Buổi chụp hình cho tạp chí sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi.

Tô Tây và Diệp Thiên Lâm phối hợp với nhau siêu ăn ý, hiệu quả lần này thậm chí còn tốt hơn cả lần chụp ở trường học trước đó! A Mộc vừa xem xong ảnh đã không nhịn được cảm thán: “Hai cậu tình cảm tốt thật đấy, ảnh lần này chụp đẹp hơn lần trước nhiều.”

Tô Tây nghe xong thì vô cùng đắc ý.

Đó là điều hiển nhiên! Lần trước chụp hình, cậu và Diệp Thiên Lâm mới chỉ vừa xác nhận quan hệ, còn bây giờ thì đã bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, hiệu quả tất nhiên là khác biệt hoàn toàn!

“Tập tạp chí này sẽ được phát hành đúng ngày Giáng Sinh. Chờ khi tạp chí ra, tôi sẽ gửi cho hai người vài bản để kỷ niệm.” A Mộc nói.

Ban đầu, anh vốn định dùng loạt ảnh này cho phần nội trang, nhưng nhìn hiệu quả quay chụp hôm nay, anh lại có cảm giác muốn dùng ảnh này làm trang bìa!

Có điều, tạp chí này vốn là một tạp chí thời trang nữ nổi tiếng trong nước, trang bìa trước giờ luôn là các minh tinh lưu lượng lớn tranh nhau góp mặt. Tạp chí cũng chưa từng phá lệ dùng người mẫu không nổi tiếng làm gương mặt bìa, vì vậy tuy A Mộc rất thích loạt ảnh này, anh vẫn không dám tự ý quyết định mà cần đợi tổng biên xem xét rồi mới có thể chốt được.

Sau khi hoàn thành công việc, Diệp Thiên Lâm cùng Tô Tây quay trở về trường.

Lúc về thì trời đã tối. Cả ngày quay chụp khiến Tô Tây mệt nhoài, sau khi vẫy tay chào Diệp Thiên Lâm, cậu liền quay về ký túc xá.

Vừa thấy cậu, Đường Mạc liền hỏi đầy nghi hoặc: “Hôm nay sao lại không ngủ ở chỗ Diệp Thiên Lâm?”

Tô Tây nghe vậy liền tức tối nhìn Đường Mạc với ánh mắt oán thán – ngủ gì mà ngủ, bọn họ còn chưa từng ngủ qua đêm với nhau lần nào, ở đó mà ngủ với chẳng không ngủ!

Nghe xong, Đường Mạc sửng sốt: “Không nhìn ra luôn đấy! Diệp Thiên Lâm lại có thể nhịn như vậy à?”

Tấm tắc… chẳng lẽ là Diệp Thiên Lâm có vấn đề?

Đường Mạc nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Tô Tây lườm nguýt: “Đường Mạc, đừng tưởng tôi không biết trong đầu cậu đang nghĩ cái gì…”

Đường Mạc lập tức thu lại ánh mắt, vẫy tay bảo Tô Tây lại gần: “Tây Tây à, không phải tôi nói cậu, nhưng tiến độ thế này là quá chậm đấy. Nếu không nhanh tay, coi chừng Diệp ca của cậu bị người ta cướp mất.”

Nói rồi, cậu ta đưa cho Tô Tây xem hot search trên Weibo hôm nay.

Ngay ở mục đầu tiên chính là dòng chữ: “Tần Mạt Mạt hình mẫu lý tưởng là bảo vệ” kèm theo ký hiệu “Bạo” – biểu thị độ hot cực cao.

Tô Tây nhìn thấy cái này liền bĩu môi: “Cô ta chỉ là tương tư đơn phương thôi.”

Huống chi, cậu đã nghĩ xong kế hoạch phản kích rồi. Hơn nữa hôm nay còn bị Diệp Thiên Lâm bất ngờ tỏ tình, trong lòng cậu ngọt ngào đến mức không có lấy một chút lo lắng nào, còn đang đắc ý thì đúng hơn.

“Có tự tin là tốt! Nhưng mà! Cậu có biết cô ta là ai không? Đó là nữ thần quốc dân Tần Mạt Mạt đó! Còn là nữ minh tinh tôi thích nhất nữa. Cậu nói xem Diệp Thiên Lâm có gì hay mà lại được nữ thần để mắt tới chứ? Tôi thật sự ghen tị muốn chết!” Đường Mạc ôm di động, mặt mày đau khổ như thể vừa bị thất tình.

Tô Tây: …

Hóa ra là do nữ thần của cậu ta bị người khác “cướp” mất nên mới kích động thế này!

“Cho nên,” Đường Mạc nghiêm túc vỗ vai Tô Tây, “Cậu nhất định phải bảo vệ thật tốt Diệp Thiên Lâm, tuyệt đối đừng để anh ấy bị người khác câu đi mất.”

Tô Tây đáp: “Diệp Thiên Lâm đâu phải mèo.”

“Nhưng anh ấy là công công khổng tước.”

Nghe xong câu này, Tô Tây đột nhiên thấy… cũng có lý, cậu không tìm được lý do phản bác. “Yên tâm đi, con khổng tước này chỉ xòe đuôi trước một mình tôi thôi!”

Đường Mạc hài lòng gật đầu: “Tô Tây, tôi tin tưởng cậu.”

Hai người như vừa đạt được sự đồng thuận ngầm, nghiêm túc bắt tay nhau. Đường Mạc lại tiếp tục hỏi: “Thế… hai người bao giờ mới ngủ?”

Tô Tây: …

Không nói không rằng, cậu giơ chân đá bay Đường Mạc ra ngoài cửa, làm một cái mặt quỷ rồi nhảy tót vào phòng mình.

Đường Mạc kiên cường bò dậy từ mặt đất, tiếp tục lên mạng rải rác khắp nơi tin đồn “Tần Mạt Mạt thầm mến một bảo vệ đã có bạn trai”.

Dù gì thì trước đó Diệp Thiên Lâm cũng từng lên hot search vài lần, chuyện anh có quan hệ thân thiết với Tô Tây đã được một bộ phận cư dân mạng biết đến, thậm chí còn có không ít người âm thầm ship cặp đôi này.

Thế nên khi tin đồn kia bắt đầu xuất hiện nhiều lần trên hot search, đám fan nam của Tần Mạt Mạt như bị đánh tan giấc mộng, đồng loạt khóc lóc mà lên xu hướng tìm kiếm với từ khóa “nữ thần thất tình”.

Được rồi, đeo luôn cái mũ xanh cho rõ nổi bật đi!

Tô Tây trở về phòng, đang định lấy quần áo đi tắm rửa.

Không bao lâu sau, cảm giác buồn nôn quen thuộc lại dâng lên trong lòng, mãi không xua đi được.

Cậu thấy kỳ lạ, chẳng lẽ là do ăn phải thứ gì hỏng? Không thể nào, đồ ăn cậu dùng đều là do Diệp Thiên Lâm nấu — vừa giàu dinh dưỡng, lại còn siêu ngon — sao có thể gây khó chịu cho cơ thể được.

Tô Tây lắc đầu, cảm thấy có thể gần đây quá mệt mỏi, nên mới sinh ra cảm giác buồn nôn như vậy.

Cậu ôm quần áo đi vào phòng tắm. Khi ngang qua phòng khách, thấy Đường Mạc vẫn đang ôm điện thoại chiến đấu hăng say, miệng thì thi thoảng phát ra những tiếng “ô ô ô” đầy ám ảnh, khiến Tô Tây sợ đến mức phải vội vàng đóng sầm cửa phòng tắm lại.

Nhưng chưa được bao lâu, trong phòng tắm đã vang lên tiếng Tô Tây ôm bồn cầu nôn khan.

Ban đầu còn nhỏ, dần dần lại lớn dần, thậm chí át cả tiếng “ô ô ô” của Đường Mạc.

Đang “ô ô ô” hăng say, Đường Mạc:…

Cậu ta vội vàng đứng bật dậy, chạy đến trước cửa phòng tắm, gõ cửa liên tục.

“Tây Tây, cậu sao thế? Tôi vào được không? Tôi mở cửa nha?”

Nói rồi Đường Mạc liền đưa tay định mở chốt cửa. Tô Tây nghe thấy động tĩnh, vội la lên:

“Khoan đã! Tôi còn chưa mặc quần áo!!”

Đường Mạc:…

Như vậy mà vào thì đúng là không ổn thật.

Tuy đều là đàn ông, nhưng kiểu gì cũng thấy cứ như vậy xông vào thì chắc chắn sẽ bị Diệp Thiên Lâm giết không cần lý do.

Đường Mạc rùng mình một cái, vì sự sống còn của bản thân mà quyết định gọi cho Diệp Thiên Lâm.

Diệp Thiên Lâm rất lâu mới bắt máy, mà giọng điệu thì đặc biệt lạnh lùng. Đường Mạc nghĩ bụng, khác biệt đối xử rõ ràng thế đấy! Ngày thường Tô Tây gọi đến, thì chưa tới một giây là bắt máy ngay rồi.

Nhưng lúc này sức khỏe của Tô Tây mới là quan trọng, Đường Mạc cũng không nghĩ nhiều, vội nói:

“Diệp ca, Tây Tây sau khi về thì đột nhiên nôn không ngừng, anh đến xem thử… thử…”

Chưa kịp dứt câu thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

Tốc độ gác máy cũng thật khủng khiếp!

Đường Mạc còn đang bực bội, thì cửa ký túc xá đã vang lên tiếng gõ mạnh. Cậu chạy ra mở cửa, vừa mở liền thấy Diệp Thiên Lâm đang đứng đó.

Mới gọi xong mà đã tới rồi? Có cần nhanh vậy không??

“Anh vẫn luôn ngồi chờ sẵn ngoài cửa à?”

“Em ấy đâu?” Diệp Thiên Lâm không có tâm trạng đùa, vừa nghe điện thoại xong liền lập tức dùng năng lực thuấn di đến cửa ký túc xá.

Đường Mạc giơ tay chỉ vào phòng tắm, từ bên trong vẫn có thể nghe rõ tiếng nôn khan truyền ra.

Diệp Thiên Lâm nhíu mày, bước nhanh về phía trước.

Đường Mạc còn chưa kịp ngăn, đã thấy Diệp Thiên Lâm “bốp” một tiếng đạp tung cửa phòng tắm.

Đường Mạc sửng sốt: “Tô Tây… vẫn chưa mặc đồ mà…”

Diệp Thiên Lâm đứng ngây người ở cửa phòng tắm.

Hai mắt cứng đờ.

Cảnh tượng trước mắt, có thể là phong cảnh đẹp nhất mấy nghìn mấy vạn năm nay hắn từng thấy.

Sắc mặt của Tiên Tôn từ trắng bệch chuyển sang hồng nhạt, sau đó là đỏ, rồi đỏ thẫm.

Đường Mạc đi theo sau, cảm giác như có thể thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu Diệp Thiên Lâm.

Lúc này Tô Tây đang nôn đến trời đất quay cuồng, dù không nôn ra được gì cụ thể, nhưng cảm giác trong người vẫn rất khó chịu. Đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bị đá văng, cậu ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Thiên Lâm đang đứng ở đó.

Cậu chớp chớp mắt.

Một lúc lâu sau mới nhớ ra — mình chưa mặc gì hết.

“…”

Sắc mặt Tô Tây lập tức đỏ ửng như quả cà chua, lắp bắp hỏi: “Anh… anh tới rồi?”

“Ừ.”

Diệp Thiên Lâm cứ thế nhìn cậu chằm chằm.

Ánh mắt ấy khiến Tô Tây càng thấy ngượng ngùng. “Anh… anh ra ngoài trước đi.”

Diệp Thiên Lâm vốn luôn rất nghe lời cậu, nhưng lần này lại không chịu nghe.

Chỉ thấy hắn nhấc chân bước tới, Tô Tây cảm nhận rõ tim mình đập thình thịch, thấy Diệp Thiên Lâm dừng lại ngay trước mặt, ngồi xổm xuống, đôi mắt dường như không biết phải nhìn vào đâu, cả khuôn mặt còn đỏ hơn cả cậu.

Hắn lúng túng hỏi:

“Em thấy khó chịu chỗ nào?”

Tô Tây nghẹn đỏ mặt, hồi lâu cũng không thốt nên lời.

Cái cảm giác khó chịu lúc nãy, từ khi Diệp Thiên Lâm xuất hiện dường như đã dịu bớt, không còn buồn nôn đến mức chịu không nổi như ban đầu nữa.

“Em cũng không biết, đột nhiên lại thấy buồn nôn dữ dội.”

Diệp Thiên Lâm nhíu mày, mím môi không nói gì, chỉ lặng lẽ mở đôi mắt thấu thị, quét một vòng qua cơ thể Tô Tây.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện trong cơ thể cậu đang kết tụ một viên Kim Đan, mà vị trí Kim Đan lại rơi đúng vào bụng.

Xem ra chính là thứ này khiến Tô Tây buồn nôn.

Diệp Thiên Lâm thở phào một hơi nhẹ nhõm — không phải chuyện gì nghiêm trọng.

“Anh vừa xem rồi, không sao đâu. Chỉ là trong cơ thể em đang kết Kim Đan, đợi khi Kim Đan thành hình thì sẽ ổn thôi.”

Tô Tây nghi hoặc: “Kết Kim Đan cũng sẽ khiến buồn nôn à? Trước đây anh cũng vậy sao?”

Cậu thật khó tưởng tượng được bộ dạng Diệp Thiên Lâm nôn mửa.

Diệp Thiên Lâm trầm mặc một lát: “Anh không có.”

“Vậy vì sao…”

“Có lẽ thể chất người trái đất đặc biệt, nên mới vậy.”

Tô Tây gật đầu, cảm thấy nói vậy cũng có lý. “Vậy làm sao để đỡ buồn nôn?”

Nghe xác nhận là do kết Kim Đan chứ không phải vấn đề sức khỏe, cuối cùng Tô Tây cũng yên tâm.

“Tu luyện nếu có lúc không thoải mái thì chỉ có thể tự mình vượt qua thôi.”

Vừa dứt lời, gương mặt Tô Tây liền xụ xuống, rõ ràng là không vui chút nào.

Thấy cậu khổ sở, trong lòng Diệp Thiên Lâm cũng chẳng dễ chịu gì. Hắn kéo cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, dịu giọng an ủi:

“Anh có thể truyền linh lực cho em để dễ chịu hơn một chút.”

Vừa nói, một dòng linh lực ấm áp đã từ lòng bàn tay hắn thấm vào cơ thể Tô Tây.

Tô Tây cảm thấy cả người ấm lên, tuy vẫn còn hơi khó chịu, nhưng so với lúc nãy thì đỡ hơn rất nhiều.

Cậu lập tức rúc vào lòng Diệp Thiên Lâm, bộ dạng như một chú mèo con thích làm nũng, lông tóc lòa xòa dụi dụi vào cằm hắn.

Ôm một Tô Tây đang trần trụi trong lòng, hai người dính sát vào nhau, với một vị Tiên Tôn đã sống mấy vạn năm mà vẫn còn độc thân như Diệp Thiên Lâm, thì đây quả là một cú kích thích chưa từng có.

Hắn cảm giác khí hải trong cơ thể như có sóng lớn cuồn cuộn nổi lên.

Khuôn mặt đỏ đến tận đỉnh đầu, như sắp bốc khói đến nơi.

Hắn sắp không chịu nổi rồi!

Ngay khi đang chuẩn bị biến thành sói, đè Tô Tây xuống mà xử lý, thì bên ngoài có người bê một xô nước xông vào. Nhìn thấy cảnh trong phòng, người kia lập tức rụt đầu ra, vội vàng đóng cửa lại, lí nhí nói: “Xin lỗi, làm phiền, hai người tiếp tục nhé!”

Đường Mạc thấy trong phòng tắm khói nghi ngút, tưởng đâu cháy nhà, nên vội chạy qua phòng bên cạnh mượn xô nước sang định dập lửa, ai ngờ lại chứng kiến một cảnh không nên thấy!

Cậu ta sợ tới mức đóng cửa cái rầm, rồi chạy biến.

Tô Tây cái đồ lừa gạt kia, lại dám lừa cậu ta! Nói là không có gì với Diệp Thiên Lâm, vậy mà ôm nhau thân mật đến thế!

Diệp Thiên Lâm:…

Lúc này, nhờ có linh lực dịu êm truyền vào người, Tô Tây bắt đầu thấy buồn ngủ, không lâu sau thì tựa vào lòng Diệp Thiên Lâm, ngủ mất.

Cậu giống hệt một chú mèo ngoan ngoãn, cứ bám lấy Diệp Thiên Lâm không rời nửa bước.

Diệp Thiên Lâm khẽ cong môi, không nhịn được bật cười.

Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Tô Tây, rồi sợ làm cậu tỉnh, liền nhẹ nhàng ôm cậu lên, bế vào phòng ngủ.

Lúc này Đường Mạc đã biết ý rời khỏi, nên Diệp Thiên Lâm cũng không phải ngại ngần gì.

Hắn quay trở lại phòng tắm lấy áo ngủ của Tô Tây, rồi vào phòng mặc đồ cho cậu. Nhìn gương mặt đang say ngủ của người kia, hắn hít một hơi sâu, rồi không nỡ rời xa mà từng chút một giúp Tô Tây mặc quần áo cho chỉnh tề.

Sau khi mặc xong, Diệp Thiên Lâm đã mệt đến toát cả mồ hôi.

Cái này đúng là tra tấn người ta!

Không trách người trái đất thường nói — nhịn lâu không tốt cho sức khỏe!

Tiên Tôn đại nhân nhìn Tô Tây một lúc thật sâu, rồi đứng dậy, quay về không gian Linh Tuyền ngâm một bồn tắm lạnh.

Hôm sau.

Tô Tây vừa tỉnh đã theo thói quen trở mình, bỗng cảm giác chạm phải thứ gì đó ấm áp. Mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thiên Lâm phóng đại trước mắt mình.

Cậu sửng sốt, đầu óc ngẩn ra mất nửa giây, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện tối qua.

Khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Lúc này, Diệp Thiên Lâm cũng cảm nhận được hơi thở của Tô Tây, từ từ mở mắt. Nhìn thấy gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ của Tô Tây, hắn cảm thấy đáng yêu đến mức muốn cắn một phát.

Lập tức, Tiên Tôn đại nhân hành động theo bản năng, ôm eo Tô Tây, đè cậu xuống, hôn mạnh một cái.

Như thể muốn phát tiết hết ngọn lửa bị nghẹn từ tối qua.

Sau khi rời giường, Diệp Thiên Lâm đi đến nhà ăn lấy chút đồ ăn sáng mang về.

Tô Tây vừa cắn bánh bao, vừa nghĩ đến cơn buồn nôn tối qua, suýt nữa ăn không vô.

“Thiên Lâm ca, tình trạng này của em sẽ kéo dài bao lâu nữa vậy?”

“Chờ kết được Kim Đan thì sẽ không sao nữa.” Diệp Thiên Lâm xoa đầu cậu. “Anh xem rồi, Kim Đan của em phát triển cũng nhanh, chắc là không lâu đâu.”

“Vậy thì tốt, chứ cứ buồn nôn mãi thì ảnh hưởng hình tượng lắm!”

“Vậy sao?”

Trong đầu Diệp Thiên Lâm bất giác hiện ra dáng vẻ tối qua của Tô Tây, tai hơi đỏ lên. “Rất xinh đẹp.”

Tô Tây không nhận ra hắn đang tưởng tượng cái gì kỳ quái, chỉ bực bội nói:

“Ở trái đất tụi em, chỉ có thai phụ mới bị buồn nôn kiểu này thôi.”

“Thai phụ?”

“Nam giới sao mà có bầu được!” Tô Tây vừa nghĩ đến cảnh mình bụng to liền rùng mình.

“Vậy à.” Diệp Thiên Lâm cảm thấy hơi tiếc nuối.

Hắn còn tưởng rằng người trái đất ddax có công nghệ này rồi.

Ở Tu Tiên giới, cũng không thiếu những cặp đạo lữ nam nam, chỉ là người tu đạo có được sinh mệnh vô hạn, không quá coi trọng việc truyền nối dòng dõi, cho nên cũng không ai nghiên cứu xem làm cách nào để nam nhân có thể sinh con. Giữa các cặp đạo lữ nam nam, cùng lắm là nuôi một linh sủng rồi xem nó như con để chăm sóc.

Xem ra trái đất cũng chẳng khác gì Tu Tiên giới, cũng không có chuyện nam nam sinh con.

Nếu Tô Tây mà biết được Diệp Thiên Lâm đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tức đến mức muốn phun tào ngay lập tức. Không phải là địa cầu không có chuyện này, mà là do tác giả quyển sách này là một tên ti nam (*), căn bản chẳng bao giờ nghĩ đến khả năng nam nhân có thể sinh con!

(*) ti nam: kiểu nhân vật trong đam mỹ chuyên viết hoặc diễn nam x nam, nhưng không logic.

Đang mải suy nghĩ, đúng lúc này, chiếc điện thoại mà Tô Tây đặt ở bên cạnh vang lên.

Là Đường Mạc gọi tới.

Cậu ta cố ý gọi để hỏi xem tình hình sức khỏe của Tô Tây thế nào rồi.

Tô Tây đáp: “Tôi không sao đâu, yên tâm đi.”

“Vậy thì tốt rồi, tối qua cậu làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cậu mang thai đấy! Ha ha ha ha ha!”

Tô Tây: = =

Đầu đầy vạch đen.

“Còn nữa nha, lần sau hai người có muốn ân ái thì nhỏ tiếng chút đi, cậu có biết không, tối qua phòng tắm suýt chút nữa bị hai người làm nổ tung luôn rồi, tôi còn không biết là hai người làm cái gì mà… ờ ờ…”

Đường Mạc lại bị cúp máy.

Tô Tây ném điện thoại sang một bên, tiếp tục ăn bánh bao.

Vì chuyện tụ kết Kim Đan, Tô Tây lại mang hành lý chuyển tới ký túc xá của Diệp Thiên Lâm.

Như vậy tiện cho việc nếu sau này cậu lại có chỗ nào không khỏe, Diệp Thiên Lâm cũng dễ chăm sóc. Đồng thời cũng không phải ngày ngày nghe Đường Mạc ríu rít bên tai.

Bên đạo diễn cũng đã liên hệ với hai người, nói rằng vài ngày nữa sẽ tới trường quay chụp lại sinh hoạt hằng ngày của họ, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng.

Quả nhiên, chỉ vài hôm sau, trước cổng Đại Học A đã dừng một chiếc xe bảo mẫu. Một đoàn nhân viên công tác vác máy móc xuống xe, tiến vào trường học, khiến các sinh viên đi ngang qua đều xôn xao bàn tán.

Đi đầu là Lâm đạo .

Hôm nay là ngày bắt đầu quay chương trình, ông ta đích thân dẫn đoàn tới quay cảnh sinh hoạt của Diệp Thiên Lâm và Tô Tây!

Đây là đãi ngộ mà các minh tinh khác còn không có được!

Các nhân viên công tác thì vô cùng khó hiểu, không biết đạo diễn bị gì mà lại đích thân đi quay một người chẳng có tiếng tăm gì. Nhưng không ai lay chuyển được quyết định của đạo diễn, họ chỉ đành theo sau ông tiến vào trường.

Trước đó đã chào hỏi với Tô Tây và phía trường học, nên đạo diễn có thể thoải mái mang camera tới ghi hình các địa điểm quan trọng trong khuôn viên. Dĩ nhiên không thể thiếu chỗ ký túc xá của Diệp Thiên Lâm và Tô Tây.

Đường Mạc nghe tin này, ngay trong ngày đạo diễn tới, đã trang điểm rất kỹ. Bây giờ cậu ta chính là “chồng quốc dân”, cực kỳ chú ý đến hình tượng bản thân.

Tô Tây tan học xong, cùng Diệp Thiên Lâm trở về ký túc, liền thấy cả đống nhân viên đang lắp đặt camera.

Tô Tây không nghĩ tới trong phòng cũng bị lắp nhiều máy quay đến vậy, thế này thì sau này cậu còn làm “chuyện ngượng ngùng” với Diệp Thiên Lâm kiểu gì nữa chứ! Nhất là khi hiện tại cậu đang trong giai đoạn quan trọng kết Kim Đan, chờ Kim Đan hình thành xong là có thể cùng Diệp Thiên Lâm “như vậy như vậy”, mà máy quay cứ đặt như vậy, chẳng phải…

Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Lâm, thấy đối phương vô cùng bình tĩnh.

Dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu, Diệp Thiên Lâm cúi đầu cười: “Không sao, mấy cái camera này vẫn chưa làm khó được anh đâu.”

Lúc này Tô Tây mới yên tâm.

Cũng đúng thôi, Diệp Thiên Lâm chính là Tiên Tôn, chuyện gì mà anh ấy không làm được cơ chứ!

Đạo diễn thấy Tô Tây đã trở về thì vô cùng vui vẻ: “Tô Tây, tháng này mong cậu chỉ giáo nhiều hơn nha.

《Nhật Ký Tình Yêu》đúng như tên gọi, là chương trình ghi lại cuộc sống thường ngày của các cặp đôi. Sau khi quay xong toàn bộ chương trình, các khách mời sẽ được mời vào một phòng ghi hình riêng biệt – thường gọi là “phòng quan sát” – để xem lại các cảnh quay và ghi hình phản ứng, cảm nhận của họ. Giai đoạn này mới bắt đầu tiến hành biên tập và phát sóng. Vì vậy, ở giai đoạn đầu sẽ không có chuyện vừa quay vừa phát sóng. Chỉ đến phần ghi hình trong “phòng quan sát” mới có thể vừa quay vừa lên sóng cùng lúc.
 
Hơn nữa, sau khi ký hợp đồng xong hôm đó về, đạo diễn đã xem hot search.

Đêm đó, ông liền quyết định thêm một khách mời là Tần Mạt Mạt!

Như vậy mới khiến cho chương trình có nhiều yếu tố hấp dẫn hơn chứ!

Phải nói rằng, về khoản làm tổng nghệ, đạo diễn đúng là rất nhanh nhạy.

Camera được lắp đặt xong xuôi, đạo diễn búng tay một cái ra hiệu bắt đầu quay.

Nhiếp ảnh gia phụ trách quay Diệp Thiên Lâm và Tô Tây cũng tiến đến chào hỏi. Người quay Diệp Thiên Lâm tên là Tiểu Hoa, đừng nhìn tên có vẻ nho nhã, thực ra lại là một người đàn ông cao to mét tám tám, khiêng camera bước tới rất khí thế. Khi nhìn thấy chiều cao  của Diệp Thiên Lâm thì hắn còn sững người.

Rất hiếm khi gặp người thường mà cao đến vậy.

Chỉ là nhìn thân thể có phần gầy yếu, Tiểu Hoa nghĩ, quay người này chắc không vất vả.

Người quay Tô Tây thì nhỏ con hơn chút, nhưng cũng là nam sinh có sức lực, có vẻ vì để lộ rõ tên couple nên ngượng ngùng tự giới thiệu: “Tôi là Tiểu Thảo.”

Tô Tây: …

Xem ra đây là “sở thích kỳ lạ” của đạo diễn rồi.

Ghi hình chính thức bắt đầu.

Đột nhiên bị quá nhiều camera nhắm vào mình, Tô Tây thật sự có chút không quen. Cậu sống đến giờ chưa bao giờ bị quay hình nhiều như thế này, trong lòng bỗng dâng lên sự bội phục với các minh tinh – những người vừa lên hình đã có thể biểu hiện rất tự nhiên.

Ngày thường vào giờ này, Tô Tây đã sớm đóng cửa, cùng Diệp Thiên Lâm tận hưởng thế giới của hai người, nhưng giờ thì không được. Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng vào trong phòng theo, khiến Tô Tây tay chân cứng đờ.

Đạo diễn trong tai nghe liền nhắc: “Không sao đâu Tô Tây, đừng căng thẳng, cứ giống như ngày thường hai người ở bên nhau là được rồi.”

Trước khi quay, đạo diễn đã nói rõ với hai người: ít nhất phải quay đến 10 giờ đêm mới có thể tắt camera và đi ngủ.

Bây giờ mới hơn 8 giờ, cho nên Tô Tây cần cùng Diệp Thiên Lâm làm gì đó để khiến chương trình đỡ nhàm chán.

Cậu ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên Lâm, đối phương vẫn bình tĩnh như thường, hoàn toàn không bị xung quanh ảnh hưởng. Thấy Tô Tây ánh mắt có phần hoảng hốt nhìn mình, Diệp Thiên Lâm hỏi: “Sao thế?”

Vừa hỏi, vừa đưa tay xoa đầu Tô Tây.

“Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi!”

Tô Tây cảm thấy cần ra ngoài hít thở không khí một chút.

Diệp Thiên Lâm tất nhiên chẳng có vấn đề gì, nắm tay Tô Tây đi thẳng ra khỏi ký túc xá.

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo lập tức chạy theo.

Lúc này trong trường, học sinh đi lại đông đúc. Nhìn thấy Tô Tây và Diệp Thiên Lâm cùng xuất hiện, ai nấy đều rất kích động, đến khi thấy phía sau họ còn có nhiếp ảnh gia thì lại càng sôi nổi hơn nữa!

“Đang quay cái gì vậy?”

“Tôi nghe nói hình như là gameshow gì đó, quay hai người họ!”

“Trời ơi, Diệp Thiên Lâm và Tô Tây sắp debut sao??”

“Chỉ với nhan sắc của hai người đó thôi, bước chân vào giới giải trí là đè bẹp tất cả rồi còn gì!”

“Cho mấy minh tinh kia nhìn đi, xem cặp giáo thảo song sinh của Đại Học A chúng ta đẹp trai cỡ nào!”

Đi ngang qua Tiểu Hoa và Tiểu Thảo, nghe những lời này, hai người trong lòng: …

Quá ngông cuồng rồi!

Giới giải trí đâu có dễ ăn như vậy!

Nhưng phải nói thật, nhan sắc của Diệp Thiên Lâm và Tô Tây đúng là vượt xa tưởng tượng…

Đang thất thần, thì Diệp Thiên Lâm và Tô Tây đã đi khá xa.

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo nhìn nhau, vội vã đuổi theo. Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng mới bắt kịp hai người họ.

Bọn họ thật sự không hiểu nổi, rõ ràng nhìn như hai người yếu ớt, sao đi nhanh đến vậy? Chỉ không chú ý một chút, đã không thấy người đâu, đuổi theo đến mức hai người suýt hụt hơi chết mất.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play