Buổi trưa hôm nay, Tô Tây quyết định không ăn ở ký túc xá, vì vậy cậu để Diệp Thiên Lâm mang theo hộp cơm ra ngoài. Hai người đến bên hồ nhỏ, tìm một chiếc ghế đá, ngồi bệt xuống đất rồi lần lượt bày đồ ăn ra.

Tiểu Hoa sớm đã nhắm trúng món ăn Diệp Thiên Lâm chuẩn bị. Ngay khoảnh khắc hộp cơm được mở ra, hắn ta đã bắt đầu âm thầm nuốt nước miếng. Còn Tiểu Thảo thì lơ đãng hít phải mùi thơm, bụng liền réo ùng ục.

Thơm quá đi mất!

Hai người không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hộp cơm. Đồ ăn vẫn là cơm nhà bình thường: một món cá kho, một món gà kho củi lửa, một đĩa rau xào và một tô canh trứng. Những món này bình thường chỗ nào chẳng có, vốn dĩ không phải kiểu khiến người thèm đến chảy nước miếng. Thế nhưng Tiểu Hoa và Tiểu Thảo lại rõ ràng cảm nhận được, từng tế bào trên cơ thể họ đều đang gào thét muốn ăn thử một miếng.

Tô Tây cầm đũa lên, vừa định gắp thức ăn thì nhận thấy hai ánh mắt tha thiết đang khóa chặt miếng thịt cậu đang gắp. Cậu vội vàng đưa thẳng miếng thịt vào miệng, nhai chậm rãi và nuốt xuống một cách mãn nguyện.

So với đồ ăn hôm qua trong căn tin trường, món này ngon gấp vạn lần!

Nhìn dáng vẻ tận hưởng của Tô Tây, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo thèm đến mức không chịu nổi, cuối cùng nhịn không được hỏi:

“Cho tụi tôi ăn một miếng thôi được không, chỉ một miếng thôi.”

Tô Tây lắc đầu:

“Muốn ăn thì đi tìm đạo diễn, chứ cơm này không phải phần của các cậu.”

“Đạo diễn cho tụi tôi ăn chứ có phải người thường đâu! Bọn tôi ăn cơm cũng chẳng nuốt nổi luôn đó!”

“Phải đấy! Cho tụi tôi nếm thử chút thôi…”

Đạo diễn nghe thấy cuộc đối thoại truyền tới qua tai nghe, sắc mặt lập tức thay đổi. Hai tên phản đồ! Ngày thường ông ta vẫn cho tổ quay ăn uống đầy đủ, tuy không phải sơn hào hải vị nhưng cũng đâu đến nỗi tệ! Cơm thêm sushi đêm qua lập tức trở thành trò cười!

“Cho các cậu ăn cũng không phải không được, chỉ là…” – Tô Tây tỏ vẻ do dự.

“Chỉ là cái gì?”

Tô Tây lén bấm nút tắt micro, khiến đạo diễn không nghe được họ nói gì, rồi nhỏ giọng nói:

“Buổi trưa hôm nay đừng quay tụi tôi, được không?”

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo nhìn nhau:

“Chuyện đó không phải tụi tôi quyết định được.”

“Có phải ngày nào cũng xin đâu, chỉ hôm nay thôi.”

Bị quay 24/7 khiến Tô Tây đánh mất không ít thời gian thân mật với Diệp Thiên Lâm. Cậu định dùng mấy món ngon này để làm điều kiện trao đổi với hai vị nhiếp ảnh gia, mỗi ngày nếu có thể đòi thêm chút thời gian riêng tư là tốt rồi.

“Rầm!”

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo nuốt nước miếng, khó khăn đáp:

“Được thôi… nhưng chỉ một tiếng thôi, không thể hơn nữa.”

“Yên tâm, chỉ một tiếng thôi, đạo diễn sẽ không trách các cậu đâu.” – Tô Tây mỉm cười, lúc này mới bảo Diệp Thiên Lâm lấy thêm hai chiếc chén, chia cho mỗi người một phần nhỏ.

Cuối cùng, Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng được nếm thử món ăn trong mơ.

Khi cắn miếng gà mềm ngọt vào miệng, vị ngọt thịt lan tỏa khắp khoang miệng, nhai một miếng đã cảm thấy sảng khoái toàn thân. Hai người đã quay không ít chương trình, kể cả show ẩm thực, từng vào bếp sang trọng của đầu bếp nổi tiếng, cũng từng xuống bếp nấu nướng ở nông thôn. Họ tự tin từng ăn đủ loại mỹ vị rồi. Nhưng món gà kho củi lửa Diệp Thiên Lâm làm hôm nay là lần đầu tiên khiến họ chấn động đến vậy.

Thật sự quá ngon!

Ngon đến mức mồ hôi trên trán cũng tuôn ra.

Hai người vừa ăn vừa nhanh chóng vét sạch chén cơm, sau đó nhìn chằm chằm vào phần thức ăn còn lại trên bàn với ánh mắt thèm thuồng như cún con nhìn đồ ăn.

Muốn ăn nữa quá…

Tô Tây lập tức phòng vệ, “Không được! Mấy món này là của tôi!”

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo chỉ đành thu ánh mắt lại, lủi thủi y như bị bỏ đói ba ngày.

Hiện tại, hai người họ chỉ mong Tô Tây lại tiếp tục “mặc cả”.

Tô Tây thừa biết suy nghĩ của họ, ánh mắt láu lỉnh xoay tròn:

“Để mai rồi nói tiếp.”

“Ừ ừ!”

Ăn xong, Tô Tây trở về ký túc xá của Diệp Thiên Lâm.

Buổi chiều không có tiết học, cậu định ở lại đây nghỉ ngơi thêm một lát.

Lúc này Diệp Thiên Lâm đã thay bộ đồng phục bảo an bằng đồ mặc ở nhà. Với thân hình cao lớn mặc quần áo thoải mái, hắn trông có chút dịu dàng, vô hại. Tất nhiên, vẻ mặt ôn hòa đó chỉ dành cho Tô Tây. Còn trước ống kính camera, hắn vẫn là người đàn ông lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần.

Tô Tây ăn xong, nằm dài trên giường chơi game, còn Diệp Thiên Lâm thì vào bếp rửa chén. Tiểu Hoa vác máy quay theo vào bếp. Giờ phút này hắn ta đã vô cùng ngưỡng mộ Diệp Thiên Lâm – cùng cao 1m88, nhưng người ta thì biết nấu ăn ngon, còn mình thì chỉ biết nấu cơm trắng.

Nhìn người ta giỏi giang, chu đáo như vậy, bảo sao có bạn trai!

Còn mình thì mãi chỉ là cẩu độc thân…

Diệp Thiên Lâm không hề quan tâm tới Tiểu Hoa, vẫn cứ như thể không có ai bên cạnh, đổ nước vào bồn rồi bắt đầu rửa sạch từng chiếc chén dính đầy dầu mỡ. Rất nhanh, mọi thứ đã sạch bóng. Thi thoảng vài giọt nước từ đĩa bắn lên cằm hắn, rồi chảy dọc theo đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt, men theo chiếc xương quai xanh gợi cảm.

Xương quai xanh của Diệp Thiên Lâm sâu đến mức, theo cách nói của người trái đất , có thể bơi trong đó được luôn.

Tiểu Hoa lập tức hiểu ý, lia ống kính quay sát vào xương quai xanh kia. Hắn ta tin chắc rằng hình ảnh này sẽ khiến khán giả nữ trước màn hình hét ầm lên vì kích thích!

Đúng lúc ấy, Tô Tây đang chơi game bỗng hét to một tràng:

“A a a a a a a!!”

Tiểu Hoa giật mình đến mức tay run lên, camera cũng rung theo. Ngay sau đó, Diệp Thiên Lâm vốn đang đứng trước bồn rửa chén liền biến mất trong chớp mắt. Tiểu Hoa còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn lao ra khỏi phòng bếp với tốc độ nhanh đến mức không chắc camera có quay kịp không.

Hắn ta vội vàng chạy theo, chỉ thấy Diệp Thiên Lâm đã nhanh chóng đến bên Tô Tây, vẻ mặt lo lắng hỏi:

“Tây Tây, sao vậy?”

Tô Tây vẻ mặt ỉu xìu:

“Em lại thua rồi…”

Đây là ván thứ mười cậu thua!

Trò chơi khỉ gì mà khó chơi thế không biết. Chơi chế độ đối kháng nhiều người, bản thân liên tục bị đánh bại, còn bị đồng đội tố cáo là noob, nói cậu chơi ngu. Cậu oan uổng biết bao!

Diệp Thiên Lâm nhìn qua màn hình:

“Để anh thử.”

Tô Tây lập tức tràn đầy hy vọng, đưa điện thoại cho hắn.

Đây là một game Tây Du có bối cảnh tu tiên, thể thức 5v5, đội nào chiếm được động phủ của đối phương trước thì thắng. Diệp Thiên Lâm vừa nhìn qua đã thấy quen thuộc, chẳng phải giống hệt cảnh càn quét khắp vũ trụ khi trước của hắn sao?

Hắn nhận lấy điện thoại, lướt sơ qua phần hướng dẫn trong game, sau đó liền bắt đầu tổ đội bước vào ván tiếp theo.

Tuy Diệp Thiên Lâm chưa từng chơi game Tây Du của người địa cầu, nhưng dựa vào kinh nghiệm thực chiến dày dạn cùng sự tự tin thân là Tiên Tôn, hắn lập tức từ tình huống bất lợi mà lật kèo, đánh cho phe đối phương không còn manh giáp.

Còn chuyện chiếm động phủ của đối phương, với Tiên Tôn mà nói chỉ là chuyện vặt.

Không lâu sau, trận đấu kết thúc.

Khi màn hình hiện lên chữ “Chiến thắng”, Tô Tây chết lặng.

Cái này… cái này… cũng quá lợi hại rồi đi?!

Cậu vui mừng ôm cổ Diệp Thiên Lâm, lập tức hôn một cái. Diệp Thiên Lâm theo bản năng cũng hôn lại, không cẩn thận một cái đã đè Tô Tây ngã xuống giường…

“Khụ khụ khụ khụ…”

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo đang quay phim bên ngoài khẽ nhắc: “Cái này… mức độ hình ảnh của chương trình chúng ta hơi bị quá rồi đấy.”

Tô Tây đỏ bừng mặt ngồi bật dậy, trừng mắt liếc bọn họ: “Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta!”

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo nhìn nhau, sau đó thức thời khiêng máy quay đi chỗ khác. Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Tô Tây lấy quần áo che lại toàn bộ camera trong phòng, vui vẻ nhào vào người Diệp Thiên Lâm lần nữa.

Cậu ngồi lên người Diệp Thiên Lâm, cười tà mị: “Mỹ nhân, xem ra hôm nay ngươi trốn không thoát đâu!”

Diệp Thiên Lâm bật cười: “Chờ cũng lâu rồi.”

Tô Tây cười hắc hắc, đang chuẩn bị ôm ấp hôn hít thì điện thoại lại vang lên tiếng thông báo.

Cậu liếc nhìn, thì thấy trong trò chơi vừa hiện một nhắc nhở: “Người chơi Tô Thiếu Gia 2456 nghi ngờ sử dụng phần mềm gian lận, bị cấm trong 24 giờ.”

Tô Tây: “…”

Thua thì bị tố cáo.

Thắng, cũng bị tố cáo!

Một giờ, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Khi Tiểu Hoa và Tiểu Thảo quay lại khiêng máy quay vào, thì Tô Tây vẫn đang nằm trên người Diệp Thiên Lâm, không chịu rời đi.

Mắt cậu đỏ hồng, ánh nhìn mơ màng, môi thì sưng đỏ. Trên người mặc áo thun rộng thùng thình, bên dưới lộ ra hai chân dài trắng trẻo. Cảnh tượng này vừa nhìn thấy… khiến người ta không thể miêu tả nổi!

Hai người này thừa dịp họ rời đi, đã âm thầm làm cái gì rồi?!

Tiểu Hoa và Tiểu Thảo ho khan một tiếng, giả vờ không biết gì, tiếp tục quay.

Lúc này, hình như Tô Tây đã bị làm cho mụ mị. Khi hai người họ bước vào cũng không có phản ứng gì. Kim Đan trong cơ thể cậu không biết vì sao lại phát tác đúng lúc này, nhưng phản ứng lần này không phải nôn mửa mà là nóng ran cả người.

Bởi vậy Diệp Thiên Lâm bị cậu quấn lấy đến mồ hôi đầm đìa. Thuận tiện còn giúp Tô Tây thay bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Hiện giờ Tô Tây vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ cảm thấy toàn thân nóng đến khó chịu. Chỉ khi dựa sát vào người Diệp Thiên Lâm mới dễ chịu đôi chút, vì vậy cậu cứ như bạch tuộc bám dính lấy hắn.

Trong mắt người ngoài, tư thế này đúng là không dám nhìn thẳng!

Tô Tây miệng vẫn không ngừng than nóng, còn đòi cởi quần áo Diệp Thiên Lâm. Mà Diệp Thiên Lâm cũng không từ chối…

Tiểu Hoa, Tiểu Thảo: “…”

Đạo diễn đang xem màn hình giám sát: “…”

Nói là hình ảnh có giới hạn, thế này thì chiếu làm sao được nữa!

Đạo diễn cảm thấy mình cần phải ra mặt nhắc nhở. Nhưng vừa định mở miệng, ông đã thấy Diệp Thiên Lâm quay đầu nhìn thẳng vào camera, ánh mắt lạnh băng tràn ngập uy hiếp, nói: “Đoạn này, đừng quay.”

Rầm một tiếng, camera tắt.

Tiểu Hoa, Tiểu Thảo sợ tới mức lập tức lui ra khỏi phòng.

Ước gì sau này có thể miễn quay thêm một giờ nữa cho họ luôn.

Đạo diễn thì ngồi một chỗ mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng vẫn còn hoảng sợ. Ông ta thật sự không hiểu nổi áp lực khi nãy là từ đâu ra. Giống như nếu ông ta không đồng ý, sẽ bị giết ngay lập tức vậy!

Cho nên hiện tại ông ta hoàn toàn không dám gọi Tiểu Hoa và Tiểu Thảo quay lại tiếp tục quay hai người kia!

Hôm qua còn vì chuyện Tiểu Hoa Tiểu Thảo bị Tô Tây mua chuộc mà thiếu quay một giờ, đạo diễn đã mắng cho một trận tơi bời. Nhưng bây giờ, ông ta chẳng những không muốn mắng, còn muốn để hai người kia tránh xa càng xa càng tốt.

Không có Tô Tây trấn giữ, Diệp Thiên Lâm thật sự rất đáng sợ!

Tô Tây khó chịu, Diệp Thiên Lâm đau lòng không thôi. Nhưng hắn cũng biết, đây là một chặng đường nhất định phải trải qua trên con đường tu luyện. Không ai tu tiên mà thuận buồm xuôi gió cả. Hắn có thể giúp Tô Tây giảm bớt đau đớn nhất thời, nhưng không phải là cách lâu dài.

Cách duy nhất, chính là để Tô Tây tự mình vượt qua cửa ải này.

Chỉ cần đột phá, Kim Đan sẽ được hoàn toàn dưỡng thành.

Đến lúc đó, mới chính thức bước vào ngưỡng cửa tu tiên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play