Tác giả Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 1: Bệnh nan y, vì mộng mà bắt đầu
“Quá muộn rồi, tình trạng bệnh thế này, em không phát hiện ra từ trước sao?”
“Có… Em cứ tưởng là viêm họng thôi, cho nên…”
“Đây là giai đoạn cuối rồi đó! Ít nhất em cũng ho nhiều năm rồi đúng không? Chỉ cần từng đến bệnh viện kiểm tra một lần thôi, nhất định đã có thể phát hiện vấn đề.” Giọng bác sĩ có phần giận dữ, đầy tiếc nuối.
Ôn Hòa giải thích khiến bác sĩ cảm thấy đau đầu vô cùng.
Ông không hiểu nổi tại sao có người ho dai dẳng suốt thời gian dài như thế, thậm chí từ nửa năm trước đã bắt đầu ho ra máu…
Vậy mà vẫn cố chịu đựng kéo dài đến tận bây giờ mới chịu đi khám.
“Haizz…” Bác sĩ thở dài nặng nề, đã làm nghề này nhiều năm, ông liếc mắt liền đoán được phần nào: “Là vấn đề gia đình đúng không?”
Ôn Hòa hơi ngẩn ra, rồi nhẹ gật đầu.
“Em chỉ còn khoảng năm tháng nữa thôi, có điều gì muốn làm thì mau làm đi.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Ôn Hòa như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, mặt mỉm cười cảm ơn rồi rời khỏi bệnh viện.
Mặt trời tháng Mười Một lẽ ra phải ấm áp, nhưng hôm nay Ôn Hòa lại thấy nó đặc biệt chói chang.
Hai mắt cậu hoe đỏ, tầm nhìn mơ hồ.
Đúng như bác sĩ nói, gia đình Ôn Hòa chẳng hề hạnh phúc, trái lại lạnh lẽo như một hầm băng.
Trong những gia đình bình thường, thấy con ho liên tục, đưa đi khám là chuyện đương nhiên.
Dù không có gì nghiêm trọng, nhưng ho suốt một năm, hai năm, thậm chí ba năm... sao có thể không đi kiểm tra?
Chuyện đó không xảy ra với cậu — vì bố mẹ Ôn Hòa chưa từng có chút yêu thương nào dành cho con mình.
Nửa năm trước, cậu đã bắt đầu ho ra máu. Về sau ngày càng trầm trọng.
Cậu từng nói với họ, họ cũng từng tận mắt thấy cảnh con mình ho ra máu.
“Khụ khụ khụ! Ngày nào cũng ho! Không bệnh cũng bị mày ho ra bệnh! Không chịu nhịn nổi một chút à? Nhịn vài ngày tự khắc sẽ khỏi thôi! Nhiều chuyện vừa thôi! Làm màu!”
Đó là lời họ đáp lại — lạnh lùng, thất vọng, nặng nề trách móc.
Dù đã đoán trước được, nhưng mỗi khi nghe những lời này phát ra từ chính miệng bố mẹ ruột, cậu vẫn thấy bản thân thật thừa thãi.
Những năm qua, Ôn Hòa từng vô số lần tự vấn…
Phải chăng mình thật sự quá yếu đuối?
Phải chăng mình thực sự vô dụng?
Phải chăng chỉ cần lớn lên là sẽ ổn?
Khi nhận ra bố mẹ tuyệt đối không muốn tốn một đồng nào đưa mình đi khám, cậu liền học cách giấu bệnh, chịu đựng một mình.
Ôn Hòa từng nghĩ ——
“Chờ khi em khỏi bệnh, em sẽ là người trưởng thành rồi. Em sẽ cố gắng kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, em sẽ…”
Nhưng không ai ngờ được…
Món quà đầu tiên cậu tự trao cho mình ở tuổi 18 lại là một tờ chẩn đoán: Ung thư phổi giai đoạn cuối.
Ôn Hòa chỉ thấy ông trời đang đùa giỡn với mình.
Chỉ là... trò đùa này có hơi quá đáng rồi.
“Khụ khụ…”
Ôn Hòa ho khan, làm khăn giấy nhuộm đỏ tươi.
Nhìn vệt máu loang, ánh mắt cậu đầy hoang mang.
Cậu không biết nên đi đâu, cũng chẳng biết bản thân nên làm gì.
Mơ ước của Ôn Hòa là trở thành ca sĩ.
Vào những đêm yên tĩnh không người, những khoảnh khắc cô đơn và tuyệt vọng nhất…
Âm nhạc luôn là người bạn đồng hành duy nhất.
Chỉ có âm nhạc mới thấu hiểu được tâm trạng của cậu lúc này.
Đáng tiếc thay…
Mơ ước ấy đã bị bóp chết từ khi cậu còn bé.
【 Đinh ~ Phát hiện ký chủ sắp cạn thời gian sống, nhưng vẫn còn giữ vững giấc mơ. 】
【 Vì mộng mà bắt đầu — hệ thống khởi động. 】
【 Đang mở gói quà khởi đầu… 】
【 Ban thưởng kỹ năng chơi nhạc cấp đại sư: Bất kỳ nhạc cụ nào, chỉ cần nằm trong tay cậu đều đạt trình độ thành thục như nghệ sĩ chuyên nghiệp. 】
【 Ban thưởng chất giọng hoàn mỹ: Dù hát bài nào cũng đạt đến cảnh giới hoàn hảo. 】
【 Ban thưởng kỹ năng giọng hát hình ảnh: Âm sắc có thể điều động cảm xúc người nghe, tạo ra cảm giác nhập tâm và hình ảnh sống động trong tâm trí. 】
【 Ban thưởng gói công cụ hậu kỳ toàn diện: Đồng bộ hóa kho nhạc, lời bài hát, hòa âm, phối khí, bản quyền, nhạc nền... với toàn bộ thế giới song song, đồng thời tăng lưu lượng truy cập. 】
Sự xuất hiện đột ngột của hệ thống khiến ánh mắt ảm đạm của Ôn Hòa dần bừng sáng.
Khi hàng loạt dữ liệu chuyên nghiệp tràn vào đầu...
Lúc này đây, cậu mới tin rằng tất cả đều là thật.
“Khụ… Khụ khụ khụ…”
“Dù như thế… em vẫn có thể hát sao?” Ôn Hòa dè dặt hỏi.
Cậu căm ghét cái âm thanh ho khan không thể kiểm soát kia hơn ai hết.
Cậu sợ ước mơ của mình sẽ tan vỡ vì thứ ấy.
Nếu thật sự vậy… cậu thà từ bỏ mộng tưởng còn hơn.
Khi còn đi học, vì ho khan mà bị giáo viên phản ánh, bị cho là gây rối giờ nghỉ trưa, làm ảnh hưởng lớp học…
Giáo viên chủ nhiệm từng khuyên nhủ rất nhiều lần, nhưng bố mẹ cậu chẳng xem đó là chuyện gì to tát, chưa bao giờ để tâm.
Cuối cùng, khi bị ép thôi học, cậu đã bị đánh rất thê thảm.
“Mày mà còn ho một tiếng, tao đánh mày một cái!”
“Chỉ cần không chết, thì cố mà nhịn đi! Dù có nghẹn chết cũng không được ho!”
“Tao không tin thứ tà ma này! Tao trị không được mày chắc?”
Ôn phụ vì không chịu nổi tiếng ho, thậm chí ra lệnh cho Ôn Hòa không được phép ho nữa.
Kết cục là lần đó, cậu bị đánh đến máu me đầy mình, người run rẩy không thôi.
Cuối cùng, ông ta thậm chí lao lên bịt chặt mũi miệng cậu.
Nếu không nhờ mẹ Ôn phát hiện, kéo ông ta ra đúng lúc… có lẽ đêm đó cậu đã không còn sống nữa.
Từ lần đó trở đi, Ôn Hòa không còn đi học.
Nhưng vì còn nhỏ tuổi, chẳng ai muốn thuê một đứa trẻ cứ ho mãi không ngừng.
Không muốn để cậu rảnh rỗi ở nhà, bố mẹ liền bàn bạc, đến nhà bác mang về cái máy tính cũ mà anh họ không dùng nữa.
Nghe nói livestream có thể kiếm tiền, họ liền bắt Ôn Hòa ở nhà phát sóng, có thể kiếm bao nhiêu thì kiếm, miễn là không được rảnh rỗi.
【 Khi ca hát, ký chủ sẽ không bị ho làm gián đoạn. 】
【 Tuy nhiên, cơn ho sẽ dồn lại, đến khi hát xong sẽ bùng phát dữ dội. 】
【 Nếu muốn hát, ký chủ phải chuẩn bị tinh thần chịu đựng đợt ho kịch liệt sau đó. 】
“Thì ra là vậy…”
“Thế thì em yên tâm rồi.”
Ôn Hòa bỗng cảm thấy cuộc sống vẫn còn hy vọng.
Tâm trạng tốt hơn nhiều, cậu quay người bước về nhà.
Ngoài đời thật, Ôn Hòa không có bạn bè.
Nhưng trên mạng, cậu có một nhóm nhỏ những người bạn thân thiết.
Họ quen nhau qua những buổi phát sóng của Ôn Hòa.
Tuy chỉ mười mấy người, nhưng với cậu, họ là báu vật vô giá.
Về đến nhà, Ôn Hòa nhanh chóng mở máy tính.
Lúc này, bố mẹ vẫn chưa về.
Đây là khoảng thời gian tự do hiếm hoi của cậu.
“Tiểu Hòa hôm nay sao phát sóng sớm vậy? May mà rảnh, không thì lại lỡ mất rồi.”
“Hôm nay đi bệnh viện khám mà nhỉ? Không sao chứ?”
“Hát mấy bài đi, tiện thể trò chuyện tí nào~”
Vừa livestream, vài gương mặt quen thuộc đã nhanh chóng gửi làn đạn.
Dù chỉ có chừng đó người xem, nhưng nhờ những lời trò chuyện này mà không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
“Hôm nay em có đi khám rồi, không vấn đề gì, bác sĩ kê ít thuốc, uống vào là khỏi thôi.”
Trên màn hình là một nhân vật nam sinh dịu dàng trong thế giới ảo.
Nhân vật này có thể mô phỏng chuyển động của Ôn Hòa trong lúc phát sóng.
Cậu không dám để họ thấy cảnh mình ho ra máu.
“Em đã nói rồi mà, Ôn Hòa dịu dàng như vậy, nhất định sẽ được ông trời thương, chắc chắn sẽ không sao đâu!”
“Để cảm ơn mọi người, hôm nay em sẽ hát một bài. Bài này tên là ‘Thế gian tốt đẹp, cùng em trọn vẹn giao hòa’.”
(Thế gian tốt đẹp, cùng em trọn vẹn giao hòa – Bách Tùng)
🌟 Nhắc nhở nho nhỏ:
Để cảm nhận trọn vẹn hơn, hãy đeo tai nghe và mở nhạc khi đọc nhé~
Tất cả các bài hát được đề cập trong truyện đều có thể tìm thấy dễ dàng! Hy vọng bạn sẽ thích lựa chọn ca khúc của lão muỗng nhé! 💖🎶