Tô Tây kéo Diệp Thiên Lâm đến nhà ăn. Đã rất lâu rồi cậu không ăn ở đây. Nếu không phải vì có quá nhiều camera khiến việc ăn uống trong ký túc xá trở nên không thoải mái, cậu cũng chẳng định tới nhà ăn làm gì.
Lúc này đúng vào giờ ăn trưa, nhà ăn chật kín người. Đưa mắt nhìn ra, đâu đâu cũng là biển người đông đúc. Chính vì vậy mà sự xuất hiện của Diệp Thiên Lâm và Tô Tây cũng không gây ra quá nhiều chú ý.
Tô Tây tìm một bàn bốn người còn trống rồi ngồi xuống.
Tiểu Hoa và Tiểu Thảo vội vàng vác máy quay theo, ngồi vào chỗ đối diện hai người, thở hổn hển như vừa chạy marathon, trông mệt mỏi vô cùng.
Tô Tây thắc mắc hỏi: “Hai người sao thế?”
Tiểu Hoa và Tiểu Thảo liếc nhau, trong lòng cũng muốn hỏi lại bản thân: rốt cuộc là tụi mình bị sao vậy? Tại sao chỉ quay hai người này thôi mà cũng mệt đến thế?
Tiểu Thảo tò mò hỏi: “Tô Tây, hai người từng luyện thi… đi bộ tốc độ à?”
Tô Tây mở to mắt, tròn xoe mộng bức, lắc đầu.
Ngay sau đó cậu cũng nhận ra nguyên nhân – có lẽ là vì cậu và Diệp Thiên Lâm đi quá nhanh, khiến hai anh quay phim đuổi theo vô cùng vất vả. Dù sao cả hai cũng là người tu đạo, so với người thường thì tốc độ đi bộ đã nhanh hơn hẳn rồi.
Cậu nghiêng người ghé sát tai Diệp Thiên Lâm, khẽ nói: “Thiên Lâm ca, sau này mình đi chậm một chút, hai người kia yếu quá, theo không kịp đâu.”
“Ừ.”
Ngồi sau màn hình giám sát nghe thấy hết những lời này, đạo diễn: …
Này này, cái gì mà “quá yếu”? Tiểu Hoa và Tiểu Thảo là hai nhiếp ảnh gia ưu tú nhất của tổ quay đấy nhé! Họ nổi tiếng là có thể lực tốt, tay không run, hình ảnh quay ra vừa ổn định vừa đẹp!
Sau khi thì thầm xong, Diệp Thiên Lâm đứng dậy đi lấy cơm. Tiểu Hoa vội vàng đứng lên, vác máy quay theo sau.
Nhìn bóng dáng điềm đạm mà ung dung của Diệp Thiên Lâm đang đứng xếp hàng giữa đám đông lấy cơm, Tiểu Hoa bỗng cảm thấy vô lực.
Khung cảnh này khiến hắn nhớ lại những ngày còn đi học – khi nhà ăn là nỗi ám ảnh mỗi giờ ăn trưa!
Tiểu Thảo lúc này thì âm thầm cảm thấy may mắn vì người đi lấy cơm không phải là Tô Tây.
Nếu đang ở trái đất , thì dù là Tiên Tôn đi ăn ở nhà ăn cũng phải tuân thủ quy tắc. Diệp Thiên Lâm rất ngoan ngoãn, đứng đúng hàng, không chen lấn. Chỉ có điều bộ đồ bảo vệ trên người hắn trông quá bắt mắt.
Dòng người xếp hàng nhanh chóng phát hiện ra hắn.
“Diệp Thiên Lâm! Là Diệp Thiên Lâm! Sao anh ấy lại đến nhà ăn vậy?”
“Có Diệp Thiên Lâm ở đây, có phải Tô Tây cũng đến không?”
“Trời đất ơi! Soái ca xếp hàng lấy cơm cũng đẹp trai thế này, tôi chết mất!”
“Phía trước tránh ra một chút, để Diệp ca lấy cơm trước đi nào!”
Chỉ trong chốc lát, mọi người phía trước đã tự động lùi lại phía sau, nhường cho Diệp Thiên Lâm từ vị trí cuối hàng tiến lên đầu tiên.
Đối mặt với sự đãi ngộ đặc biệt này, Tiên Tôn không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn bưng hai khay cơm, tiến tới quầy thức ăn, chờ bác gái múc cơm.
Đây là lần đầu tiên bác gái thấy một nam sinh đẹp trai như vậy đứng trước quầy của mình. Bà run tay, múc mấy muỗng đầy thức ăn vào khay của anh.
Trước khi đi còn hỏi: “Ăn có đủ không cháu?”
Diệp Thiên Lâm lạnh mặt, không nói một lời, bưng khay đi thẳng.
Do bị dòng người vây quanh chắn mất, Tiểu Hoa không theo kịp, chỉ kịp quay được bóng lưng của Diệp Thiên Lâm. Nhìn khung hình qua màn hình mà như muốn khóc.
Người xung quanh còn chỉ trỏ nói: “Nhìn tên này kìa, vác cả máy quay đi lấy cơm, chẳng lẽ đang livestream?”
Tiểu Hoa: …
Xem ra Diệp Thiên Lâm thật sự không phải người bình thường, ở ngôi trường này lại có sức hút đến mức mê hoặc cả đám đông như vậy.
Tiểu Hoa uể oải vác máy quay trở lại chỗ ngồi. Lúc này Diệp Thiên Lâm cũng đã quay về, đặt khay cơm đầy trước mặt Tô Tây, sau đó ngồi xuống, rất tự nhiên lấy khăn giấy lau tay cho cậu.
Tô Tây đã quá quen với việc được Diệp Thiên Lâm chăm sóc, mắt không chớp mà chăm chú nhìn người trước mặt.
Hai người như thể tạo thành một vùng không gian riêng, có khí trường bao bọc, chỉ dành cho nhau.
Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đang dùng camera ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này, bất ngờ bị “cẩu lương” đánh úp. Trong lòng hơi ê ẩm, nhưng xét thấy mức độ cẩu lương vẫn chưa quá đáng, bọn họ nghĩ thầm: “Chịu đựng được! Vẫn chịu đựng được!”
Sau khi lau tay xong, Tô Tây cầm đũa lên chuẩn bị ăn cơm. Nhưng nhìn mâm cơm trước mặt nhạt nhẽo đến mức chẳng muốn ăn, cậu thấy chán ngán.
So với những món ngon mà Diệp Thiên Lâm nấu, đồ ăn ở nhà ăn Đại Học A trông còn dở tệ hơn trước kia.
Nhưng mà không ăn thì sẽ đói, Tô Tây vẫn cố gắng ép bản thân ăn được chút nào hay chút đó.
Đang ăn, viên Kim Đan chết tiệt trong cơ thể lại bắt đầu phát tác. Tô Tây cảm thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn dâng tới tận cổ. Nghĩ tới xung quanh còn có camera đang quay, cậu cố gắng giữ hình tượng, nhịn cảm giác buồn nôn, đặt đũa xuống.
Diệp Thiên Lâm vẫn luôn để ý đến sắc mặt Tô Tây. Thấy thần sắc cậu thay đổi, hắn biết ngay là lại phát tác. Lập tức ôm người vào lòng, đưa tay xoa lưng, đồng thời truyền linh lực ấm áp vào cơ thể. Sắc mặt Tô Tây mới dần khá lên.
Tiểu Hoa và Tiểu Thảo trong lòng gào thét: Trời ơi! Sao tự nhiên lại bế người ta lên? Không hề có dấu hiệu báo trước gì luôn!
Sau cú bất ngờ đó, Tô Tây cũng không còn tâm trạng ăn uống. Cậu uể oải nói: “Không ăn nữa, dở quá.”
“Vậy thì đừng ăn. Tối mà đói, anh sẽ nấu gì đó cho em.” – Diệp Thiên Lâm dịu dàng dỗ dành.
Tô Tây gật đầu, trong lòng nghĩ may mà còn có Diệp Thiên Lâm – một đầu bếp chính hiệu – ở bên. Nếu không thì cậu biết sống sao?
Lúc rời khỏi nhà ăn, để ý đến hai anh quay phim phía sau, Tô Tây cố ý đi chậm lại. Sau khi về đến ký túc xá, tắm rửa xong, cũng gần 10 giờ. Tô Tây đưa mắt ra hiệu: “Đến giờ nghỉ rồi chứ?”
Hai anh quay phim hiểu ý, thu dọn máy móc rồi đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Tổ chương trình trước đó đã làm việc với nhà trường, nên toàn bộ ê-kíp quay phim đều ở căn phòng sát bên ký túc xá của Diệp Thiên Lâm để tiện ghi hình.
Chờ đến khi nhiếp ảnh gia vừa rời đi, thần sắc Tô Tây mới thả lỏng hoàn toàn. Cậu xoa mặt, cảm thấy cả ngày nay bản thân giống như con rối bị điều khiển, làm gì cũng không dám thả lỏng.
Vì thế, lúc này cậu cực kỳ vui vẻ mà chui tọt vào lòng Diệp Thiên Lâm, ngẩng đầu lên, định hôn hắn một cái.
Suýt nữa thì nghẹn chết cậu rồi.
Diệp Thiên Lâm rất tự nhiên vòng tay ôm eo Tô Tây, kéo cậu lại gần sát mình hơn, cúi đầu định hôn xuống. Nhưng ngay trước khi kịp hôn, Tô Tây chợt nhớ ra gì đó, liền vội vàng đẩy hắn ra, hấp tấp nói: “Khoan đã… Em quên mất trong phòng còn có camera!”
Nói rồi, cậu nhanh chóng nhảy ra xa, lật tung mọi nơi tìm quần áo để che camera lại.
Diệp Thiên Lâm khẽ nhíu mày, giơ tay kéo Tô Tây trở lại ôm vào lòng, ánh mắt nhìn lướt qua camera trong phòng, bình thản nói: “Bọn họ nhìn không thấy đâu.”
Nói xong, hắn liền được như ý mà cúi đầu hôn lên Tô Tây.
Tô Tây ban đầu còn nghĩ: không che thì sao mà không thấy được cơ chứ? Nhưng khi Diệp Thiên Lâm hôn lên, đầu óc cậu lập tức trống rỗng, toàn thân rơi vào nụ hôn vừa mãnh liệt vừa dịu dàng đó.
Lúc này, trong phòng giám sát bên cạnh, đạo diễn đang theo dõi camera, vốn còn tưởng sắp được xem cảnh nóng hạn chế độ tuổi, định bật tai nghe nhắc nhở hai người. Nào ngờ, ngay giây tiếp theo, màn hình camera đột nhiên nhòe nhiễu như bị nhiễu từ, chỉ còn lại những hạt tuyết lốm đốm “xèo xèo”, hoàn toàn mất hình ảnh!
Chuyện gì thế này?
Đây là bộ thiết bị mới nhất mà đài vừa nhập khẩu với giá trên trời cơ mà!
Mới dùng được một ngày đã hỏng?
Đạo diễn hoảng hốt không thôi. Máy móc mới toanh mà hỏng thì làm sao quay? Ông ta lập tức liên hệ đội kỹ thuật, yêu cầu thay toàn bộ hệ thống camera trong phòng Diệp Thiên Lâm.
Thế là đạo diễn vội vã cho người chạy sang gõ cửa phòng: vừa gõ vừa gọi lớn: “Tô Tây! Diệp Thiên Lâm! Mở cửa ra! Máy móc hỏng rồi, đạo diễn bảo tôi qua sửa!”
Đúng lúc này, Tô Tây và Diệp Thiên Lâm đang trong tình cảnh thân mật khó rút lui: …
Tô Tây rốt cuộc cũng hiểu thế nào gọi là “vác đá đập chân mình”. Tất cả là do cậu bị Tần Mạt Mạt kích thích, đầu óc nóng lên nên mới đồng ý tham gia show này. Bây giờ đến cả hôn nhau cũng bị quấy rầy, thật sự khó tiếp nhận quá đi!
Cậu bất đắc dĩ nói: “Anh, sửa máy nhanh nhanh chút đi…”
Diệp Thiên Lâm cũng chẳng vui vẻ gì. Hắn vận động từ trường xung quanh, không bao lâu sau, toàn bộ thiết bị liền khôi phục trạng thái ban đầu.
Tô Tây hướng về phía mic nói: “Máy móc hoạt động lại rồi, không cần gọi người tới sửa đâu.”
Đạo diễn nghe thấy giọng Tô Tây truyền qua tai nghe, lại nhìn vào màn hình thấy camera đúng là đã bình thường trở lại, lúc này mới yên tâm. Ông vội gọi nhân viên kỹ thuật quay về.
Tô Tây dứt khoát lấy quần áo che kín hết tất cả camera, lúc này mới tạm yên lòng.
Diệp Thiên Lâm nhìn cậu, trầm ngâm một lát. Bị phá đám thế này thật khó chịu, lần sau nên trực tiếp mở kết giới cho chắc.
Hôm sau.
Sau khi tỉnh dậy, Tô Tây chuẩn bị đi học. Diệp Thiên Lâm thì không vội, đưa Tô Tây đến phòng học trước rồi mới quay về đội bảo an báo danh.
Tiểu Hoa – người phụ trách quay Diệp Thiên Lâm – không khỏi ngạc nhiên: một bảo vệ mà sao có dáng vẻ kiêu thế? Đi làm cũng dám đến trễ, không sợ bị trừ lương à?
Ai ngờ Diệp Thiên Lâm vừa đến đội bảo an, đã được các nhân viên khác vây quanh tâng bốc một hồi. Không bao lâu sau, hắn lại thong dong quay về ký túc xá. Nhịp sống thư thả như thế khiến Tiểu Hoa – một “xã súc” chính hiệu – cực kỳ ghen tị.
Chỉ thấy Diệp Thiên Lâm về tới phòng không hề nghỉ ngơi mà lập tức vào bếp nấu cơm.
Thì ra hắn biết nấu ăn thật!
Tiểu Hoa càng thêm bất ngờ.
Không ngờ một người lạnh lùng như Diệp Thiên Lâm lại có thể rửa tay nấu nướng thế này.
Tiểu Hoa vội vã chỉnh lại góc máy, quay toàn bộ quá trình nấu ăn. Động tác của Diệp Thiên Lâm rất nhanh, chưa kịp phản ứng thì con cá đã được làm sạch, bỏ vào nồi, gia vị cũng được cho vào vừa đủ. Sau đó, hắn bưng mâm cá đã nấu xong đặt lên bàn.
Tiểu Hoa trong lòng bối rối: cái này ăn được không?
Nhưng khi ngửi thấy mùi cá thơm lừng, hắn không nhịn được nuốt nước miếng.
Từ bé đến lớn, chưa từng ngửi thấy mùi cá thơm như thế, thật sự rất muốn ăn một miếng!
Đang nghĩ ngợi, Diệp Thiên Lâm lại tiếp tục làm món tiếp theo. Sau khi hoàn tất cả bữa trưa, Tiểu Hoa phía sau camera đã tê liệt ngã xuống bàn.
Nhìn được mà không ăn được, cảm giác này quá sức chịu đựng! Hắn có thể đổi người quay được không?!
Trong suốt quá trình ghi hình, Diệp Thiên Lâm không hề giao tiếp với camera, cả người lạnh lùng tỏa ra khí thế “người sống chớ đến gần”. Nhưng đôi tay thành thạo lại khiến hắn toát lên vẻ bình dị khác thường. Loại mâu thuẫn này hòa quyện với nhau, khiến hắn mang một sức hút bí ẩn đặc biệt.
Tiểu Hoa đột nhiên hiểu ra vì sao đạo diễn lại nhất định chọn cặp đôi này.
Sau khi nấu xong và ăn trưa xong, Diệp Thiên Lâm đóng gói thức ăn vào hộp rồi xách ra ngoài. Tiểu Hoa vội vàng chạy theo.
Không có Tô Tây nhắc nhở, Diệp Thiên Lâm đi rất nhanh.
Khi hắn tới khu giảng đường, Tiểu Hoa phải một lúc sau mới thở hổn hển đuổi kịp. Nhìn thấy điểm đến là khu dạy học, hắn vô cùng kinh ngạc: sao lại đến đây?
Tiếp tục theo sau, hắn nhìn thấy Tô Tây từ trên lầu bước xuống. Vừa thấy Diệp Thiên Lâm, cậu lập tức vui vẻ chạy tới, giang tay định nhảy vào lòng hắn. Diệp Thiên Lâm tự nhiên dang tay đón lấy, hai người ôm nhau giữa dòng người qua lại, chẳng hề bận tâm có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn.
Sinh viên qua lại xung quanh đều đã quen thuộc: “À, lại là hai người họ. Quen rồi.”
Sau một hồi ôm nhau, Tô Tây bỗng nhớ ra đang có camera ghi hình, cậu ngượng ngùng cúi đầu, nói nhỏ: “Thật ra… em bình thường không như vậy đâu.”
Tiểu Hoa và Tiểu Thảo: “Rồi rồi, cậu không cần giải thích, tụi tôi hiểu cả rồi.”