thì cười rất thật lòng.
Tối đến, anh nhận được tin nhắn WeChat từ Võ Khâu Sơn:
“Cái vụ án tồn đọng cậu hỏi lần trước, phá xong rồi hả?”
“Ừ.” – Sầm Liêm gửi lại một cái emoji cười toe toét.
“Cả vụ truy bắt Cao Cùng, đào ra hung khí, cũng là cậu làm luôn?”
Sầm Liêm bỗng cảm thấy không ổn.
Thằng này biết mình làm hết những chuyện đó bằng cách nào? Tài liệu báo cáo còn chưa nộp đến khu mà?
“Tôi có cảm giác không lành rồi…” – Ngay khi gửi tin nhắn này đi, anh đã nghĩ đến khả năng tệ nhất.
“Không sai, cậu sắp bị điều động rồi.”
Sầm Liêm đọc tin cuối, chỉ thấy cả màn hình toát lên mùi vui sướng khi người gặp họa.