Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết
Tác giả Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 12: Hy vọng em được thế giới này yêu thương
Phòng livestream lập tức vỡ òa cảm xúc.
Cuộc đời con người phải trải qua biết bao lần thăng trầm.
Và mỗi khi đối mặt với gian nan, ai trong chúng ta cũng từng ảo tưởng rằng "cô ấy" sẽ xuất hiện bên cạnh mình.
Không cần nhiều, chỉ cần một người thấu hiểu, một người đồng hành, một lời an ủi.
Nhưng hầu hết thời gian, “cô ấy” ấy lại chưa từng tồn tại.
Người hiểu được nỗi đau, đồng hành và an ủi mình… cuối cùng, chỉ có thể là chính mình.
Vào những thời điểm khó khăn nhất…
Chỉ có bản thân mới có thể cứu lấy chính mình ra khỏi nước lửa.
Cô ấy là bản thân trong tương lai – một phiên bản mà hiện tại chưa chạm đến được.
Cô ấy không tồn tại, nhưng cũng chính là hình bóng trong mộng tưởng.
Trong tiếng ca của Ôn Hòa, mọi người như nhìn thấy phiên bản yếu đuối và tăm tối nhất của chính mình trong quá khứ.
Khác biệt ở chỗ – lần này, trong ký ức đó không còn là hình ảnh cô độc gồng gánh mọi thứ.
Là một bóng dáng thuần khiết như tuyết, rực rỡ như ánh sáng.
Trong quãng thời gian tăm tối nhất đó, cô vẫn luôn lặng lẽ ở bên cạnh họ.
> “Hy vọng em ~ được thế giới này yêu thương ~”
“Khi khóc sẽ có người dỗ dành ~ khi mệt có người để sẻ chia ~”
“Vết thương của em ~ sẽ có ai đó thấu hiểu ~”
“Nếu em mong hạnh phúc ~ thì hành trình sẽ không còn quá gian nan ~”
Sự dịu dàng và cứu rỗi bất ngờ ấy khiến cả phòng livestream hoàn toàn tan vỡ.
Bọn họ chưa từng nghĩ rằng, những con người bình thường như mình, cũng có ngày được người khác chúc phúc.
Từng nghĩ rằng, mọi điều tốt đẹp trên thế giới này chẳng hề liên quan gì đến họ.
Nhưng không ai ngờ được, người mang đến ấm áp chưa từng có ấy lại là một người xa lạ cách họ qua màn hình.
Những người thân cận nhất bên cạnh họ – lại thường không thể hiểu được họ.
Có lẽ…
Không phải người xa lạ có thể dễ dàng hiểu ta hơn, mà là vì người xa lạ ấy – từng là chính ta trong quá khứ.
Có người đã từng vùng vẫy trong bùn lầy để vươn lên, khi quay đầu nhìn lại thấy người khác vẫn đang mắc kẹt, họ không kìm được mà đưa tay kéo lấy.
Vì chỉ những ai đã từng lạc lối trong tuyệt vọng và cô đơn mới hiểu rõ: vào khoảnh khắc ấy, bên cạnh mình hoàn toàn không có ai.
Những người từng đơn độc bò ra khỏi bùn lầy, trong lòng mãi mãi sẽ mang theo cảm giác bất an.
Bởi họ hiểu rõ: vào thời khắc tăm tối nhất, chỉ có bản thân mình mới đáng tin cậy, không ai sẽ chìa tay cứu mình cả.
Nhưng họ cũng từng tha thiết hy vọng…
Hy vọng khi khóc sẽ có người ôm, khi mệt mỏi sẽ có người lắng nghe, khi đau đớn sẽ có người thấu hiểu.
Chìm đắm trong tiếng ca ấy, họ nhìn thấy trong mộng tưởng hình bóng “cô ấy” dần dần trở nên rõ ràng…
Cho đến khi đôi mắt mờ lệ nhìn thấy khuôn mặt Ôn Hòa qua màn hình.
Nước mắt lặng lẽ tràn ra từ gương mặt cậu, ánh sáng ấm áp trong lòng mọi người lại bừng lên.
Bài hát này của Ôn Hòa, đã thật sự cứu rỗi họ.
Ôn Hòa… sẽ luôn ở đó, bên cạnh họ.
Cậu lặng lẽ lắng nghe tiếng lòng họ trong những áp lực không thể giãi bày.
Cậu sẽ ở đó, khi họ lạc lối giữa tương lai mịt mờ.
Cậu sẽ xuất hiện, khi họ mỏi mệt chạy vạy, đem lại một tia ấm áp.
> “Hy vọng em ~ có thể được cuộc sống đối đãi dịu dàng ~”
“Không ai ~ đem sự khác biệt của em ra giễu cợt ~”
“Đoạn đường em đi ~ sẽ được hoa nở phủ lối ~”
“Tương lai rồi sẽ tốt đẹp lên ~ dù có đến chậm một chút ~”
Tiếng hát của Ôn Hòa dần dần lắng xuống, nhưng phòng livestream vẫn còn ngập chìm trong xúc động.
Mãi đến khi mọi người nhận ra buổi phát sóng đã kết thúc, căn phòng livestream cũng đã đóng cửa như mọi lần.
> 【 Tôi chịu không nổi rồi… sức công phá thật sự quá mạnh. May mà tôi thông minh, đã chuẩn bị sẵn cả bịch khăn giấy. 】
【 Tôi thật sự rất muốn biết, rốt cuộc Ôn Hòa đã từng trải qua những gì… 】
【 Sao cậu ấy không mở livestream lâu thêm một chút chứ? Tôi còn đang đắm chìm trong tiếng hát chưa thể thoát ra… đến lúc nhận ra thì phòng đã đóng mất rồi. Muốn gửi quà cũng chẳng còn cơ hội. 】
【 Giờ thì các bạn hiểu tại sao vừa phát sóng là quà đã ào ào đổ xuống chưa? 】
【 Nếu không gửi quà ngay lúc đầu thì nghe xong bài hát là không còn cơ hội đâu! Nghe nhạc đến quên cả bản thân, nghe xong là Ôn Hòa đã "biến mất" với tốc độ ánh sáng rồi, chịu nổi không hả trời? 】
…
…
Những người được Ôn Hòa chữa lành đều đang cảm thán về bài hát đầy ấm áp ấy.
Còn người đã hát bài hát đó – Ôn Hòa – lại đang ho khan đến mức như muốn tắt thở.
Lồng ngực đau đớn dữ dội khiến cậu gần như không thể hít thở nổi.
Cảm giác nghẹt thở đè nén khiến cậu phải dốc toàn lực mới có thể gắng gượng lấy từng hơi thở.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ… khụ!”
Cơn ho kịch liệt khiến Ôn Hòa – vốn đã rất yếu – rốt cuộc cũng ho ra một ngụm máu.
Với cậu bây giờ, điều đó chẳng khác nào cơn sóng vỗ vào bờ đổ nát.
Cậu gần như không còn chút sức lực hay lý trí nào để kiểm soát cơ thể.
Nỗi đau như từ địa ngục kéo dài suốt mười phút.
Ôn Hòa nằm gục trên sàn, máu loang lổ bên dưới, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thể vừa từ ranh giới sinh tử trở về, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.
Một đêm thức trắng, trải qua cơn tra tấn đến tận xương tủy, cuối cùng Ôn Hòa không còn chút sức lực nào.
Cậu ngất đi trên nền gạch lạnh buốt.
Mãi đến khi hoàng hôn phủ ánh nắng đỏ rực lên bầu trời, tiếng mở cửa khe khẽ vang lên, Ôn Hòa mới dần tỉnh lại.
Khoảnh khắc lý trí trở về, cậu như bị dọa đến phát hoảng mà bật dậy.
“Chết rồi…”
“Hôm nay chưa làm gì cả… chưa nấu cơm tối…”
“Làm sao bây giờ… phải làm sao bây giờ…”
Nhìn vũng máu đã khô lại trên sàn, Ôn Hòa chỉ thấy trời đất như sụp đổ.
“Ôn Hòa!” Tiếng gầm giận dữ của cha vang lên từ phòng khách.
Cả người Ôn Hòa lập tức run lên, nỗi sợ hãi như ác quỷ bò dọc sống lưng.
Sự sợ hãi đối với cha đã ăn sâu vào tận cốt tủy.
Đối diện với người ấy, Ôn Hòa chẳng thể có lấy một chút ý chí phản kháng nào.
Bóng đen ấy đã trở thành vết thương không cách nào xóa bỏ trong lòng cậu.
Ôn Hòa run rẩy bước ra khỏi phòng.
“A!!!”
Ôn Trạch nhìn thấy cả người cậu dính máu thì hét lên thất thanh, vội vàng trốn sau lưng cha.
Ánh mắt ông Ôn nhíu lại khi nhìn thấy dáng vẻ của cậu.
“Cậu làm gì vậy?” Ông hỏi.
“Không… không có gì… chỉ là ho hơi nặng…” – Ôn Hòa cúi gằm đầu, giọng nhỏ như muỗi, không dám nhìn vào mắt ông.
“Bát đũa sáng nay vẫn còn ngâm trong bồn, cơm tối chưa nấu, nhà chưa dọn, quần áo chưa giặt – cậu cả ngày nay làm gì? Ho sắp chết rồi à?” – Giọng cha lạnh băng như đá.
“Con… xin lỗi.” – Ôn Hòa không biết phải giải thích thế nào.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi tự biết đi, chúng tôi nuôi cậu lớn không phải để cậu ngồi nhà hưởng thụ.”
“… … … …”
“Mẹ cậu nói đã tìm được một nhà máy chịu nhận cậu. Ngày mai đi làm.”
Nghe đến đây, trái tim Ôn Hòa khẽ run lên, cậu vội vàng lên tiếng:
“Ba… con…”
“Sao? Muốn tôi quỳ xuống cầu xin cậu đi hả?” – Ánh mắt ông lạnh như băng, gằn từng chữ như dao.
“…Con biết rồi…”
Ôn Hòa ngẩng đầu lên, rồi lại cúi đầu xuống.