Không biết có phải vì bị ảnh hưởng bởi bộ phim truyền hình vừa xem hay không mà Tô Tây cứ cảm thấy buồn nôn, cảm giác này cứ luẩn quẩn mãi trong lòng, không cách nào xua đi được.

Cậu vội vàng nhờ chuyên viên trang điểm tắt phim đi.

Chuyên viên trang điểm thấy lạ, hỏi: “Không thích xem hả? Vậy để tôi chuyển sang cái khác cho cậu nhé.”

Nói xong liền bật sang một chương trình khác.

Là một talkshow đang được phát trực tiếp, khách mời hôm đó là nữ idol Tần Mạt Mạt—người vừa rời nhóm nhạc nữ thần tượng và hiện đang nổi đình đám. Có vẻ như cô đang quảng bá album mới, vẫn luôn nhắc đến ca khúc chủ đề, MC cũng rất phối hợp, liên tục phát đi phát lại bài hát đó.

Ngay lập tức, khắp phòng trang điểm vang lên tiếng ca ngọt ngào đầy đường mật.

Tuy rằng nghe có hơi nổi da gà, nhưng so với cái phim “mang thai” vừa rồi thì vẫn dễ chịu hơn nhiều. Tô Tây cũng chẳng để tâm nữa, cứ để nhạc phát làm nhạc nền mà nghe.

Lúc này, Diệp Thiên Lâm đang ngồi ở ghế bên cạnh, được một chuyên viên trang điểm nam khác trang điểm cho. Vị chuyên viên này cũng như người bên Tô Tây, vừa thấy gương mặt của Diệp Thiên Lâm liền kinh ngạc đến sững người—gương mặt này hoàn hảo đến mức gần như không cần trang điểm gì thêm!

Có khuôn mặt thần tiên đến thế, mà còn phải tô tô trét trét mấy thứ mỹ phẩm này lên, thật đúng là… xúc phạm nhan sắc!

Nhưng Diệp Thiên Lâm vốn đã không quen để người khác chạm vào mặt mình, đặc biệt là tay của một người đàn ông không phải Tô Tây.

Hắn đen mặt lại, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho cậu năm phút.”

“Năm phút? Soái ca, cậu làm khó tôi quá rồi đó!” Chuyên viên trang điểm nam vừa nghe liền muốn kêu trời—gương mặt này dù không cần đánh đậm, nhưng chỉnh chu hoàn hảo thì cũng phải mất ít nhất nửa tiếng chứ đùa!

Diệp Thiên Lâm không nói thêm gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn cậu ta. Trong khoảnh khắc đó, chuyên viên trang điểm như cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Đáng sợ quá!

Ánh mắt này như muốn nói rằng: nếu cậu không hóa trang xong trong năm phút, tay cậu sẽ bị bẻ gãy vậy!

Soái ca thì soái thật, nhưng tính tình đúng là khó chiều!

Chuyên viên trang điểm nam nuốt nước bọt, không hiểu vì sao chỉ sau một ánh mắt đó, cậu ta không còn dám lại gần Diệp Thiên Lâm nữa.

Thế là, cậu ta liền vận hết tốc lực, dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay để hoàn thành phần trang điểm cho Diệp Thiên Lâm.

Không rõ là do gương mặt Diệp Thiên Lâm quá hoàn hảo nên dễ trang điểm, hay là bản năng cầu sống đã kích phát tiềm năng của mình, tóm lại, cậu ta đã hoàn thành trong vòng năm phút. Sau khi xong việc, cậu lặng lẽ lùi về một góc, trốn luôn không dám ló mặt ra nữa.

Diệp Thiên Lâm thì xoay ghế lại, dịch ghế đến ngồi cạnh Tô Tây, lặng lẽ ngắm nhìn cậu được hóa trang.

Chuyên viên trang điểm nam vừa rồi nhìn thấy cảnh này, lại nhớ tới lời A Mộc từng nói: hôm nay có một cặp đôi đồng tính tới chụp ảnh. Cậu ta nghĩ thầm, chắc là hai người này rồi.

Thế là không khỏi nhìn về phía Tô Tây với ánh mắt đầy đồng cảm—bạn trai hung dữ như vậy, chắc sống cũng mệt lắm nhỉ?

Đang nghĩ ngợi, nam sinh tên Tô Tây kia phát hiện Diệp Thiên Lâm đã trang điểm xong, liền hơi ngạc nhiên hỏi: “Nhanh vậy đã xong rồi à?”

Tên “hung thần” Diệp Thiên Lâm, ngay khi nghe Tô Tây nói câu đó, ánh mắt vốn băng lạnh liền mềm mại hẳn, như thể lập tức được ánh mặt trời mùa xuân chiếu rọi.

Chuyên viên trang điểm nam:??

Mẹ nó! Đây là “thuật biến sắc ” trong truyền thuyết à?

Còn khiến người ta kinh ngạc hơn là—không chỉ ánh mắt thay đổi, mà biểu cảm cũng dịu dàng hơn rõ rệt. Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng kia, giờ xuất hiện một nụ cười nhẹ, khiến toàn bộ phòng hóa trang đều như bị sét đánh.

Một gương mặt hoàn mỹ như vậy, khi nở nụ cười đúng là vũ khí chí mạng! Mọi người trong phòng như bị hút hồn bởi nụ cười ấy.

Còn chuyên viên trang điểm nam kia thì hoàn toàn chết lặng.

Thì ra không phải là không biết cười—mà là chỉ cười với đúng người!

Ngay lập tức, cậu ta cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề đến mười vạn điểm!

Diệp Thiên Lâm mỉm cười nói: “Anh vốn không quen kiểu đó.”

Tô Tây biết rõ Diệp Thiên Lâm không thích người khác động tay động chân lên mặt hắn, bèn nắm lấy tay hắn, dịu dàng nói: “Vất vả cho anh rồi.”

Nam chuyên viên trang điểm muốn khóc mà không khóc nổi, người vất vả nhất ở đây rõ ràng là cậu ta, thế mà chẳng ai quan tâm an ủi cậu ta lấy một câu!

Đây chính là nỗi đau của cẩu độc thân sao!

Diệp Thiên Lâm không nói gì, chỉ thuận thế nắm lấy tay Tô Tây, đặt vào lòng bàn tay mình, hai người mười ngón đan xen, ánh mắt nhìn nhau, chỉ ngồi đó thôi mà không khí xung quanh đã như bốc lên từng đợt bong bóng hồng phấn lấp lánh.

Chiếc iPad vẫn đang phát lặp lại bài hát ngọt ngào kia, khiến ai nấy trong phòng đều cảm thấy bị ngọt đến tận tim.

Chị chuyên viên trang điểm đang giúp Tô Tây suýt chút nữa tay run lên, tại chỗ chỉ muốn ngừng tay mà tập trung ăn “kẹo CP”.

Ngay lúc này, có người xuất hiện, phá tan bầu không khí mộng mơ đó.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc xuề xòa bước vào phòng hóa trang, đi tới cạnh Tô Tây, thân thiết chào hỏi: “Tô Tây, Diệp Thiên Lâm, lâu rồi không gặp!”

Tô Tây quay đầu nhìn lại, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra người này là ai.

Nhìn thấy ánh mắt mơ màng kia, Lâm đạo như thể bị đả kích nặng nề—quả nhiên danh thiếp của ông ta đã bị ném vào thùng rác!

“Tôi là Lâm đạo đây, mấy ngày trước từng gặp các cậu mà.” Lâm đạo chỉ chỉ vào chính mình.

Tô Tây thì không nhận ra, nhưng người xung quanh lại nhận ra ngay, đều thân thiết gọi ông ta là “Lâm đạo”.

Lâm đạo?

Tô Tây suy nghĩ một chút, quả thực mấy ngày trước đúng là có gặp một người như vậy.

Chẳng phải là cái người từng bò đến ký túc xá của Diệp Thiên Lâm, muốn mời bọn họ tham gia chương trình truyền hình thực tế tình yêu đó sao? Tô Tây lập tức phản ứng, cảnh giác nói: “Sao ông lại ở đây?”

Diệp Thiên Lâm tuy cũng không nhớ người này là ai, nhưng nhìn phản ứng của Tô Tây, đoán chắc là phần tử nguy hiểm gì đó, vội vàng đưa tay kéo Tô Tây ra sau lưng mình.

Lâm đạo vẫn còn nhớ rõ hôm đó bị Diệp Thiên Lâm vật ngã xuống đất, sợ đến mức lập tức lui một bước, giơ hai tay lên trấn an: “Tôi không có ác ý! Tôi chỉ muốn một lần nữa trịnh trọng mời hai người tham gia chương trình của tôi thôi!”

Lâm đạo là một nhà sản xuất nổi tiếng trong giới, nghe nói ông ta đến mời khách, đám nhân viên xung quanh lập tức kích động:

“Lâm đạo, chương trình gì vậy ạ? Ngài xem chúng tôi có thể xin một chân khách mời bay ngang qua không? Làm mấy tập khách mời phi hành cũng được!”

Lâm đạo: …

“ Tránh ra hết cho tôi!”

Nghe Lâm đạo thẳng thừng từ chối, mọi người chỉ cười hì hì rồi tự giác tránh ra.

Lâm đạo lại quay sang nhìn Tô Tây đầy mong đợi.

Tô Tây bĩu môi, cậu chẳng có hứng thú với mấy show truyền hình yêu đương gì cả. Tình yêu của cậu và Diệp Thiên Lâm cần gì lên sóng cho người khác xem? Không nghe người ta nói sao: “Tú ân ái, phân đến nhanh!”

Không cần nghĩ nhiều, cậu lại từ chối thẳng thừng.

Mặc cho Lâm đạo cố gắng thuyết phục ra sao, Tô Tây vẫn kiên quyết lắc đầu.

Lâm đạo thấy thái độ cậu kiên quyết như vậy, biết hôm nay e là không xong rồi, chỉ đành thở dài một tiếng, uể oải xoay người chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, bản nhạc đang phát trên iPad đột nhiên dừng lại, chương trình talkshow dường như cũng nhớ ra mục đích chính của mình không phải quảng bá âm nhạc mà là phỏng vấn, liền nhanh chóng quay lại chủ đề chính.

Thế là tiếng nhạc ngọt lịm biến mất, thay vào đó là giọng nói của người dẫn chương trình vang lên:

“Bạn Mạt Mạt, tôi thay mặt các fan nam hỏi bạn một câu: bạn thích kiểu con trai như thế nào?”

Tần Mạt Mạt nhìn vào ống kính, ngượng ngùng cười nói: “Thật ra, tôi đã có người trong lòng rồi.”

Cái gì?!

MC cảm thấy mình vừa đào trúng quả dưa to, lập tức hào hứng hỏi dồn: “Có thể tiết lộ một chút người đó là ai không?”

“Kỳ thật tôi chưa từng gặp anh ấy ngoài đời,” Tần Mạt Mạt nhẹ nhàng nói, “Chỉ là trước đó có nhìn thấy một video hot search ghi lại cảnh anh ấy chữa bệnh cứu người. Chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi đã rung động. Mọi người cũng biết, tôi sinh ra trong một gia đình bác sĩ, ông bà, ba mẹ tôi đều là bác sĩ, chỉ có tôi là theo đuổi nghệ thuật. Nhưng trong lòng tôi luôn luôn có sự tôn kính đặc biệt dành cho bác sĩ.”

Nói tới đây, cô ấy thở dài một tiếng.

MC cũng hùa theo mà thở dài: “Vậy… người đó là ai?”

Tần Mạt Mạt mỉm cười: “Anh ấy chỉ là một bảo vệ trường học bình thường, nhưng trên người lại có y thuật kinh người. Từ lúc xem đoạn video đó, tôi đã đem lòng ngưỡng mộ anh ấy. Nếu có cơ hội, thật sự rất muốn làm quen.”

Tuy rằng Tần Mạt Mạt không nói rõ tên người đó, nhưng chỉ cần chịu khó tìm một chút, rất nhanh sẽ biết được người đó là ai!

Dù gì thì cũng đã từng lên hot search, lại chữa bệnh cứu người, lại còn là bảo vệ… Gợi ý rõ ràng như thế, không tra ra mới là lạ!

MC còn định hỏi thêm mấy chuyện liên quan đến tình cảm, nhưng đều bị Tần Mạt Mạt khéo léo từ chối. Dù chỉ là một câu tiết lộ “có người trong lòng” cũng đủ để kích nổ hot search rồi!

Mà người ngồi đó, vừa vô tình nghe được đoạn phỏng vấn ấy—Tô Tây—thì: …

( Lâm đạo là do mình tự đặt đấy tại không biết ông này tên gì mà trong wiki thì ghi ông này là Gì đạo. Có j ko ổn thì bảo mình)

Mẹ kiếp, người còn đang ngồi trong phòng, tình địch từ trên trời đã rơi xuống rồi!

Người khác có khi còn phải lên mạng tra cứu mới biết người mà Tần Mạt Mạt nhắc đến là ai, nhưng Tô Tây thì chỉ cần nghe một chút đã nhận ra ngay.

Cô ta nói chẳng phải ai khác, chính là bạn trai của cậu – Diệp Thiên Lâm!

Tô Tây nhớ lại cô gái tên Tần Mạt Mạt này, dù trước đó có đọc qua một bức thư cô ta gửi tới, nhưng cậu cũng không để tâm, thậm chí đã quên mất tên đối phương là gì. Dù sao thì mấy nữ idol cũng nhiều quá. Nhưng vừa rồi nghe Tần Mạt Mạt nhắc tới mấy từ khóa như “hot search”, “trị bệnh cứu người”, “bảo vệ”, Tô Tây lập tức liên tưởng ngay – đây chẳng phải là một trong những người từng thầm mến Diệp Thiên Lâm hay sao?

Ban đầu cậu không muốn tham gia chương trình thực tế cũng bởi một lý do rất quan trọng: không muốn để Diệp Thiên Lâm bước chân vào giới giải trí, càng không muốn anh có cơ hội tiếp xúc với nữ idol kia.

Vậy mà bây giờ, rõ ràng cậu đã từ chối tham gia chương trình, nhưng cô idol kia vẫn lựa ngay lúc này, trong một tiết mục phát sóng trước toàn dân, để thổ lộ tình cảm với Diệp Thiên Lâm!

Đây chẳng phải là công khai tuyên chiến sao?

Là khiêu khích!

Là trắng trợn khiêu khích!

Tô Tây lập tức quyết định nhận lời tuyên chiến này. Cậu gọi với theo Lâm đạo – người đang chuẩn bị rời đi – nói lớn: “Đạo diễn, chúng tôi quyết định sẽ tham gia chương trình của ông!”

Lâm đạo quay lại với vẻ mặt ngơ ngác.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không phải ban nãy còn kiên quyết từ chối sao? Sao đột nhiên lại đổi ý?

Ông ta hoàn toàn không hiểu gì, chỉ có thể trố mắt nhìn.

Nhưng tuy ngạc nhiên thì cũng không làm chậm trễ tâm trạng vui mừng của ông ta. Lâm đạo cười hớn hở nói: “Cậu đồng ý rồi thì không được đổi ý đâu đấy!” Rồi vội vàng lấy hợp đồng từ trong túi ra, “Đây, hai cậu xem kỹ đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào luôn.”

Tô Tây nhìn bản hợp đồng, lật qua vài trang, thấy không có chỗ nào bất ổn thì dứt khoát ký tên. Diệp Thiên Lâm cũng không nói gì, cầm bút lên ký theo.

Lâm đạo vui đến mức như vớ được vàng, ôm chặt bản hợp đồng mà rời đi.

Ký xong, Diệp Thiên Lâm mới nghiêng đầu nhìn Tô Tây, hỏi: “Không phải em nói không muốn tham gia chương trình sao?”

Vừa hỏi, hắn vừa vô thức nhéo tay Tô Tây một cái, như đang gãi ngứa.

Tô Tây hậm hực giữ tay hắn lại, cắn một cái vào mu bàn tay: “Không cho gãi.”

Diệp Thiên Lâm ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.

Tô Tây hừ nhẹ: “Còn không phải tại gương mặt của anh, quá thu hút con gái!”

Tình địch nhiều như vậy, xem ra cậu không thể không tuyên bố chủ quyền trước toàn dân nữa rồi!

Nhưng khi nghe Tô Tây nói vậy, Diệp Thiên Lâm lại khẽ nhíu mày.

Hắn không hiểu vì sao cậu đột nhiên lại nhắc đến con gái.

“Anh không thích con gái,” Diệp Thiên Lâm nói.

“Cái đó đương nhiên rồi, anh thích con trai mà.” Tô Tây giơ tay nhéo nhéo mặt bạn trai, cảm giác mềm mại rất thích tay.

“Anh cũng không thích con trai.”

“Vậy anh thích cái gì?”

“Thích em,” Diệp Thiên Lâm đáp, lời nói dịu dàng lại bất ngờ đến mức khiến người ta không kịp trở tay, “Anh chỉ thích em.”

Tô Tây sững người.

Trong phòng hóa trang lúc này vẫn còn rất nhiều nhân viên đang làm việc. Nghe hai người không coi ai ra gì mà thẳng thừng tỏ tình, mọi người đồng loạt “ồ~~” một tiếng, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.

Tô Tây mặt đỏ như gấc, nhưng trong lòng thì ngọt như mật, cứ như vừa nuốt cả lọ đường vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play