Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết

Tác giả Lão Niên Phạn Chước

Edit Trăng Sáng Hạ Sang 

Chương 7: Gửi Bà Ngoại, Mong Người Dễ Dàng Qua Cầu Nại Hà

“Pháo trúc nổ ~ trăng non mờ ảo cong cong ~

Chiêng trống vang ~ đạp trên con đường tỉnh dài hun hút ~

Ánh nến lay lắt ~ phản chiếu hành lang cũ tuổi thơ ~ bên tường trắng nhà ai ~

Chiếu lên khuôn mặt ai đó ~ cô gái nhỏ trong khuê phòng…”

Tuổi thơ vào ngày hội tuy chẳng có gì rực rỡ, nhưng luôn là như thế.

Tiếng pháo nổ, trống chiêng vang, ánh nến vàng…

Những âm thanh và hình ảnh đó đã theo ta đi qua cả thời thơ ấu.

Giờ đây, chỉ cần cầm một chiếc điện thoại là có thể khám phá cảnh đẹp khắp thế giới, trải nghiệm hàng ngàn trò chơi mới lạ.

Thế nhưng niềm vui thuở bé… lại vĩnh viễn chẳng thể quay về.

Xem bao nhiêu video rồi cũng nhạt nhẽo, chơi game đỉnh mấy rồi cũng mỏi mệt.

Khi còn nhỏ, ta chạy từ đầu hẻm đến cuối hẻm, rồi lại từ cuối hẻm chạy về đầu hẻm.

Dù chỉ là trò chơi lặp đi lặp lại, ta và lũ bạn vẫn có thể chơi cả buổi trưa mà không biết chán.

Nào là nhặt đá, đánh khúc khúc, trốn tìm, chơi pháo hoa, nhảy dây…

Đứa bé từng oai phong lẫm liệt như vua trẻ ngày ấy, giờ đang vì cuộc sống mà vất vả mưu sinh nơi đâu?

Cô bé từng chỉ cần khoác lên chiếc váy nhỏ là có thể ngắm mình thật lâu trước gương, giờ còn có thể tìm lại ánh mắt lấp lánh khi xưa?

“Đung đưa ~ mười lăm đung đưa qua xuân phân chính là bà ngoại dịu dàng ~

Mong mỏi ~ a ma a ma gọi thật ngọt ngào ~

Chắt chiu ~ bánh cốm dẻo bên miệng chưa bao giờ đủ no ~

Xinh đẹp ~ đôi chân nhỏ bước nhẹ trên cầu cong…”

Phòng livestream hoàn toàn bùng nổ cảm xúc, ký ức bị giọng ca của Ôn Hòa khơi dậy dữ dội.

Mỗi người như bị kéo về thời thơ ấu của chính mình, từng người rưng rưng nước mắt.

Cậu hát đến đâu, cảm xúc mọi người lại biến hóa theo đến đó.

Trong phút chốc…

Họ thật sự trở về cái tuổi non dại ngày xưa, cái thời quanh quẩn bên bà ngoại không rời nửa bước.

Đứa trẻ ngày nào giờ đã lớn…

Bà ngoại nếu nhìn thấy ta hiện tại, liệu có thất vọng không?

Họ nghĩ như vậy.

Và rồi… trong mắt họ, dần dần hiện ra gương mặt hiền hậu, luôn mỉm cười của bà ngoại.

“Đứa nhỏ ngốc, dù con có trở thành thế nào, bà ngoại vẫn luôn yêu con…”

“Ra ngoài có uất ức thì về nhà đi, bà ngoại vẫn luôn chờ con ở đây…”

“Con trưởng thành rồi, trở thành người mạnh mẽ che chở được cho người khác, bà ngoại tự hào lắm…”

“Làm việc bên ngoài vất vả, mệt thì nghỉ ngơi một chút… không ai trách con đâu, bà ngoại luôn là chỗ dựa của con…”

Cha mẹ có thể luôn kỳ vọng con “thành rồng thành phượng”,

Nhưng bà ngoại thì chỉ sợ con mệt.

Hồi nhỏ nếu gây ra rắc rối, việc đầu tiên nghĩ đến là tìm bà ngoại.

Lúc bị con chó to đuổi, bà ngoại luôn chắn phía trước che chở.

Khi nửa đêm phát sốt, bà cõng ta đi tìm bác sĩ, tay cầm đèn pin, khắp làng không ngơi nghỉ.

Về nhà muộn một chút, bà sẽ gọi to tên ta vang vọng cả xóm làng.

【Tôi nhớ, hè năm trước, bà gọi điện hỏi: "Nghỉ hè về nhà chơi không? Nhà bà có wifi rồi, về vẫn chơi game được đấy!"】

【Bà ngoại tôi mất từ khi tôi mới 6 tuổi… tôi nhớ bà lắm… Cảm ơn Ôn Hòa… đã để tôi được gặp lại bà trong giấc mộng…】

【Thật sự rất nhớ bà… tại sao mỗi bài cậu hát luôn chạm trúng nơi mềm yếu nhất trong tim người ta như vậy!】

【Ngày tôi cưới, bà về báo mộng, dặn tôi phải đối xử tốt với vợ… tôi vẫn nhớ rõ từng lời bà nói…】

【Đứa trẻ lưu lạc nào cũng hiểu rõ, nơi duy nhất có thể khóc là vòng tay bà ngoại… lớn rồi thì đến nơi để khóc cũng không còn…】

【Ôn Hòa, rốt cuộc cậu muốn ép cạn nước mắt tôi đến bao giờ mới chịu? Tôi thật sự khóc đến không thở nổi rồi…】

Nước mắt chan hòa, làn đạn tràn ngập phòng phát sóng.

Nhưng bài hát của Ôn Hòa vẫn chưa kết thúc…

Sau đoạn điệp khúc ngắn…

“Bước chầm chậm ~ đạp lên từng giọt nước mắt long lanh ~

Xuyên qua ngõ nhỏ ~ nhìn lại ký ức tràn về như sóng ~

Trên thềm đá ~ tiếng chuông bạc ngân vang thưa thớt ~

Thu hồi chút thần hồn vẩn vơ…”

Giọng hát êm dịu, nhẹ nhàng như gió xuân, khẽ khàng ve vuốt tâm trí mọi người.

Ký ức đẹp đẽ dần theo gió tan biến…

Mọi người đều biết — bài hát này sắp kết thúc rồi.

Tất cả bắt đầu thu lại cảm xúc, cố gắng thoát khỏi miền ký ức mà họ lưu luyến.

Quay đầu nhìn lại, ai cũng muốn ngoái nhìn lần cuối tuổi thơ không thể quay về.

Và người bà đã luôn đứng nơi cửa đợi ta về.

Tất cả mọi thứ… đang dần xa khỏi tầm với.

Nhớ nhung dẫu tốt đẹp, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Có người âm thầm hạ quyết tâm, nghỉ tới nhất định sẽ về thăm bà và người thân.

Cũng có người không nỡ rời đi, khóc nức nở, chỉ mong được nhìn thấy bà thêm lần nữa…

Giọng hát Ôn Hòa vẫn chưa dừng lại.

Cậu chuẩn bị đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho bài hát ấy, cũng là để an ủi những nỗi buồn đang cuộn trào không nguôi.

“Đung đưa ~ mười lăm đung đưa qua thu phân chính là bà ngoại kiều ~

Vui vẻ ~ a ma a ma ôm chặt vào lòng ~

Nhảy nhót ~ Ngưu Lang Chức Nữ xa vời mãi chẳng chạm nhau ~

Lấp lánh ~ cười với bọn họ thật tươi…”

“Đung đưa ~ mười lăm đung đưa qua xuân phân chính là bà ngoại kiều ~

Mong mỏi ~ a ma a ma gọi thật ngọt ngào ~

Chắt chiu ~ bánh cốm dẻo bên miệng chưa bao giờ đủ no ~

Xinh đẹp ~ đôi chân nhỏ bước nhẹ trên cầu cong…”

Chuyến hành trình tuổi thơ kỳ diệu ấy, theo giọng hát bình lặng của Ôn Hòa, cuối cùng cũng đến trạm dừng.

Mặc dù đã kết thúc, cả phòng livestream vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Tựa như họ vừa trải qua cả một kiếp người.

Nước mắt dần khô, chỉ còn hai hàng lệ lặng lẽ trên má.

Phải rất lâu sau đó…

Mọi người mới phát hiện: phòng livestream của Ôn Hòa đã đóng.

【Tôi cứ tưởng bài "Thế gian tươi đẹp, cùng em tương khấu" là đỉnh cao trong sự nghiệp phát sóng của Ôn Hòa, không ngờ đến "Bà ngoại kiều" lại còn chạm sâu hơn nữa!】

【Tôi nhận ra Ôn Hòa không chỉ có giọng hát đi vào lòng người, mà còn mang theo một sức mạnh khó tả, khiến người ta không thể thoát ra.】

【Đây là dao cùn bọc nhung, lại sắc lẹm không ngờ… không trốn nổi, thật sự không trốn nổi!】

【Cậu có thể giết tôi, nhưng đừng dùng dao tình thân như thế, được không…】

【Chỉ là một bài hát tưởng nhớ quê hương, mà tôi lại khóc đến không thở được…】

【Cầu xin Mạnh Bà, hãy rắc thêm chút đường vào bát canh bà nấu cho bà ngoại tôi… bà đã khổ cả đời rồi…】

Dân mạng ùn ùn đổ vào video vừa phát lại trong phòng livestream của Ôn Hòa.

Những ai chưa kịp tặng quà trong lúc phát sóng, giờ đều ra sức thả “run +” như mưa rào.

Vài nghìn rồi hàng chục nghìn “run +” đổ vào liên tục.

Lượng tương tác khủng khiếp đến mức chiếm sóng toàn bộ Douyin trong chớp mắt.

Ngay cả những influencer nhạy bén cũng lập tức bắt đầu cover bài hát ấy.

Họ chẳng cần phải phân tích kỹ lưỡng lời nhạc nữa — vì cảm xúc đã hòa vào xương tủy.

Chỉ cần hát ra bằng cả trái tim là đủ.

Bài hát này… chắc chắn sẽ thành siêu hit!

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play