Dùng mệnh ca hát, toàn võng hỏng mất khóc lóc cầu ta đừng chết
Tác giả Lão Niên Phạn Chước
Edit Trăng Sáng Hạ Sang
Chương 9: Giới âm nhạc Hoa ngữ sắp nghênh đón một tân thần!
---
Mặt trời đã lặn, hoàng hôn buông xuống.
Không gian yên tĩnh trong nhà bỗng bị phá vỡ bởi tiếng mở cửa.
“Ba à, ba đồng ý đi mà, con thật sự rất muốn học hát.”
Ôn Trạch níu lấy vạt áo Ôn phụ, vẻ mặt nài nỉ.
“Ba còn lạ gì con, chỉ hứng lên một lúc rồi lại chán ngay. Trước đây chẳng phải con cũng nói muốn học bóng rổ à? Cuối cùng thì sao?”
Ôn phụ thẳng thừng từ chối.
“Cái đó không giống! Lần này con thật sự rất muốn học. Hôm nay bạn con biểu diễn văn nghệ hát bài Đôi cánh tàng hình, lợi hại lắm luôn!”
“Vậy con hỏi thử xem nó học ở lớp năng khiếu nào, một buổi bao nhiêu tiền?”
“Bạn con không học lớp năng khiếu. Là anh trai nó học guitar ở cấp hai, rồi dạy lại cho nó.”
Nói đến đây, ánh mắt Ôn Trạch chợt sắc bén, chuyển sang nhìn Ôn Hòa.
“Đâu có giống như anh con, cái gì cũng không biết. Con làm sao mà trông mong ảnh dạy con hát được? Ảnh chắc chắn không hát nổi, có hát cũng toàn là hát kiểu khụ khụ ca thôi.”
Lời lẽ của cậu tràn đầy mỉa mai và địch ý rõ ràng.
Hiển nhiên, cậu rất ganh tỵ với những người có anh trai tài giỏi.
Biết chơi đàn, biết ca hát — chỉ hai kỹ năng đó thôi cũng đủ để trở thành “ngôi sao” trong đám học sinh tiểu học.
“Chờ mẹ con về rồi hỏi, nếu mẹ con đồng ý thì ba cũng không phản đối.”
Ôn phụ làm như không nghe thấy câu châm chọc khi nãy, chỉ hờ hững đáp lại.
“Thật không ạ!?”
Nghe được điều kiện “chỉ cần mẹ đồng ý”, Ôn Trạch như vớ được bảo bối, mừng rỡ nhảy cẫng lên.
Cậu biết mẹ rất thương mình, chỉ cần làm nũng một chút, lại hứa hẹn vài câu, chắc chắn sẽ được đồng ý.
“Vậy thì tranh thủ làm bài tập đi, lát nữa mẹ về, con làm cho mẹ vui vẻ chút, có khi lại dễ nói chuyện.”
“Ý hay đó! Con đi viết bài liền!”
Ôn Trạch như được tiêm máu gà, hăng hái chạy đi.
Chẳng bao lâu sau, Ôn mẫu cũng tan làm về đến nhà.
Ôn Trạch lập tức chạy ra tận cửa đón, nhiệt tình nhận lấy túi xách của mẹ, rồi khoe cả bài tập vừa hoàn thành hôm nay.
Ôn mẫu đã quá quen với mấy chiêu lấy lòng này, biết ngay là có chuyện gì đó muốn xin xỏ.
Bữa tối, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện về việc học hát.
“Chờ con học xong rồi, sau này ba mẹ muốn nghe gì, con sẽ hát cho nghe.”
“Tết đến, họ hàng tới nhà chơi, con lên sân khấu hát một bài, đảm bảo nhà mình nở mày nở mặt luôn!”
“Còn có thể giành giải thưởng ở trường nữa đó!”
Ôn Trạch thao thao bất tuyệt, nói chuyện như rót mật vào tai. Chẳng mấy chốc đã thuyết phục được cả Ôn phụ lẫn Ôn mẫu.
Dưới ánh đèn ấm áp, cả gia đình ríu rít cười nói, ngập tràn không khí hạnh phúc.
“Khụ khụ… khụ… khụ khụ khụ…”
Ôn Hòa ho khan, cố gắng đè thấp âm thanh.
Cậu chỉ cảm thấy, nhiệt độ của mùa thu khiến cả bữa cơm cũng trở nên lạnh lẽo, ăn vào như thể cái lạnh lan từ đầu đến chân.
Ánh sáng ấm áp kia… lại chói mắt đến mức khiến cậu không dám ngẩng đầu.
Chiếc ghế dưới mông như có chông, ngồi thế nào cũng không thoải mái.
Lời châm chọc và mỉa mai từ đứa em ruột…
Sự lạnh nhạt và phớt lờ từ cha mẹ ruột…
Tất cả, tất cả, khiến cậu cảm thấy mình như một kẻ không tồn tại.
Không…
Chính xác mà nói, nếu không có cậu, mọi thứ có khi còn tốt hơn.
---
【#1 Một bài phong thần, hai bài khiến người người rơi lệ, rốt cuộc Ôn Hòa là ai? Giới âm nhạc Hoa ngữ sắp nghênh đón một tân thần!?】
【#2 Bệnh viện trị liệu tâm lý ở Ma Đô phát lại ca khúc Thế giới tốt đẹp cùng em khớp từng chút một, kết quả rất nhiều bệnh nhân trầm cảm chuyển biến tích cực! Bác sĩ tâm lý thốt lên: Đây đúng là kỳ tích!】
【#4 Ca khúc Bà ngoại kiều thổi bùng trào lưu hồi hương! Không ít công ty thậm chí cho công nhân nghỉ ba ngày về thăm nhà, nhận được vô số lời khen ngợi từ cộng đồng mạng!】
Trong khi nhiệt độ từ bài đầu tiên còn chưa hạ xuống, Bà ngoại kiều đã lập tức lên thẳng hot search.
Với hai bài hát bùng nổ liên tiếp, cái tên Ôn Hòa lập tức được cả mạng chú ý.
Đáng tiếc là…
Ngoại trừ thông tin mà người dùng 【Cô ấy có khỏe không】 tiết lộ, còn lại chẳng có bất kỳ dữ liệu nào về Ôn Hòa.
---
“Rốt cuộc tại sao anh ta livestream có một chút xíu là tắt? Mười phút còn không tới ấy chứ?”
“Đúng đó! Người ta bỏ tiền ra tặng quà mà chẳng buồn kiếm. Dù có mở livestream không làm gì thì vẫn nhận được cả đống quà rồi!”
“Không phải có người nói anh ta bị ung thư phổi sao? Có thể là không dùng được tiền, nên chẳng thiết kiếm?”
“Cái đó bác sĩ phủ nhận rồi. Nếu thật sự bị ung thư phổi nghiêm trọng thế mà hát trọn bài không ho một tiếng nào thì hơi khó tin.”
“Nhưng mà cũng lạ… Cho dù có bệnh đi nữa, thì ai lại bỏ qua cơ hội kiếm tiền như vậy? Có tiền thì ít nhất cũng tận hưởng cuộc sống cuối đời chứ?”
---
Hiện tại, điều khiến mọi người tò mò nhất vẫn là chuyện Ôn Hòa ho.
Tuy nhiên, cũng bắt đầu xuất hiện luồng ý kiến trái chiều…
Có người cho rằng — tất cả chỉ là một chiêu trò truyền thông.
Vì tất cả thông tin về tình trạng sức khỏe của Ôn Hòa đều xuất phát từ một mình người dùng kia, nên không loại trừ khả năng cả hai thông đồng lăng xê.
Rất có thể, Ôn Hòa thật ra là một ca sĩ độc lập có tài, có tiền. Nhưng vì thời buổi này nhạc nguyên sang chẳng ai quan tâm, nên mới dựng nên nhân thiết “ca sĩ ốm yếu”, rồi thuê thủy quân để đẩy bài hát lên hot search, dùng thương cảm để lấy lòng khán giả.
---
Nhưng cộng đồng mạng đâu dễ bị dắt mũi.
“Cười chết mất, bộ cha mày đây đi làm thủy quân chắc?”
“Này mày đã nghe hai bài hát đó chưa? Với chất lượng như vậy, còn cần mua thủy quân?”
“Cho là những lời mày nói đều đúng, thì sao? Ca sĩ này viết lời gốc, hát nguyên bản, bài hát thì sạch sẽ truyền cảm. Mày muốn bôi đen cái gì?”
“Nhảy nhót hề hước vậy đủ chưa?”
“Nếu mày hát được như người ta, muốn lăng xê kiểu gì tụi tao cũng ủng hộ. Làm không được thì ngậm miệng, đừng tự bôi tro trát trấu vô mặt.”
“Thi nhân tự cổ đa bất hạnh.”
Cộng đồng mạng hôm nay đúng là có sức chiến đấu đáng nể.
Dưới sự công kích mạnh mẽ ấy, tên blogger bôi nhọ kia buộc phải xóa video, thậm chí xóa cả tài khoản.
---
Màn đêm buông xuống.
Phòng khách.
Ôn phụ nằm nghiêng trên ghế sofa, đọc tiểu thuyết bằng điện thoại.
Ôn mẫu ngồi bên, mở phim truyền hình trên điện thoại.
Ôn Trạch ngồi xem video gameplay trên TV.
Chỉ có mình Ôn Hòa đang thu dọn tàn cuộc trong bếp.
Ở nhà, cậu đảm đương vai trò giống như một “bảo mẫu toàn năng”:
Quét nhà, lau sàn, giặt đồ, nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp…
Tất cả mọi công việc chân tay trong nhà đều do cậu lo.
Xong xuôi mọi việc, Ôn Hòa trở về “phòng ngủ” của mình.
Căn phòng chỉ rộng chừng 5 mét vuông, cỡ bằng nhà vệ sinh nhỏ. Đặt vừa một chiếc giường là gần như hết chỗ.
Không có cửa sổ, không có ánh sáng. Dù là giữa trưa cũng vẫn tối om.
Theo lời cha mẹ cậu: “Ngủ được là được.”
Nhà có hai phòng ngủ, một phòng cho cha mẹ, phòng còn lại trước kia là của Ôn Hòa.
Nhưng sau khi Ôn Trạch lớn lên, cậu không chịu ngủ cùng Ôn Hòa vì “anh cứ ho mãi”, thế là Ôn Trạch chiếm luôn phòng.
Còn Ôn Hòa bị đẩy ra phòng khách, dựng tạm một tấm vách ngăn làm “phòng riêng”.
Mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng như lò.
Nhưng Ôn Hòa vẫn rất quý căn phòng này, bởi ít ra ở đây, cậu mới có thể thở ra một hơi thật nhẹ.
---
“Anh Hòa…”
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Ôn mẫu đứng ở đó, không hề báo trước.
“Mẹ nhờ người quen tìm giúp một chỗ trong xưởng, người ta đồng ý nhận con rồi.”
Ôn Hòa ngẩn người, vẻ mặt lộ rõ hoảng hốt: “Mẹ… con không muốn vào xưởng…”
“Dĩ nhiên là không muốn rồi. Làm ở ngoài mệt chứ gì, ở nhà thì chỉ cần livestream chút đỉnh, không phải khỏe hơn à?”
Giọng mỉa mai đầy gai góc của mẹ khiến Ôn Hòa nghẹn lời, chỉ đành cúi đầu im lặng.
“Con đừng không biết điều. Người ta chịu nhận con là do mẹ phải tặng lễ mới được đấy. Lớn tướng rồi mà còn ăn bám cha mẹ, con không thấy mất mặt thì ba mẹ cũng thấy nhục nhã thay.”
Ôn Hòa vẫn cúi đầu, lặng im không đáp.
Trong mắt bà, sự im lặng đó không phải là chấp nhận, mà là phản kháng. Nếu thật sự đồng ý thì đã gật đầu ngay rồi.
Vì thế bà tiếp tục tấn công.
“Khụ… khụ khụ khụ!”
“…Mẹ, nếu con có thể kiếm được tiền từ livestream… thì con có cần vào xưởng nữa không?”
“Kiếm tiền? Con livestream nửa năm rồi mà tiền điện còn không đủ trả! Mơ mà sống được bằng cái đó!”
“…Nhưng nhỡ đâu…”
“Nếu con kiếm được ba bốn nghìn mỗi tháng, đương nhiên khỏi phải đi xưởng.”
“Nếu… nếu kiếm được nhiều hơn nữa… thì con có thể giữ lại một ít… xài riêng được không…?”
Giọng cậu nhỏ dần, như một đứa trẻ mắc lỗi.
“Nhà này không cần trả tiền vay à? Tiền điện nước không cần? Cơm ăn không cần? Học phí của em con không cần? Tụi tao nuôi mày lớn chừng này không cần tiền? Tiền chữa bệnh cho mày không cần tiền?”
“…Con xin lỗi.”
Ôn Hòa nhỏ giọng nói.
“Suốt ngày mơ mộng hão huyền. Mẹ sẽ cho con một tháng thử. Nếu không kiếm nổi hai ngàn, lập tức phải đi làm xưởng, khỏi thương lượng!”
Dứt lời, bà sập cửa bỏ đi.
Ôn Hòa cúi gằm mặt, thân hình gầy gò khẽ run lên.