Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết
Tác giả Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 13: Thì ra tia sáng ấy vẫn luôn ở đó
Ma Đô, một bệnh viện—
> “Hy vọng em ~ được thế giới này yêu thương ~”
“Khi khóc sẽ có người dỗ ~ khi mệt mỏi sẽ có người để sẻ chia ~”
“Vết thương của em ~ sẽ có người hiểu được ~”
“Nếu em mong hạnh phúc ~ thì hành trình sẽ không còn quá gian nan ~”
Giọng ca dịu dàng vang lên giữa giai điệu ngân nga, đánh động từng dây đàn trong lòng người.
Một cô bé bỗng chốc như bị đánh trúng vào nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn.
Tiếng hát của Ôn Hòa cứ vang vọng mãi trong đầu cô, như có một bàn tay ấm áp từ đáy vực sâu vươn tới chạm vào cô.
Cô bé không dám tin ngẩng đầu nhìn người con trai đang mỉm cười tràn ngập ấm áp trên màn hình.
Cô từng vô số lần mơ ước rằng sẽ có một tia sáng nào đó chiếu rọi vào thế giới của mình, sẽ có một người đủ ấm áp để ôm lấy cô, xua tan lạnh lẽo và bóng tối trong lòng.
Cô đã chờ thật lâu, thật lâu…
Cho đến khi hoàn toàn mất đi hy vọng, cho đến khi vực sâu nuốt trọn cô.
Cô chưa bao giờ chờ được tia sáng kia xuất hiện.
Nhưng bây giờ…
Cô nhìn thấy ánh sáng ấy. Chiếu lên người cô. Ấm áp.
Cô bé muốn vươn tay nắm lấy tia sáng ấy.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm đến…
Cô lại rụt tay về.
“Người như mình… cũng có thể được thế giới yêu thương sao?”
“Cảm xúc kỳ lạ, bộc phát vô cớ, nước mắt chẳng báo trước mà rơi xuống…”
“Người như mình… có ai hiểu được chăng?”
Cô không thể tin rằng, ánh sáng ấy thật sự đang hướng về phía mình.
Cô từ chối mọi điều thuộc về bản thân.
Cô cảm thấy mình không xứng đáng được cứu rỗi.
Cũng sẽ không ai thích cô. Lại càng không có ai nguyện đưa tay ra kéo cô lên.
> “Hy vọng em ~ được cuộc sống đối đãi dịu dàng ~”
“Không ai ~ cười nhạo sự khác biệt của em ~”
“Con đường em đi ~ sẽ trải đầy hoa nở ~”
“Tương lai rồi sẽ tốt đẹp ~ dù đến chậm một chút ~”
Tiếng hát ấy tựa như dòng suối róc rách thanh khiết, lặng lẽ chảy vào trái tim khô cạn của cô.
Trong đôi mắt u ám, một con bướm đơn độc chao liệng.
Nó vỗ cánh yếu ớt, rồi cuối cùng đậu lên nhành cây ngoài cửa sổ.
Nếu nhớ không lầm…
Mùa thu là mùa cuối cùng mà bướm còn tồn tại trên thế gian này.
Chúng sẽ dần mất đi sinh mệnh theo thời gian, và rồi rời khỏi cõi đời vào mùa đông.
Nhưng trước đó, chúng vẫn nỗ lực, vẫn kiên cường tồn tại, vẫn rực rỡ ánh sáng cuối cùng của cuộc đời.
Con bướm kia cùng tiếng hát kia khiến đôi mắt cô bé ánh lên một tia sáng mờ nhạt.
Cô nhìn thấy một người.
Một người bước vào tận sâu trong tâm hồn cô.
Cô bé ra sức đẩy người đó ra, không muốn trái tim lạnh lẽo và đầy vết nhơ của mình làm bẩn người ấy.
Nhưng người ấy lại ôm chặt lấy cô.
Cô cảm nhận được một loại ấm áp mà trước nay chưa từng có.
Ánh nhìn dần nhòe đi, hốc mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt lấp lánh tuôn rơi.
Thì ra…
Thì ra trên thế giới này thật sự có người sẵn lòng cứu lấy cô.
“Tiểu Vân đừng khóc, Tiểu Vân đừng khóc, mẹ đây mà, mẹ đang ở đây…”
Cửa phòng bệnh viện vừa được đẩy ra, một người phụ nữ trung niên đầy nếp nhăn trên gương mặt vội vàng chạy vào.
Bà lao đến ôm chầm lấy cô bé, không ngừng dỗ dành.
“Mẹ… con vừa nghe một bài hát…”
“Là bài này sao?”
Mẹ của Tiểu Vân run rẩy lấy điện thoại ra.
Nước mắt lưng tròng.
Đã rất lâu rồi bà chưa từng nghe Tiểu Vân nói chuyện.
Việc con gái chủ động mở miệng – đối với bà – chính là tín hiệu tốt đẹp vô cùng.
Bác sĩ từng nói, hiện tại tâm lý của cô bé đã hoàn toàn khép kín.
Không tiếp nhận bất kỳ thông tin nào từ bên ngoài, bất kể bác sĩ có nói gì, cô cũng không tiếp thu, cả ngày chỉ ngồi đờ đẫn.
Thường xuyên mất kiểm soát cảm xúc, khóc, thở gấp.
Thậm chí nhiều lần có hành vi muốn làm tổn thương bản thân.
> “《Hy vọng em được thế giới yêu thương》
Ca sĩ: Ôn Hòa
Sáng tác: Ôn Hòa
Biên khúc: Ôn Hòa
Soạn nhạc: Ôn Hòa…”
Sau khi nghe xong một lần nữa, Tiểu Vân nhìn màn hình, thì thầm:
“Mẹ cũng hy vọng con được thế giới yêu thương.” – Giọng mẹ cô nghẹn ngào.
Bà không ngờ, bản thân đã một chân bước vào tuổi xế chiều, vậy mà vẫn có thể bị một bài hát làm bật khóc.
Bài hát ấy như thể đã nói thay bà tất cả tình yêu dành cho Tiểu Vân.
Nghe đến đó, trái tim Tiểu Vân chợt run lên.
Trong đôi mắt mơ hồ…
Cô lại thấy hình bóng của mẹ mình – cùng người đã kéo cô từ vực sâu lên.
Hai người hoàn toàn khác nhau – nhưng lại có một điểm giao nhau kỳ lạ.
Mũi cô cay xè, cuối cùng cũng nhận ra…
Thì ra vẫn luôn có người yêu thương cô, vẫn luôn có người thích cô, vẫn luôn có người liều mạng muốn cứu lấy cô.
Chính là mẹ cô.
Chỉ là mẹ không hiểu gì về trầm cảm, cũng không biết cách thể hiện tình cảm.
> “Tiểu Vân đừng khóc, Tiểu Vân đừng khóc, mẹ ở đây… mẹ luôn ở đây…”
Mẹ chỉ biết ôm cô khi cô đau khổ nhất, chỉ biết lặp đi lặp lại câu nói ấy bằng tất cả trái tim đau lòng.
Thì ra… tia sáng kia vẫn luôn hiện diện trong đời.
—
Những chuyện như thế này, đang diễn ra ở khắp mọi miền trên cả nước.
Một bài hát có thể chạm đến tận sâu nội tâm của đại chúng…
Chính là bài hát có thể chữa lành những tâm hồn đang vỡ vụn.