Có vẻ chưa lường trước phản ứng ấy, Cố Uyên khẽ cau mày, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Thiếu niên ngẩng đầu, thành khẩn nhận lỗi nhưng vẫn thấp thoáng mất mát, hàng mi dài khẽ run, tay cầm kem siết chặt, trông thiệt lòng áy náy. Nhìn y hệt lần cậu mè nheo vì không muốn làm bài tập.
Khoảnh khắc bối rối trong ngực tan thành mây khói, Cố Uyên đành nửa thật nửa giả nghiêm mặt: “Vì sao lại trốn học?”
Ánh mắt cậu dao động, mím môi tựa có điều khó nói. Cố Uyên bất giác thấy căng thẳng, chờ câu trả lời.
Ngay sau đó, người trước mặt với một cơ thể ấm áp mềm mại lại lao vào ôm anh chặt cứng. Khác với mọi khi, lần này cậu lại có vẻ thả lỏng hơn, nhưng vòng tay mạnh mẽ ôm anh chẳng giữ chút khoảng cách. Vai, cổ, lưng – tất cả điểm yếu đều phơi bày trước anh không phòng bị, cứ như tùy ý để anh khống chế hoặc kết liễu.
Ánh mắt Cố Uyên sâu thêm, chậm rãi nâng tay.
Chuông thang máy vang lên, cửa mở hai bên. Ánh sáng nhà ăn xuyên qua tường kính phía sau, nhuộm mái tóc mềm của thiếu niên ánh vàng nhẹ, khiến anh khẽ rung động.
Xua đi sắc lạnh nơi đáy mắt, Cố Uyên vòng tay ôm trọn cậu, vỗ nhẹ sau lưng: “Anh xin lỗi.”
Thấy thái độ anh dịu đi, Lục Đăng sáng bừng mắt, liền chìa kem ra: “Ăn đi.”
“Anh không, em ăn đi.”
Ôm thiếu niên trong lòng, Cố Uyên thả cánh tay, nắm tay cậu dắt ra khỏi thang máy, trầm ngâm rồi dịu giọng: “Anh đưa em về nhà, được chứ?”
Hôm qua đưa cậu về, anh bị chặn ngoài cửa, nếu cậu có bí mật, hẳn giấu sau cánh cửa kia. Trốn học bị bắt tại trận, cách bù tốt nhất chắc chỉ là… về nhà làm bài.
Miệng ngậm kem, Lục Đăng ngoan ngoãn gật đầu, chủ động nắm tay anh rời phòng tranh, men đường cũ quay về khu dân nghèo.
Phòng tranh nằm trong khu tinh cầu Guar chiếm đóng, sang trọng tráng lệ, nào ngờ rẽ vài ngã đã tới những con hẻm đổ nát. Bước chân Cố Uyên chậm lại.
Nhận ra anh khựng, Lục Đăng cũng dừng, ngẩng lên bắt gặp tia sáng vụt qua đôi mắt đen thẳm kia. Anh siết tay cậu, giấu lời xin lỗi, xoa tóc: “Còn muốn ăn cá nướng không?”
Lúc trong thang máy, cậu cứ líu lo kể món ăn, anh rối nên chẳng nghe được mấy. Giờ đã gần trưa, ăn cá nướng chắc chiều cũng khỏi học.
Mắt cậu hơi cong, nụ cười lúm liếm: “Thật sự được sao?”
Thấy đôi mắt sáng rỡ ấy, Cố Uyên khẽ bật cười, lại xoa đầu: “Anh mời, coi như cảm ơn hôm nay.”
Có thêm động lực, Lục Đăng gật lia lịa, kéo anh trèo cầu thang gỗ kẽo kẹt vào gác mái cũ, mở cửa phòng.
Nhìn căn phòng ngập sách bài tập, Cố tổng giật mình kính nể.
Biết học sinh áp lực, nhưng giờ mới thấy trực quan: chồng sách cao chạm trần run rẩy, muốn xoay người cũng khó, lỡ động mạnh e bị chôn vùi trong “đại dương tri thức”.
Bảo sao cậu không cho anh vào.
Lại thêm một người, e núi bài tập sụp mất.
Thiếu niên len lỏi giữa “sa mạc đề”, đặt chân lên ghế trèo lấy quyển trên cùng. Cố Uyên hoảng hốt chạy đến ôm gọn cậu và chặn kịp chồng sách chao đảo: “Tất cả trường phát à?”
Thật ra do người nhà sắm, để luyện đề sát kỳ khảo hạch công vụ. Cậu tưởng hoàn thành nhiệm vụ sẽ khỏi thi, ai dè vẫn “bài tập chồng bài tập” – chỉ đổi địa điểm.
Hệ thống sẽ tự ngụy trang, biến bài thành ngôn ngữ & nội dung thế giới này. Lục Đăng gật, ngập ngừng rồi lấy can đảm: “Em học hết rồi, bài này em làm được…”
Cố Uyên trầm mặc, ôm cậu ngồi trước bàn, lật mấy cuốn luyện tập.
Sau khi tinh cầu Garillo bị xâm lược, hệ thống giáo dục sa sút, học sinh khu nghèo chỉ học tuyến cơ bản, bài tập cao cấp tính phí rất cao. Theo hồ sơ, Lục Chấp Quang vì túng tiền nên sa vào con đường này, nếu bị kẻ xấu mua chuộc thì hậu quả khó lường.
Cậu ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh, đôi mắt trong vắt dõi theo.
“Đừng làm nữa, học cũng khỏi đến.”
Khép sách lại, Cố Uyên kiên định: “Từ giờ đến kỳ thi, dọn về chỗ anh ở, được chứ?”
…
Chắc cậu vừa thấy thiên đường.
Lục Đăng chớp mắt, lần đầu tiên đôi con ngươi ánh lên rực rỡ, vòng tay ôm cổ anh, cọ nhẹ vai anh mừng rỡ.
Cảm giác mềm lạnh bất ngờ chạm lên gáy vừa rồi khiến Cố Uyên khựng lại vài nhịp nhìn thiếu niên phấn khởi, ánh mắt anh cũng dâng ấm sáng, kéo cậu ôm trọn.
Anh chưa từng sợ cảnh một thân một mình, nhưng phải thừa nhận: hơi ấm quá thật khiến người nghiện. Đã thấy ánh mặt trời, sao dễ buông tay?
Họ rời khu dân nghèo, không quay lại phòng tranh. Xe công ty đợi sẵn, Cố Uyên đưa cậu lên, nhập địa chỉ khách sạn, bật tự lái, xe lơ lửng lao về trung tâm thành phố.
“Nhà ăn phòng tranh bình thường thôi, duyệt Cẩn có món cá nướng ngon. Mình thử xem em có hợp khẩu vị không.”
Thiếu niên vẫn lâng lâng, khóe mắt môi cong, ngẩng mặt đáp nhẹ: “Cảm ơn anh—”
“Không sao. Nếu nói cảm ơn thì anh mới phải cảm ơn em.”
Cố Uyên cười, siết tay cậu – vẫn còn hơi lạnh vì kem – dịu dàng giữ lấy.
Nếu cậu thực sự thông minh đến mức đoán được hoàn cảnh anh, lại khéo léo phối hợp giúp anh tháo ngòi, ở bên cạnh anh biết đâu sẽ thành trợ lực lớn.
Ánh mắt lướt qua chiếc cặp sách trên vai cậu ý nghĩ chợt lóe rồi tắt.
Bây giờ chưa phải lúc lo xa.
Còn hai tháng nữa, sau khi khảo thí chuẩn hoá kết thúc, tinh cầu Garillo rất có thể sẽ lại bùng lên chiến hoả.
Anh sẽ đưa cậu rời khỏi nơi này thật an toàn. Chờ đến khi mọi chuyện nên làm đều đã làm xong, chờ đến lúc trận chiến quyết định thắng bại kia hạ màn, nếu khi ấy còn cơ hội… tương lai vẫn còn rất dài.
Xe huyền phù dừng lại trước cửa khách sạn lớn Duyệt Cẩn. Cố Uyên dẫn Lục Đăng xuống xe, vừa định bước vào thì bất chợt khựng lại.
Trong sảnh lớn khách sạn đang tụ tập khá đông thương nhân bản địa của tinh cầu Garillo. Tiếng người xôn xao, hình như đang tổ chức hoạt động gì đó chống lại tinh cầu Guar.
Mắt Cố Uyên thoáng trầm xuống, định kéo thiếu niên rời đi thì đã bị người trong khách sạn nhận ra, bước nhanh đến kéo anh vào mà không để anh kịp từ chối.
“Đây chẳng phải Cố tổng sao? Mau vào, chúng tôi đang nhắc đến anh đây…”
Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, cười tươi bước đến tiếp lời, số còn lại vẫn ngồi lặng trên ghế, thỉnh thoảng mới có vài ánh mắt lạnh nhạt quét tới, đầy khinh miệt.
Từ khi tinh cầu Garillo bị xâm lược, không gian sinh tồn của thương nhân bản địa ngày càng bị siết chặt, chính sách áp chế càng khắt khe, nhiều doanh nghiệp đã rơi vào suy thoái. Trong mắt nhiều người, việc Cố Uyên từ bỏ chống đối để hợp tác với tinh cầu Guar, dù bảo vệ được Cố thị, vẫn không phải là điều gì vinh quang.
Cố Uyên hiểu rõ trong mắt họ mình là gì, cũng chẳng kỳ vọng quan hệ đôi bên có thể cải thiện. Anh chỉ bắt tay với hội trưởng thương hội, điềm đạm nói: “Chỉ là tiện đường đi ngang qua, không có ý quấy rầy.”
“Cố tổng — xin hãy dừng bước, chúng tôi chỉ muốn hỏi một chuyện.”
Thấy anh định rời đi mà không có ý muốn bắt chuyện, hội trưởng giơ tay chặn lại, nét cười trên mặt nhạt dần, ánh mắt khóa chặt anh, cuối cùng lên tiếng: “Hai trăm triệu đơn hàng quặng lôi thạch kia, Cố tổng có nhận không?”
Cố Uyên khẽ nhướng mày, dừng chân.
Chuyện đơn hàng này ngay từ đầu đã không thể che giấu.Tinh cầu Guar không chỉ đưa lời mời đàm phán cho riêng Cố thị, mà tất cả các chủ mỏ lớn nhỏ ở tinh cầu Garillo đều đã nhận được lời chào hàng.
Thương hội muốn kêu gọi các chủ mỏ cùng từ chối hợp tác, nhưng lợi nhuận khổng lồ lại nằm ngay trước mắt. Trước khi Cố Uyên đưa ra quyết định nhận đơn, đã có vài chủ mỏ bị dụ dỗ, chuẩn bị âm thầm nhận giao dịch nhỏ.
Giao dịch lẻ tẻ thế này rất khó gây chú ý, và tất nhiên cũng không ngăn nổi dòng chảy thị trường. Nếu anh không ra tay chặn đầu đơn hàng, tinh cầu Guar rất có thể sẽ gom đủ số lượng bằng cách cướp từng phần nhỏ rải rác.
Không lâu trước, nội bộ Cố thị từng xảy ra một sự cố: suýt chút nữa có người trộn khoáng thạch khác vào lô quặng lôi thạch, tạo ra sản phẩm mẫu không thể bị kiểm tra bằng các phương pháp thường dùng, nhưng khi dùng trong hệ thống phòng thủ bằng laser, chỉ vài chục giây là hóa thành đống phế phẩm.
Dù chỉ là một tai nạn, nó lại vô tình mang đến cho anh cảm hứng mới. Cho nên bất kể tiếng phản đối xung quanh gay gắt đến đâu, đơn hàng này anh nhất định phải giữ.
Tất cả những chuyện đó chẳng cần giải thích với ai. Vẫn giữ vẻ lãnh đạm, Cố Uyên chậm rãi chỉnh lại cổ áo, nói: “Chuyện làm ăn của tôi, có vẻ không liên quan gì đến các anh.”
“Không liên quan? Anh có biết lôi thạch quặng có ý nghĩa thế nào không?!”
Tin đồn về đơn hàng Cố thị nhận được đã lan khắp phố, giờ thấy anh không phủ nhận, người trẻ tuổi phía sau hội trưởng không kiềm được cơn giận, liền vung nắm đấm đánh về phía anh.
Mắt Cố Uyên lạnh tanh, thân hình đứng vững như núi, chỉ khẽ nhướng mày liếc nhìn hội trưởng, ánh mắt lộ vẻ khinh thường.
Hiện tại anh là nhà cung cấp chính cho Guar tinh, hội trưởng đành ngăn người thanh niên lại, nghiêm giọng quát: “Lỗ Thanh!”
“Anh đang đưa tinh cầu Garillo vào chỗ chết! Khi tinh cầu Guar chuẩn bị xong xuôi, tất cả chúng ta đều sẽ bị vây hãm, anh nghĩ Cố thị của anh còn cầm cự được bao lâu?!”
Người trẻ kia dù bị chặn lại, vẫn đỏ mắt gào lên giận dữ: “Phản đồ, đồ rác rưởi! Đây là mẫu tinh của anh đấy! Sao anh không chết quách đi cho rồi ——”
Duyệt Cẩn vốn là khách sạn bản địa, nên dù trong đại sảnh có lời nói quá đà, cũng không lo bị truyền ra ngoài.
Huống hồ, thương hội vốn đã có mâu thuẫn gay gắt với tinh cầu Guar từ lâu. Khi cuộc chiến chưa ngã ngũ, thì những lời phản đối thế này cũng chẳng gây phản ứng gì lớn.
Cố Uyên vẫn bình thản xoay người, mặc kệ người sau lưng mắng mỏ, nắm tay thiếu niên đi thẳng vào thang máy.
Lục Đăng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đồng đậm đen tuyền của anh, dường như không hề bị những lời kia ảnh hưởng.
Nhịp thở và nhịp tim của Cố Uyên hoàn toàn ổn định, dáng đứng vững chãi, chỉ có bàn tay đang nắm tay cậu là lạnh buốt, không hề có chút hơi ấm nào, như xuyên qua tận tủy.
Thang máy đến phòng đã đặt. Cố Uyên trầm lặng dắt thiếu niên vào, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: “Chấp Quang, có một số chuyện ——”
Anh chưa kịp nói hết, thiếu niên đã nghiêng người nhào tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, vỗ về tấm lưng đang căng cứng.
Đôi mắt dịu dàng trong sáng, ánh lên niềm tin thuần túy không gợn chút nghi ngờ, như thể hoàn toàn không bị những lời vừa rồi ảnh hưởng chút nào.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, anh gần như tin rằng —— dù mình có làm gì đi chăng nữa, thiếu niên trước mặt vẫn sẽ luôn vô điều kiện tin tưởng anh.
Một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực, nhưng lý trí tàn nhẫn lại nhanh chóng đè xuống.
Ánh mắt Cố Uyên trầm xuống, khoé mắt khẽ ửng lên rồi lập tức trở lại như cũ. Anh khẽ cười, lắc đầu: “Được rồi, không nói nữa.”
Lục Đăng lúc này mới hơi buông ra, vẫn còn nắm tay anh, ánh mắt ấm áp đầy quan tâm. Cố Uyên chỉ mỉm cười xoa tóc cậu, ôm cậu ngồi xuống ghế sofa chờ đồ ăn, mở màn hình trí não cùng nhau xem.
“Đừng bận tâm chuyện họ nói. Anh bảo thư ký chọn cho em ít sách bài tập mới, đều là đề chuẩn hoá khảo thí khó. Em xem thử có cái nào thích không?”