Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết
Tác giả Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 4: Nổi tiếng toàn mạng, fans phá ngàn vạn!
Sau khi ăn cơm xong với mẹ, Ôn Hòa thu dọn mọi thứ một cách thuần thục.
Rửa bát đối với cậu không phải việc gì phiền phức, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, sớm đã thành thói quen.
Tối nay ba và em trai Ôn Trạch không về nhà ăn. Có lẽ lại đi ăn tiệc lớn bên ngoài rồi.
Ôn Trạch là em trai ruột của cậu, nhỏ hơn cậu tám tuổi, năm nay mới vừa tròn mười tuổi. Nó là đứa con được cưng chiều trong nhà, mới thực sự là con của ba mẹ.
Ba mẹ chưa bao giờ keo kiệt với nó, thứ gì tốt cũng đều sẵn sàng mua.
Nguyên nhân cũng đơn giản — Ôn Hòa xuất hiện không đúng lúc.
Khi đó nhà quá nghèo, không đủ tiền phá thai, bất đắc dĩ mới sinh ra cậu.
Cậu chỉ là sản phẩm của một lần sai lầm do bồng bột của ba mẹ.
Còn Ôn Trạch thì khác. Đó là khi cuộc sống đã dần khấm khá, họ mới muốn thêm một đứa trẻ để hoàn thiện mái ấm.
Dù đều là con cùng một nhà, nhưng tâm trạng khi sinh ra lại hoàn toàn khác nhau.
Từ khi chào đời, Ôn Trạch đã được ba mẹ hết mực yêu thương. Dù học hành kém, dù bướng bỉnh, dù chẳng biết điều gì, ba mẹ vẫn luôn khoan dung vô hạn với nó.
Rầm!
Cửa đột nhiên bị đá bật mở.
“Giơ tay lên! Mấy người bị bắt hết rồi!”
Ôn Trạch đội mũ cảnh sát đồ chơi, tay cầm súng phát sáng, nghiêm túc chĩa vào mẹ.
Mẹ Ôn thấy thế liền phá lên cười, giơ tay hợp tác: “Cảnh sát à, tôi phối hợp! Tôi phối hợp hết!”
“Không được giỡn mặt! Theo tôi về đồn!” Ôn Trạch giơ súng tiến đến gần mẹ.
“Mày còn dám bắt tao hả!”
Mẹ Ôn nhanh tay đoạt lấy súng rồi quay lại chĩa thẳng vào đầu nó.
“Ba ơi mẹ chơi ăn gian!!” Ôn Trạch vội quay sang mách.
“Hở? Có ý kiến à?” Mẹ Ôn trừng mắt nhìn ba Ôn.
“Không… không dám…” Ba Ôn giơ hai tay cười xòa.
“Tối nay con với ba ăn món ngon gì thế?”
“KFC! He he! Cái đùi gà to hơn cả mặt con luôn!”
“Thật hả?”
“Con còn ăn liền hai cái luôn đó!” Ôn Trạch tự hào nói.
“Không hổ là bảo bối của mẹ, giỏi lắm!”
Ba con họ vừa về nhà, căn phòng vốn im ắng lập tức náo nhiệt hẳn lên, tiếng cười nói rộn ràng mang lại cảm giác ấm áp.
“… Thu sang rồi.”
Ôn Hòa nhìn tờ lịch, không trách được cảm thấy lạnh.
Lạnh đến tận lòng.
KFC à…
Cậu sống từng này tuổi, chưa từng được ăn.
Có ăn qua Wallace, nhưng là phần Ôn Trạch chê dở nên mới đến lượt cậu.
Cũng phải thôi, Ôn Hòa cũng thấy dở tệ.
Bánh mì thì dai nhách, khoai tây thì đắng nghét, còn khó nuốt hơn cả thuốc bắc.
Cậu biết bản thân không nên ghen tị với em ruột mình.
Không mong cha mẹ đối xử công bằng như nước đong hai bát, chỉ mong được họ chú ý một chút…
Dù chỉ một chút thôi.
Chứ không phải như bây giờ — trong cả căn nhà này, không tìm được chỗ cho cậu đứng.
Nghe tiếng cười nói và đùa giỡn ngoài phòng khách, Ôn Hòa cúi đầu nhìn tờ giấy báo chẩn đoán ung thư phổi giai đoạn cuối.
Thứ xui xẻo như vậy… chẳng cần nhắc đến nữa.
“Khụ khụ!”
Cậu ho không kiềm được.
Âm thanh vui vẻ bên ngoài lập tức im bặt.
Cảnh tượng yên tĩnh này khiến Ôn Hòa lúng túng. Cậu biết, mình không nên ho vào lúc mọi người đang vui vẻ nhất.
Không nên khiến họ phải nhớ ra — trong nhà còn một đứa con khác.
Chẳng bao lâu, cửa phòng bị mở ra. Cậu theo phản xạ nhét vội tờ báo cáo ra sau lưng.
“Nghe mẹ mày nói gần đây lại nặng hơn rồi hả?”
Người vừa mới cười đùa ngoài kia, giờ giọng nói lạnh như băng.
“Không… khụ khụ… không sao đâu ạ…” Ôn Hòa căng thẳng đến mức ho dữ hơn.
Ba Ôn liếc vào thùng rác — những mảnh khăn giấy dính đầy máu đỏ loang lổ rất bắt mắt.
“Dạo này trời lạnh, nhớ mặc thêm áo, đừng lãng phí nhiều khăn giấy vậy.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Ôn Hòa ngẩn người.
Cậu siết chặt tờ giấy báo bệnh trong tay.
Chỉ là một câu hỏi han mang tính tượng trưng, cuối cùng vẫn phải kèm theo một câu nhắc nhở liên quan đến tiền sao?
Ông ấy thật sự lo cậu bị cảm lạnh, hay là sợ cảm lạnh sẽ làm cậu ho dữ hơn, tốn thêm nhiều giấy?
Chỉ riêng một bữa tiệc ngoài hàng của Ôn Trạch cũng đủ tiền mua giấy dùng cả năm cho cậu rồi…
Cậu không hiểu, bản thân thực sự rẻ mạt đến mức ấy sao?
Đến cả quyền được bệnh cũng không dám có.
Rẻ đến mức dùng thêm mấy tờ khăn giấy cũng bị chê trách.
Ôn Hòa ôm đầu gối, cuộn tròn nơi góc giường.
Thùng rác đầy khăn giấy nhuốm máu, lại thêm một lớp mới — đó là tờ báo cáo cậu vừa xé.
Cậu lấy ra chiếc điện thoại second-hand đầy vết nứt.
Mặc dù bị vỡ nặng, thỉnh thoảng còn đơ máy, không chơi được trò nào…
Nhưng đây lại là một trong số ít thứ mà Ôn Hòa coi là báu vật.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Cậu mở tin nhắn, thấy hiển thị 99+ thông báo chưa đọc.
Đây là nhóm chat fan của cậu, tổng cộng chỉ hơn chục người, nhưng ai nấy đều thích nói chuyện, thường xuyên tám chuyện suốt ngày đêm.
Ôn Hòa rất thích đọc họ trò chuyện. Tuy không hiểu họ đang nói gì, nhưng họ luôn kiên nhẫn giải thích cho cậu.
> “Ôi trời ↓ ơi ↑! Ôn Hòa nhà mình thật sự thành đại võng hồng rồi nha! Về sau mấy idol tui mê toàn là fan cứng của anh luôn á!”
“Mọi người nói xem, Ôn Hòa mà biết mình chỉ sau một đêm thành võng hồng triệu fan, có bị dọa ngu luôn không?”
“Không dọa ngu mới lạ đó! Trúng số độc đắc cũng không sốc bằng đâu!”
“Mà đừng quên, người ta nổi là do thực lực nha, bài hát kia đúng kiểu bùng nổ toàn mạng luôn á! Ca sĩ nguyên sang nào lần đầu ra mắt mà chất lượng như vầy chứ?”
“Giờ thì thành ca sĩ nguyên sáng thật rồi, rõ ràng mấy tiếng trước còn là streamer nhỏ chỉ có chục fan thôi.”
Hôm nay nhóm chat còn náo nhiệt hơn mọi khi, toàn bộ mười mấy người đều có mặt. Ai cũng như được tiêm máu gà, tốc độ trò chuyện cực nhanh.
Ôn Hòa nhìn qua một vòng, hình như… tất cả đều đang nói về mình.
Nào là "võng hồng triệu fan", nào là "nổ tung toàn mạng"…
Dù cậu hiểu họ đang nói gì, nhưng vẫn thấy không thể tin được.
> “Mọi người đang nói cái gì vậy?”
Ôn Hòa gửi một tin nhắn.
Không gửi thì thôi, vừa gửi là cả nhóm bùng nổ.
> “Trời đất quỷ thần ơi! Cuối cùng cậu cũng lên tiếng! Mau mở Douyin đi! Bài hát của cậu nổ mạnh lắm, giờ fan Douyin hơn mười triệu rồi đó!”
“Nói thật nha, lúc cậu nói muốn ca hát, tui tưởng là đi hát kiểu dở tệ ai dè bùng nổ luôn á!”
“Tui từ nhỏ đã thấy cậu có tiền đồ! Giờ ra ngoài mà nói quen biết Ôn Hòa là có người tin, mặt mũi ngẩng cao đầu luôn!”
“Trời còn chưa sáng, mau mở livestream kiếm tiền đi! Tôi nói thật, chỉ cần cậu lên sóng, ít nhất cũng kiếm được bảy con số!”
Đọc xong mấy tin này, đầu óc Ôn Hòa như trống rỗng.
Một lúc lâu sau, cậu mới chậm rãi mở Douyin lên, vẫn không tin nổi.
Một, mười, trăm, ngàn, vạn, mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn…
13 triệu 580 nghìn người theo dõi!
Rồi mở tiếp thanh tìm kiếm — mười hot search đầu trên Douyin, một mình cậu chiếm sáu cái!