Ăn xong bữa sáng, du thuyền cũng chậm rãi tiến vào cảng . Vốn dĩ con thuyền này cũng không đi quá xa, nên quay về cũng rất nhanh.

Ba năm một lần, đại hội đấu giá của Tống thị chính thức kết thúc. Những người rời thuyền, kẻ thì vui vẻ, người lại sầu lo. Tô Tây thì vô cùng hớn hở. Ban đầu đến đây cậu vốn không hề tình nguyện, ai ngờ ngoài ý muốn lại giành được Hỏa Linh Chi, đúng là một niềm vui lớn từ trên trời rơi xuống!

Sau khi cùng Diệp Thiên Lâm lên bờ, từ xa cậu đã nhìn thấy bóng dáng Kim Kiệt, trông có vẻ nghèo túng đến tội. Cậu không khỏi cảm thấy kỳ lạ — Kim Kiệt đâu có đi đổ thạch, cũng không nghe nói hắn thua tiền, sao lại thành ra như vậy?

Lúc này, Kim Kiệt vẫn còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng khi biết Tô Tây và Diệp Thiên Lâm đến với nhau, cả người buồn bực, không vui.

Hắn đã nhận ra, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa… cũng không thể giành lại Tô Tây về!

Không đau lòng sao được?

Kim đại thiếu gia điển hình là kiểu: vui vẻ đến, u sầu rời đi. Chỉ là lần này, hắn u sầu không phải vì thua tiền, mà là… vĩnh viễn mất đi tiểu tuỳ tùng mà hắn sủng ái nhất…

Sau khi trở lại Đại học A, Diệp Thiên Lâm liền chuẩn bị quay về ký túc xá để bắt đầu luyện chế Hỏa Linh Chi.

Hai người vừa mới đi tới dưới lầu ký túc, đã bị người ta chặn lại.

Tô Tây ngẩng đầu nhìn, liền thấy một người đàn ông trung niên đeo kính râm, bộ dạng có phần lén lút. Cậu lập tức lùi ra sau, trốn sau lưng Diệp Thiên Lâm, cảnh giác hỏi:

“Ông làm gì vậy?”

Người đàn ông trung niên đó — chính là đạo diễn — vừa thấy họ xuất hiện, vẻ mặt mỏi mệt lập tức biến mất, cả người trở nên vô cùng phấn khởi.

“Các cậu là Diệp Thiên Lâm? Tô Tây?”

Nghe thấy ông ta gọi đúng tên mình, Tô Tây cũng không lấy làm ngạc nhiên. Dạo gần đây hai người họ nổi tiếng đến mức… từ các giáo sư đầu ngành cho tới cô lao công quét rác đều biết mặt!

Cậu hơi nghi hoặc hỏi:

“Ông tìm chúng tôi làm gì?”

Trên mặt đạo diễn lộ ra nụ cười thân thiện.

Từ khi thấy ảnh chụp Diệp Thiên Lâm và Tô Tây trên hot search, ông ta đã luôn canh cánh trong lòng, muốn tận mắt đến khảo sát thực tế, xem nhan sắc hai người họ có đúng như hình chụp trên mạng hay không.

Kết quả là khi đến Đại Học A, ông ta hỏi thăm khắp nơi mới biết hai người này mấy ngày nay không có ở trường.

Người khác cũng không rõ khi nào họ về, đạo diễn đành thuê một khách sạn gần trường, mỗi ngày đúng giờ đến khu ký túc xá mà Diệp Thiên Lâm ở để… nằm vùng, chỉ mong có thể “ngồi xổm” được họ quay trở lại.

Cứ thế mà ngồi rình rập mấy ngày trời, dáng vẻ đạo diễn trở nên vô cùng tiều tụy.

Cũng khó trách Tô Tây vừa nhìn thấy ông ta đã cảnh giác tăng cao.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy người thật, đạo diễn lập tức cảm thấy: mệt mỏi khổ sở mấy ngày qua đều xứng đáng! Hai người này… còn đẹp hơn trong ảnh chụp! Nụ cười trên mặt ông ta càng thêm thân thiện.

Nhìn thấy nụ cười của đạo diễn, trong lòng Tô Tây không khỏi dựng thẳng lông gà lên, cảm giác toàn thân có gì đó là lạ, giống như đang gặp phải quái nhân. Cậu vội kéo tay Diệp Thiên Lâm, muốn rút lui.

Đạo diễn vội vàng đuổi theo, tay còn chưa kịp chạm vào Tô Tây thì đã cảm giác một luồng lực mạnh mẽ đánh thẳng vào người mình. Cả người ông ta bị quăng ngược ra sau, ngã sóng soài.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, Diệp Thiên Lâm đã đứng ngay trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói rét buốt:

“Không được chạm vào cậu ấy.”

Đạo diễn run cầm cập.

Sao… sao không ai nói với ông ta… cái tên Diệp Thiên Lâm này biết võ vậy trời?!

Nhưng mà như vậy… lại càng có sức hút ấy chứ!

Vị đạo diễn này, với tư cách là một nhân tài xuất chúng trong giới truyền hình thực tế, dĩ nhiên hiểu rõ kiểu “đối lập đáng yêu” luôn có sức hút lớn thế nào với khán giả. Lúc này đây, ông ta có thể cảm nhận được mùi khí chất quen thuộc toát ra từ Diệp Thiên Lâm.

Thông thường, một người đàn ông có ngoại hình cao lãnh, tuấn tú vô song như thế, trong mắt công chúng thường sẽ bị mặc định là “chỉ được cái mã”, văn thì không ra văn, võ lại càng không. Nhưng Diệp Thiên Lâm thì khác – hắn ta lại có thực lực kinh người. Đạo diễn gần như đã có thể tưởng tượng ra cảnh khán giả sẽ sốc thế nào khi tiết mục được phát sóng, lúc thấy Diệp Thiên Lâm ra tay!

Sợ hai người hiểu lầm quá sâu, đạo diễn vội vã lên tiếng giải thích:

“Khoan đã! Nghe tôi nói đã! Tôi không phải người xấu gì đâu! Tôi là đạo diễn, tới tìm hai cậu là muốn mời tham gia show truyền hình thực tế!”

“Truyền hình thực tế?”

Tô Tây ló đầu từ sau lưng Diệp Thiên Lâm ra, hỏi: “Thể loại gì thế?”

Đạo diễn từ dưới đất bò dậy, giọng đầy kiêu hãnh:

“Là một chương trình truyền hình thực tế theo dạng quan sát tình cảm!”

Tô Tây: …

Cậu còn tưởng ông ta tới mời mình tham gia cái gì dạng “Thiếu gia hào môn tự tu dưỡng bản thân”, kiểu show khoe tiền nào đó cơ!

“Không có hứng thú.” Tô Tây phất tay, kéo Diệp Thiên Lâm định rời đi.

Đạo diễn sốt ruột, vội đuổi theo thuyết phục:

“Show của tôi rating rất cao, cát-xê cũng cực kỳ hấp dẫn, hai cậu suy nghĩ lại xem!”

Nói rồi còn nhanh tay nhét tấm danh thiếp vào tay Tô Tây.

Sợ ông ta lại quấn lấy nữa, Tô Tây đành phải nhận lấy, qua loa đáp:

“Biết rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”

Dứt lời, cậu cũng không nói gì thêm với vị đạo diễn kia, cùng Diệp Thiên Lâm quay về ký túc xá.

Sau khi về đến nơi, Tô Tây lật lật tấm danh thiếp trong tay, hồi tưởng lại cốt truyện trong nguyên tác. Trong ấn tượng của cậu, Diệp Thiên Lâm cũng từng dính vào giới giải trí, nhưng không phải tham gia chương trình yêu đương gì cả, mà là dạng show “bảo tiêu”.

Lúc đó Diệp Thiên Lâm làm vệ sĩ cho một nữ idol trẻ tuổi, tiện thể lên sóng luôn. Kết quả là vừa nổi tiếng rần rần, vừa gom thêm vài em vào hậu cung.

Nghĩ đến đây, Tô Tây lập tức thấy tấm danh thiếp kia nóng bỏng tay, vội vứt đi cho rồi.

Màn kịch nhỏ vừa rồi cũng bị vứt luôn ra sau đầu.

Diệp Thiên Lâm vừa vào phòng đã bắt đầu chuẩn bị luyện chế Hỏa Linh Chi.

Chiếc lò luyện dược này chính là cái Tống Mục Hàn đã đưa cho trước đó. Được chế tác từ nguyên thạch vũ trụ, quả nhiên là pháp bảo xịn xò, luyện đan cực kỳ thuận tay.

Tô Tây đứng bên cạnh chờ mong nhìn, rồi thấy Diệp Thiên Lâm dựng kết giới, còn quay sang dặn:

“Trong quá trình luyện chế Kim Đan, sẽ sinh ra linh lực, có thể làm nhiễu từ trường của Trái Đất, nên tôi phải luyện trong kết giới. Trong thời gian này, không được để ai làm phiền.”

“À…” Vừa nghe nói Diệp Thiên Lâm phải vào kết giới, Tô Tây xụ mặt.

“Phải mất bao lâu?”

“Ba ngày.”

“Lâu vậy á?!” Tô Tây còn tưởng cùng lắm mất ba phút.

“Dù sao cũng là loại đan dược có thể giúp người ta đột phá Kim Đan kỳ, đương nhiên cần thời gian dài một chút.”

Thực tế thì, người khác luyện ra viên thuốc này phải mất ba năm. Diệp Thiên Lâm mà làm xong trong ba ngày đã là thần tốc rồi!

Tô Tây bất đắc dĩ thở dài:

“Thôi được…”

Ba ngày không được ở cạnh Diệp Thiên Lâm, Tô Tây thấy buồn lắm. Cậu vòng tay ôm cổ hắn, ngửa đầu lên hôn một cái. Nhưng chỉ mới vậy thì chẳng đã ghiền, nghĩ đến việc ba ngày không được thân mật là lại thấy ấm ức, thế là lại chủ động hôn tiếp.

Diệp Thiên Lâm ánh mắt sâu thẳm, khi Tô Tây dán môi lên, liền đặt tay lên gáy cậu, trực tiếp giành quyền chủ động.

“Ưm…”

Cũng không biết hôn bao lâu, đến khi Tô Tây bắt đầu thấy khó thở, đành đẩy hắn ra, tiện thể gạt luôn cái tay đang làm loạn của đối phương, đôi mắt ươn ướt nhìn hắn nói:

“Em đợi anh ra.”

Lúc này, môi Tô Tây sưng đỏ, quyến rũ đến mức khiến khí hải của Diệp Thiên Lâm cũng chấn động từng đợt.

Hắn kìm nén cảm xúc, khàn giọng nói:

“Đợi anh ra rồi, sẽ không chỉ dừng lại ở mức này.”

Tô Tây đỏ mặt. Để che giấu sự ngượng ngùng, cậu vội đẩy Diệp Thiên Lâm vào kết giới luyện dược cho lẹ.


Ba ngày sau đó, ban ngày Tô Tây đi học, buổi tối lại chạy đến ký túc xá Diệp Thiên Lâm ngủ, gần như không về phòng mình. Lâu lâu có về lấy đồ, cũng sẽ bị Đường Mặc trêu:

“Về nhà mẹ đẻ hả?”

Tô Tây làm mặt quỷ với cậu ta, chọc quê:

“Ghen tị à? Cẩu độc thân khó chịu kìa.”

Đường Mặc tức tối:

“Tôi là chồng quốc dân đấy nhé! Tôi mà là cẩu độc thân cái gì! Con gái xinh đẹp cả nước đều là bạn gái của tôi!”

Tô Tây: …

Lên đại học đúng là vui thật, còn được phép mơ giữa ban ngày.

Còn đạo diễn, sau khi về khách sạn, nghĩ đến việc bị Tô Tây từ chối, trằn trọc lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.

Ông  có thể tưởng tượng ra cảnh tấm danh thiếp của mình bị người ta tiện tay ném xuống đất. Đường đường là một nhà sản xuất có tiếng, thế mà cũng có ngày gặp cảnh bị từ chối thẳng mặt. Đã thế người từ chối lại chẳng phải minh tinh lớn nào, chỉ là một cậu nhóc vô danh, nghĩ tới đây mà ông ta chỉ muốn vò đầu bứt tai.

Ban đầu ông còn định giơ cát-xê thật cao ra dụ dỗ, nhưng nghĩ lại, cậu nhóc đó vốn dĩ là một thiếu gia nhà giàu, chắc chắn chẳng thiếu chút tiền công ấy, nên đành phải gác kế hoạch lại.

Ông gãi gãi mấy sợi tóc còn sót lại trên đầu, rồi quyết tâm nghĩ ra thêm vài chiêu nữa để khiến Tô Tây phải đồng ý.

Thế là ông mở vòng bạn bè, bắt đầu đăng tin cầu cứu.

“Cầu xin vòng bạn bè vạn năng giúp đỡ, có ai quen hai người trong ảnh này không?”

Ảnh kèm theo chính là tấm hình Tô Tây và Diệp Thiên Lâm hôn nhau từng gây bão trên Weibo.

Chẳng mấy chốc, vô số người đã like và bình luận.

“Đạo diễn ông muốn lăng xê cặp đôi đồng tính hả?” – Một đạo diễn kỳ cựu trong mảng show tạp kỹ trêu.

Đạo diễn suýt hộc máu: “Không phải tôi đâu!! Chỉ là ảnh thôi mà!!”

“Trên ảnh hai người kia vừa đáng yêu vừa đẹp trai, quá hợp luôn! Ông định mời họ tham gia chương trình hả? Nếu phát sóng thì báo tôi biết nhé, tôi sẽ hóng liền!” – Một ảnh hậu nổi tiếng cũng để lại bình luận.

Nghe nói ảnh hậu này vốn là dân “hủ”, giờ thì Đạo diễn xem như tận mắt chứng kiến. Ông ta vội đáp lại: “Chắc chắn sẽ báo đúng lúc!”

“Ơ? Không phải ảnh này do tôi chụp à?” – Một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới cũng vào bình luận.

 Đạo diễn: ??

 Đạo diễn: !!

Cảm giác như tìm được cứu tinh, ông ta lập tức gõ tên người kia – chính là nhiếp ảnh gia A Mộc.

A Mộc nổi tiếng trong giới, từng hợp tác với nhiều đạo diễn lớn, cũng chụp không ít ảnh bìa cho các minh tinh lưu lượng.

Trước đây ông từng hợp tác với A Mộc, đôi bên làm việc rất vui vẻ.

“A Mộc! Cứu tôi với!”

Không cần dài dòng, ông kể thẳng mọi chuyện. A Mộc nghe xong thì trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Thật ra tôi với hai người đó không quen thân. Trường học bên kia thuê tôi chụp một bộ ảnh, giá cũng cao nên tôi nhận. Ai ngờ hai người này khí chất và thần thái còn hơn cả người mẫu chuyên nghiệp. Bộ ảnh hot cũng là điều dễ hiểu. Có điều tôi không ngờ ông cũng để mắt tới họ.”

Ông đạo diễn gần như rơi nước mắt: “Tôi cũng đâu còn cách nào khác. Chương trình lần này quá khó mời khách mời. Tìm mãi mới được hai người phù hợp, ai ngờ lại bị từ chối thẳng thừng!”

A Mộc thấy ông tội nghiệp, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Vậy thế này, vài hôm nữa tôi còn một buổi chụp nữa với họ. Đến lúc đó ông cứ đến hiện trường, tôi giúp ông nói vài câu.”

“Thật chứ?!” Ông đạo diễn lập tức sáng mắt.

Cơ hội tốt như vậy, nhất định phải nắm chắc lấy!

Bình thường thì ba ngày trôi qua vèo vèo, nhưng từ khi Diệp Thiên Lâm bước vào kết giới, Tô Tây cảm thấy thời gian trôi còn chậm hơn cả rùa bò.

Cậu nằm trên giường của Diệp Thiên Lâm, dùng ngón tay gõ nhẹ xuống đất, ngóng trông người kia sớm quay lại từ trong kết giới.

Tới nửa đêm mười hai giờ, Tô Tây chờ đến mệt rũ, cơn buồn ngủ kéo tới không kìm được, cuối cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Lúc này, trong ký túc xá đột nhiên lóe lên ánh kim quang rực rỡ, kèm theo đó là luồng sáng vàng nhạt tỏa ra từ kết giới. Trong ánh sáng ấy, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Toàn thân hắn phát ra hào quang kim sắc, mái tóc dài màu đen xõa xuống vai một cách tự nhiên, khuôn mặt tuấn mỹ còn vượt xa ngày thường. Đôi mắt đỏ thẫm càng khiến hắn thêm phần tà mị.

Người đó không ai khác chính là Diệp Thiên Lâm.

Hắn từ từ thu lại khí thế kinh người tỏa ra quanh người. Khi ánh kim quang dần biến mất, mái tóc dài cũng rút ngắn lại, trở về dáng vẻ bình thường. Hắn hơi ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy Tô Tây đang nằm ngủ trên giường mình.

Cặp chân dài trắng như tuyết của cậu hững hờ lộ ra ngoài chăn…

Hắn giơ tay day nhẹ ấn đường, giấu đi ánh đỏ vừa lóe lên trong đáy mắt, rồi chậm rãi bước đến gần.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play