Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết

Tác giả Lão Niên Phạn Chước

Edit Trăng Sáng Hạ Sang 

Chương 6: Bức Khởi Tay

【Cậu ấy thật sự… tôi khóc chết mất, các streamer khác toàn hô hào nhận quà, còn cậu ấy lại nói kiếm tiền không dễ, nên tự lo cho bản thân nhiều hơn.】

【Cậu ấy mà không tiếp nổi tám ngày phát tài hôm nay thì ai tiếp cho nổi nữa! Dù có là Thiên Vương Lão Tử tới cũng không được đâu, tôi nói thật đó!】

【Tôi bỏ mấy chục ngàn đi gặp bác sĩ tâm lý cũng chẳng ăn thua, không ngờ chỉ một bài hát của cậu lại chữa lành hết thảy. Cậu có tưởng tượng nổi không, rạng sáng 4-5 giờ còn rất nhiều người ở đó an ủi tôi, cổ vũ tôi, làm tôi vui hơn… Tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có từ những dòng chữ đó.】

【Đúng vậy, tôi từng nghĩ chỉ mình mình là kẻ đáng thương bị thế giới vứt bỏ. Không ngờ lại có nhiều người giống tôi đến vậy, đồng cảm đến mức như chính bản thân mình đang bị tổn thương.】

【Cậu xứng đáng nhận tiền này! Khi chúng tôi lạc lõng, lạnh lẽo, bất lực nhất… là cậu đã cứu lấy chúng tôi.】

Làn đạn trong phòng livestream khiến sống mũi Ôn Hòa cay xè.

Cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày, chính mình lại có thể giúp đỡ nhiều người đến thế, lại có thể được người khác quan tâm, che chở.

Giấc mơ thuở bé, giờ đây đã chiếu rọi vào hiện thực.

Ôn Hòa kinh ngạc như thể đã sống thêm mấy kiếp.

— Thì ra thế giới lại tốt đẹp như vậy.

Cậu đã nghĩ thế.

【Ôn Hòa, bài hát này là cậu tự sáng tác à? Cậu nghĩ sao mà viết ra được thế?】

【Hôm nay cậu có hát nữa không? Rất muốn nghe cậu hát trực tiếp một lần nữa… cầu xin đó.】

【Hôm nay nghe cậu ho hơi nhiều, hay là đừng hát vội. Sức khỏe quan trọng hơn.】

【Phải đó, tôi hơi ích kỷ rồi… cậu lo cho bản thân trước đi. Chờ đến khi khỏe lại rồi hát cho bọn tôi nghe, chúng tôi sẽ đợi cậu!】

Làn đạn và quà tặng vẫn không ngừng ào ạt.

Số người xem livestream ở góc phải trên màn hình còn phá mốc hơn một triệu!

Các hot streamer lớn đều đổ xô vào phòng phát sóng của cậu, không ngại vung tay tặng quà. Trong đó không thiếu những người nhạy bén, đêm qua đã tranh thủ cover bài hát “Thế gian tươi đẹp, cùng em tương khấu” của Ôn Hòa.

Chỉ cần hát không đến mức quá tệ, cơ bản đều nhận được làn sóng nhiệt lượng khổng lồ.

Hiện tại, bọn họ nhao nhao kéo vào phòng livestream của Ôn Hòa, với tư cách là ca sĩ gốc của bản hit ấy, họ vô cùng mong chờ bước đi tiếp theo của cậu.

Nếu hôm nay Ôn Hòa có thể tung thêm một bài hát tự sáng tác nữa, chỉ cần chất lượng không quá chênh lệch, thì lưu lượng sử thi chắc chắn sẽ như cầu tuyết lăn cuộn khổng lồ!

Ở thời đại mà lưu lượng là vua như hiện nay, ai có thể nắm được thì người đó chính là bá chủ mạng lưới.

Mạng đã sản sinh vô số "bá vương" nổi tiếng, nhưng đa phần đều chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng chỉ cần vài ngày phù dung ấy, cũng đủ để kiếm được số tiền cả đời người bình thường chẳng thể có.

Chỉ tính tiền quà tặng trong vài giờ qua thôi, cũng ít nhất phải lên tới hàng triệu tệ.

Lý ra, chỉ cần như vậy thôi, Ôn Hòa đã có thể rời khỏi gia đình, sống một cuộc đời rực rỡ nốt quãng đời còn lại.

Nhưng…

Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như thế, Ôn Hòa từ lâu đã mất đi khái niệm phản kháng.

Từ nhỏ, cậu đã bị cha mẹ thao túng triệt để, bị PUA đến nỗi không còn nhận thức được điều gì.

Nỗi sợ đối với cha mẹ đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Đừng nói phản kháng, đến tranh cãi một câu, cậu cũng không dám.

“Hôm nay thật ra có một bài hát… tôi muốn tặng cho người bà đã khuất của mình.”

“Bà ngoại kiều, mong mọi người sẽ thích.”

(Bà ngoại kiều – Nhậm Nhiên)

Chưa kịp dứt lời, đoạn nhạc dạo nhẹ nhàng u uẩn đã vang lên trong tai mọi người.

Âm nhạc bất chợt nổi lên khiến cả phòng phát sóng không kịp trở tay.

Mang theo chút u buồn cùng vô hạn hoài niệm, lập tức kéo người nghe chìm vào một khung cảnh đầy chuyện xưa và hồi ức.

Nhị hồ ai oán, sáo trúc réo rắt, tỳ bà dìu dặt…

Các nhạc cụ đan xen hòa quyện, cùng nhau vẽ nên một bức tranh thủy mặc vùng sông nước Giang Nam.

Bầu không khí vừa quen thuộc lại mang nét man mác sầu, khiến người nghe không tự chủ được mà đắm chìm, để mặc tâm trí theo dòng nhạc trôi về quá khứ.

Mọi người như trở lại thời thơ ấu từng bên bà ngoại.

【Tôi chưa kịp phản ứng, đã muốn cất giọng luôn rồi!?】

【Tôi chưa từng nghe đoạn nhạc dạo nào như vậy… nhẹ nhàng, tinh tế, lại phảng phất chút đau thương. Đây chắc chắn là một bài nguyên sáng nữa của Ôn Hòa!】

【Chỉ nghe đoạn dạo thôi mà tôi đã nổi hết da gà! Khăn giấy đã chuẩn bị xong, sẵn sàng cho trận cuồng phong sụt sùi sắp tới.】

【Trời ạ… Ôn Hòa là thần thánh phương nào vậy? Mới là đoạn dạo thôi đã đỉnh thế này rồi?】

【Cầu xin tha cho tôi đi… đêm qua khóc sưng cả mắt, giờ lại tới nữa à…】

Cả phòng phát sóng nổ tung!

Không ai ngờ được Ôn Hòa lại tung thêm một bài hát tự sáng tác!

Hơn nữa đoạn nhạc dạo lần này còn bi thương hơn cả bài trước.

Bài trước vốn đã đủ khiến cả phòng khóc banh, thì bài này… chỉ cần tưởng tượng đã thấy sức công phá khủng khiếp cỡ nào rồi.

Khi giai điệu buồn thương trỗi lên, trong đầu mọi người như đồng loạt dựng nên một khung cảnh hồi ức bi ai.

Gương mặt thân quen kia dần hiện ra trong tầm mắt họ.

Nụ cười hiền từ, dịu dàng ấy chạm đến tận đáy lòng.

Khóe mắt cay xè.

Ánh nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.

Một lúc sau, Ôn Hòa khẽ cất tiếng…

“Ô bồng điểm đèn lụa ~ đá xanh rêu phủ thoảng mưa bay ~”

“Lẩm bẩm mưa phùn rơi ~ én về chẳng đợi người ~”

“Năm ngón tay níu mái chèo ~ áo tơi ông lão đứng bên cầu ~”

“Mưa xuân lặng lẽ ngừng ~ giày thêu chao nghiêng vang tiếng kèn ~”

Chất giọng dịu dàng, khẽ khàng của Ôn Hòa như dắt cả phòng về một khung cảnh Giang Nam thanh bình, yên ả.

Bầu trời hoàng hôn buông xuống, những chiếc thuyền nhỏ thả neo bên bờ nước, treo đèn lụa lấp lánh ánh vàng mờ nhạt.

Trên tảng đá rêu phong phủ ẩm, mưa xuân vừa dứt, để lại từng giọt long lanh.

Én trở về sà ngang qua mặt nước, ông lão khoác áo tơi khẽ nghiêng người chèo thuyền dưới chân cầu đá.

Tiếng kèn vui vang lên giữa chiều xuân, ai nấy như nhìn thấy chính mình thuở bé, tung tăng chạy nhảy giữa miền ký ức.

Khi còn nhỏ, ta chỉ mong nhanh lớn.

Đến khi lớn rồi mới nhận ra, thì ra tuổi thơ mới là quãng thời gian rực rỡ nhất trong đời.

Lúc ấy chẳng có điện thoại hay trò chơi điện tử.

Nhưng lại có đồng ruộng, có quả dại trên cây, có tiếng cười vô tư lự.

【Bài hát này có vấn đề… tôi như thật sự quay về thời ấu thơ yên bình năm xưa…】

【Nhớ cái hồi ấy ghê, khi đó chẳng lo lắng điều gì, lúc nào cũng đầy hy vọng với tương lai.】

【Người bạn chơi thân thuở nhỏ, lớn lên rồi chẳng còn liên lạc… không biết cậu ấy còn nhớ tôi không.】

【Trẻ con luôn hướng về phương xa, lớn rồi lại chỉ biết nhớ cố hương… ai mắt đỏ hoe rồi?】

【Hồi nhỏ tôi ném sỏi trên sông không ai địch nổi, ai mà ngờ đâu, đó lại là những ngày rực rỡ nhất đời tôi.】

Giai điệu dịu dàng dưới tiếng hát của Ôn Hòa, từng chút một khắc họa lại những năm tháng ấu thơ bình dị, yên ả.

Khi mọi người còn đang đắm chìm không thể thoát ra…

Ôn Hòa lại tiếp tục khẽ hát…

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play