Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết
Tác giả Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 5: Phòng livestream xông lên đứng đầu hot search
【Tui chạy trước đây, độ sát thương mạnh quá, may mà thông minh chuẩn bị sẵn cả bịch khăn giấy.】
【Thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Ôn Hòa đã trải qua những gì...】
【Đúng vậy, như chính lời trong ca khúc của cậu ấy: “Thấu hiểu như chính bản thân cũng từng trải, tha thiết muốn cứu rỗi cậu”, nhất định cậu ấy đã từng đi qua rất nhiều bóng tối và lạnh lẽo, mới có thể viết ra một ca khúc như vậy, mới có thể hát sâu vào tận đáy lòng bọn mình.】
【Ôn Hòa quả thật xứng với cái tên ấy, giọng hát như ánh nắng dịu dàng giữa mùa đông, xoa dịu những trái tim rạn vỡ.】
【Tác dụng bài hát này thật sự quá chậm mà sâu, tui xài hết nguyên bịch khăn giấy, bạn cùng phòng còn tưởng tui muốn tự tử cơ đấy.】
【Tui đang nằm dưới giường, đã dùng hết hai bịch khăn giấy rồi, không ngăn được, nước mắt cứ thế mà rơi mãi không thôi...】
Dưới video đang bùng nổ nằm đầu hot search, những bình luận như vậy đếm không xuể.
Người xa lạ chưa từng gặp gỡ, đang nỗ lực xoa dịu từng linh hồn đang mệt mỏi.
Có người dùng sự hài hước của cậu để khiến người xem bật cười.
Có người dùng lời nói nhẹ nhàng ôn nhu của cậu để an ủi người tổn thương.
Có người dùng sự đáng yêu tinh nghịch của cậu để cổ vũ những kẻ từng tuyệt vọng.
Khoảnh khắc ấy…
Từng con chữ cũng như đang mang theo hơi ấm.
Đây là khu bình luận ấm áp nhất mà họ từng thấy, chưa từng có.
Từng lời từng chữ đều ngập tràn thiện ý.
Cả những oán giận, cộc cằn thường thấy ngày trước, dường như cũng được bài hát này làm dịu đi.
Một bài hát thật sự chạm đến trái tim, mới có thể đi vào sâu thẳm linh hồn từng người từng chịu tổn thương.
“Ban đầu tui còn tưởng đang nghe nhạc vui, ai dè nghe xong cả bài xong thấy như có cả trăm vết dao trên người...”
“Chỉ là chút phong sương thôi, chỉ là chút phong sương thôi... Aaaa!! Phong sương gì mà dữ vậy, chịu không nổi nữa rồi!”
“Gió mạnh đập vào mặt đúng không? Đừng vội, đó mới chỉ là giai đoạn một, chảy tí nước mắt là bình thường. Đợi đến giai đoạn hai đi...”
“Giai đoạn hai là lúc mấy người đã hóa thành cái dạng đi comment troll dạo khắp nơi, dùng cả đời chỉ để mang tiếng cười đến cho người khác. Mà rõ ràng hồi trước mình mới là người được an ủi...”
Ôn Hòa kinh ngạc nhìn đống nội dung khó tin trước mắt.
Cậu không thể tin nổi, giấc mơ từng thiết tha khát khao, lại thật sự đến một cách dễ như vậy.
Cậu muốn làm ca sĩ.
Là muốn dùng âm nhạc để chữa lành những tâm hồn mệt mỏi.
Bởi vì chính cậu đã từng nếm trải quá nhiều khổ sở và nước mắt, nên càng hy vọng có thể dùng sức lực nhỏ bé của mình, mang hơi ấm đến cho những người đồng cảnh ngộ đang sống trong khốn cảnh.
Đó là mộng tưởng của cậu từ nhỏ.
Tầm mắt Ôn Hòa mờ dần đi.
Hai mắt hoe đỏ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống má.
Đây là lần đầu tiên trong đời, cậu cười mà hạnh phúc đến vậy.
Cậu đem ánh sáng trong lòng mình, rải xuống nhân gian.
Mọi người mỉm cười, rồi sẽ mang ánh sáng ấy trả lại cho cậu bằng một hình dạng đẹp đẽ hơn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Ôn Hòa…
Cuối cùng cũng tìm được lý do để tiếp tục sống.
Trái tim đã bị đóng băng từ lâu, bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Cơn ho dữ dội kéo cậu về hiện thực.
Cảm giác nghẹt thở siết chặt cổ họng, khiến cậu gần như không thể hít thở nổi.
Cậu cố hít sâu, nhưng không khí vào phổi lại loãng đến đáng sợ.
Không chỉ vậy, phản ứng dữ dội còn khiến cơn ho trở nên kịch liệt hơn, ho đến tức ngực, đau tim.
Ôn Hòa ngồi ngây dại tại chỗ, không rõ bản thân đã vật vã như thế bao lâu…
---
“Tiểu Hòa về rồi hả, mau rửa tay đi, bà ngoại để phần sủi cảo cho con đó.”
“Tiểu Hòa muốn ăn gì, bà ngoại mua cho con.”
“Tiểu Hòa đừng khóc, ngoan nào, bà ngoại chỉ hơi mệt thôi, ngủ một giấc sẽ khỏe lại. Con ngoan ngoãn đợi bà tỉnh dậy, rồi bà làm sủi cảo cho con nhé.”
“Đương nhiên là thật rồi, bà ngoại sao lại lừa Tiểu Hòa được. Chúng ta móc ngoéo đi.”
Đêm đó, Ôn Hòa ngủ không yên giấc.
Ban đêm là thời điểm ho nặng nhất, dù có ngủ rồi cũng sẽ bị ho đến tỉnh.
Cậu không nhớ nổi lần cuối cùng mình được ngủ một giấc tự nhiên là khi nào.
Nhưng đêm nay, cậu mơ thấy người mà mình luôn muốn gặp lại.
Trong giấc mộng lờ mờ, Ôn Hòa thấy bà ngoại.
Bà là người duy nhất từng thật lòng yêu thương cậu trên đời này.
Nhưng ông trời vốn chẳng ưu ái người mệnh khổ.
Năm Ôn Hòa mười ba tuổi, người bà luôn cưng chiều cậu đã qua đời.
Trong mơ, bà ngoại vẫn dịu dàng như xưa.
Ngay cả cái tên “Ôn Hòa”, cũng là bà đặt cho cậu.
---
Ổn định lại cảm xúc, vừa rời giường, Ôn Hòa đã bắt đầu bận rộn.
Mãi đến khi cha mẹ đều đi làm, cậu mới có một khoảng thời gian riêng cho mình.
> “Ôn Hòa dậy chưa? Tui thức trắng đêm nghe đơn khúc cậu hát, cứ vòng lặp suốt cả đêm, cảm giác linh hồn được thăng hoa luôn đó.”
“Có khi nào đây là ánh sáng cuối đường hầm không? Đừng có mà chết ngay trên điện thoại của tui nha.”
“Mau livestream đi, tụi tui không chờ nổi muốn xem hôm nay phòng phát sóng có bao nhiêu người đâu!”
“Đúng đúng, mọi người đều đang ngóng cậu đó! Cứ như mọi lần cũng được, lên sóng chém gió xíu thôi cũng được rồi!”
Cả nhóm người sốt ruột thúc giục tới tấp.
> “Tớ tỉnh rồi, lập tức livestream.” – Ôn Hòa gõ chữ trả lời.
Chỉ một câu thôi đã khiến cả nhóm bùng nổ.
Mong sao trăng sáng, cuối cùng cũng đợi được rồi!
Ôn Hòa hít sâu, dần điều chỉnh lại trạng thái.
Sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn, cậu mở phát sóng trực tiếp.
Chỉ trong nháy mắt — lượng người xem bùng nổ đến không tưởng!
Chưa đầy một phút, lượng người trong phòng livestream đã vượt qua mười nghìn!
Mà con số ấy, vẫn đang tăng vọt với tốc độ chóng mặt.
【"Nguyện thế giới bình an" tặng: Máy bay Douyin!】
【"Chỉ có ánh chiều tà và điều tốt đẹp không thể phụ lòng" tặng: Carnival!】
【"Nụ cười của cậu thật đẹp" tặng: Carnival!】
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn, Ôn Hòa vẫn bị tình hình này làm cho choáng váng.
Phòng livestream phủ đầy hiệu ứng đặc biệt hoa lệ, liên tục bùng nổ.
Bình luận trôi nhanh đến mức không thể đọc kịp.
Chỉ chưa tới mười phút, lượng người xem đã vượt 100.000+!
> “Cuối cùng cũng đợi được Ôn Hòa phát sóng! Đêm nay hội cú đêm tụi mình thắng lớn!”
“Mấy người biết tối qua tui ra sao không? Cả hai cái gối đều ướt! Giờ tâm tui như bị đóng băng rồi, chẳng còn gì có thể làm tui rơi nước mắt nữa đâu!”
“Thế gian vạn vật, chỉ có điều tốt đẹp và Ôn Hòa là không thể phụ lòng.”
“Hôm nay tui phải xem thử là người như thế nào mới có thể hát ra bài nhạc khiến tui khóc đến cạn nước mắt như vậy!”
Dòng bình luận vẫn đang trôi cực nhanh.
> “Cảm… cảm ơn mọi người… hoan nghênh… khụ khụ! Khụ khụ khụ!”
Ôn Hòa hồi hộp đến mức nói lắp, còn chưa kịp nói xong thì đã bắt đầu ho.
Mọi người trong phòng livestream thấy vậy liền cuống quýt lo lắng:
> “Chủ phòng không sao chứ? Dạo này thời tiết lạnh, có phải cảm rồi không? Phải mặc ấm vào đó nha!”
“Đúng đó, đừng để cảm, sẽ rất khó chịu. Nhớ giữ gìn sức khỏe nha!”
“Nếu không khỏe thì nên đi khám, ho nhiều cũng không nên chủ quan.”
Nhìn những lời quan tâm từ những người xa lạ ấy, Ôn Hòa có chút ngẩn ngơ.
Cậu đã quá lâu rồi… không được cảm nhận hơi ấm như thế.
Sững người một lúc, cậu lập tức lên tiếng:
> “Hoan nghênh mọi người, chỉ cần mọi người chịu đến đây là tôi đã cảm kích lắm rồi, đừng tặng quà gì cả.”
“Kiếm tiền không dễ, mọi người nên để tiền lo cho bản thân, tự thưởng cho chính mình nữa.”
“Ho của tôi là bệnh cũ rồi, hôm qua cũng đi viện kiểm tra rồi, không có vấn đề lớn đâu, đừng lo.”
“Rất cảm ơn mọi người đã yêu thích bài hát này, mọi người đều là những người tốt bụng và ấm áp.”
Lời vừa dứt…
Quà tặng bắt đầu nổ tung điên cuồng hơn nữa!
Carnival x2! x3! x4! x5!
Douyin tàu bay x10!
Người xem livestream đúng chuẩn phản gốc: “Cậu càng bảo đừng tặng, tụi tôi càng phải tặng!”
Cơn địa chấn nhiệt độ khủng khiếp ấy đã đưa phòng livestream xông thẳng lên đứng đầu hot search Douyin!