Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết
Chương 10: Lượng người bùng nổ! Lễ vật điên cuồng spam!
Tác giả: Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
【Tuy biết rằng có thể cậu sẽ không đọc được, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu một câu, cảm ơn cậu, Ôn Hòa. Bài hát của cậu đã mang đến ánh sáng cho tôi, khiến tôi một lần nữa cảm nhận được hơi ấm.】
【Ở nơi này, tôi thấy được rất nhiều người giống như tôi. Tôi từng nghĩ sẽ không có ai hiểu được mình, không ngờ trên đời lại có nhiều người đồng cảm đến vậy.】
【Bọn họ có người đã tự nỗ lực bước ra khỏi màn sương, có người vẫn đang vùng vẫy đau đớn, cũng có người đã buông bỏ hy vọng...】
【Nhờ có cậu, chúng tôi gặp nhau, cùng giúp đỡ nhau, cùng động viên nhau, cùng giãi bày, cùng an ủi.】
【Vì cậu, chúng tôi được cứu rỗi. Bệnh tình của tôi đang dần chuyển biến tốt, thế giới vốn ảm đạm cũng dần có thêm màu sắc.】
【Nếu tôi may mắn được cậu nhìn thấy, tôi xin gửi tới cậu lời chúc phúc chân thành nhất.】
【Ôn Hòa, mong rằng mỗi ngày của cậu đều là những ngày thật vui vẻ.】
Đây là một trong rất nhiều tin nhắn trong hậu trường mà Ôn Hòa nhận được. Đọc đến đoạn này, cậu khẽ nở nụ cười.
Những tin nhắn như vậy còn rất nhiều, có người kể lại trải nghiệm của mình, cũng có người chỉ để lại một câu ngắn ngủi:
“Cảm ơn, mong cậu sớm khỏe lên. Chúc những điều tốt đẹp mãi ở bên cậu.”
Sau khi trả lời tin nhắn đó, Ôn Hòa lại lướt sang tin tiếp theo.
Gần như cậu đã đọc hết tất cả, mỗi một tin đều cố gắng phản hồi.
Đêm nay, Ôn Hòa không hề ngủ.
Cậu gần như thức trắng, rất nhiều lần mắt đã đỏ hoe.
Ôn Hòa dần dần nhận ra, có lẽ mình có một năng lực vượt xa tưởng tượng.
Trên thế giới này còn rất nhiều người đang chìm trong bóng tối. Nếu có thể, ở đoạn đường cuối cùng của cuộc đời mình, cậu muốn dẫn một vài người ra khỏi bóng tối đó…
Vậy thì kiếp này, cũng không còn tiếc nuối.
Ôn Hòa tin rằng, âm nhạc có thể chữa lành tất cả.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Cậu ho dữ dội.
Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu trông thật dữ tợn.
Mỗi lần hít thở đều đau đớn, nặng nề, khiến cậu nhận thức rõ ràng—hiện tại cơ thể này thật sự không chịu nổi nữa.
Thức trắng gần cả đêm, bệnh tình rõ ràng đã nặng thêm.
Có lẽ... sẽ rút ngắn quãng đời vốn đã chẳng còn bao nhiêu.
---
【@Nàng Có Khỏe Không】: “Ôn Hòa này thật sự đã trở thành siêu hot rồi! Mới nhìn sơ qua thôi mà số fan đã vượt 20 triệu, con số vẫn đang không ngừng tăng!”
【@Ta Là Người Mở Đường】: “Lưu lượng sóng này cậu được hưởng trọn rồi. Mới chỉ đăng hai video mà lượt follow đã tăng vèo vèo. Không định cảm ơn Ôn Hòa sao?”
【@Toan Xú Miêu Miêu Đầu】: “Đừng nói nữa, tôi đi cảm ơn luôn đây. Bài hát của Ôn Hòa còn chữa khỏi trầm cảm cho bạn thân của tôi. Xứng đáng được gọi là Hoa Đà thời hiện đại.”
【@Siêu Tuyệt Bạo Long Chiến Sĩ】: “Tôi cũng đến cảm ơn nè. Nhờ bài Bà ngoại kiều của cậu ấy mà công ty cho nghỉ 2 ngày về thăm bà. Cười xỉu luôn, tôi vừa nghe xong bài đó đêm qua liền chạy về nhà!”
Trong nhóm fan của Ôn Hòa, các fan kỳ cựu vẫn đang sôi nổi trò chuyện.
Nhìn những lời nói đầy tình cảm đó, Ôn Hòa lại cảm thấy vừa cảm động vừa có chút xấu hổ.
Cậu biết rõ thành tích hiện tại, đều nhờ hệ thống giúp đỡ.
Chính bản thân cậu thực sự chẳng có gì, căn bản không xứng đáng với những kỳ vọng lớn lao như vậy.
Chính điều đó khiến dù hiện tại đã nổi đình nổi đám, nhưng Ôn Hòa vẫn giữ được tâm thái bình thản.
Cậu luôn cho rằng mình chưa đủ giỏi, chưa xứng đáng với vị trí đang có.
Nhưng…
Nếu có thể giúp ích cho người khác, Ôn Hòa vẫn rất vui lòng.
“Ta sắp phát sóng rồi. Muốn hỏi mọi người, lúc phát sóng có nên nói gì không?”
Ôn Hòa gửi một tin vào nhóm.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng hôm qua khi phát sóng, hiện tại cậu vẫn thấy bối rối.
Nói thật, cậu có chút luống cuống, cảm giác như được sủng ái mà lo sợ.
【@Mập Mạp Goblin】: “Tôi thấy cứ như lần trước là được rồi, trò chuyện chuyện hằng ngày thôi.”
【@Nàng Có Khỏe Không】: “Tôi cũng nghĩ vậy, đừng vì nổi tiếng mà thay đổi. Internet có thể tạo ra thần thánh trong một đêm, cũng có thể dìm chết chỉ sau một ngày.”
【@Ta Là Người Mở Đường】: “Chúng tôi vui vì cậu nổi tiếng, nhưng điều quan trọng là cậu giữ được sự ổn định lâu dài.”
【@Khỉ Nhát Đứng Thẳng】: “Dòng lưu lượng này không phải ai cũng tiêu hóa nổi. So với những streamer chỉ coi fan là cái máy rút tiền, chúng tôi tin tưởng cậu hơn.”
【@Toan Xú Miêu Miêu Đầu】: “Tóm lại, nói ít làm ít là tốt nhất. Không cần phát sóng mỗi ngày, cũng đừng tự mình dính vào thị phi. Có vấn đề gì, tụi này sẽ giúp cậu.”
Đọc những góp ý chân thành đó, Ôn Hòa cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.
Vào thời điểm khó khăn nhất, họ vẫn luôn ở bên cậu.
Có thể nói, họ là một trong những bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời cậu.
Sau khi tham khảo xong, cậu định hôm nay sẽ không phát sóng, nghỉ ngơi lấy lại sức đã. Dù gì hiện tại thể trạng cũng rất kém.
Nhưng nếu nghỉ thì khả năng cậu sẽ ngủ đến chiều mới tỉnh, mà tối thì cả nhà đều ở nhà, cậu không tiện phát sóng.
Suy nghĩ một lát, cậu quyết định:
Thôi thì lên một lát thôi. Hát một bài rồi tắt cũng được. Dù sao cũng chỉ mất vài phút.
Nhân lúc đang có lưu lượng cực lớn, phải tận dụng triệt để.
Chỉ cần thêm một người nghe thấy bài hát của mình, thêm một người cảm thấy được sưởi ấm—
Thế là đáng rồi.
“Khụ… khụ khụ…”
Ôn Hòa rửa mặt, chỉnh trang lại tinh thần, mở livestream.
Gần như ngay khi cậu bật livestream, cả Douyin lập tức hỗn loạn trong chốc lát!
Lưu lượng khổng lồ điên cuồng tràn vào!
Server không chịu nổi, phòng phát sóng của Ôn Hòa bị tê liệt trong chốc lát!
May mà ban điều hành Douyin đã sớm để mắt đến phòng livestream của Ôn Hòa, lập tức mở thêm nhiều luồng chia tải.
1 vạn, 5 vạn, 10 vạn+, 20 vạn+, 50 vạn+…
Chỉ chưa đầy một phút sau khi phát sóng, số người xem đã vượt qua 500 nghìn!
Và con số đó vẫn đang tăng nhanh chóng!
Phòng livestream bị vô số lễ vật bao phủ, điên cuồng spam khắp màn hình.
【@Thích Ăn Canh Nấm gửi: Carnival x2, x3, x4, x5, x6…】
【@Vì Thế Giới Tốt Đẹp Gửi: Carnival x10!】
【Người dùng gửi: Tàu bay Douyin x5!】
【……】
Phòng phát sóng của Ôn Hòa hoàn toàn bị hiệu ứng lễ vật che kín.
Bình luận bay đầy màn hình—
“Chú ý! Ai xem livestream lần này nhớ chuẩn bị đầy đủ khăn giấy, và đảm bảo xung quanh không có ai. Chủ livestream này ra tay rất độc đấy, đâm một phát là đau tim luôn!”
“Nghe hai bài trước của Ôn Hòa xong, tôi đã miễn nhiễm. Hôm nay hát gì cũng không thể đánh gục được tôi!”
“Cũng không đến mức đó đâu. Tôi nghe trăm lần rồi, cảm thấy cũng… được thôi (kính râm).”
“Cầm kính râm của cậu đi, nghiêm túc lên.”
“Đậu xanh! Phòng livestream phá 1 triệu người xem rồi! Mới phát sóng chưa bao lâu thôi đó!”