Nhất định không thể.

Nhớ tới khi nãy vừa liếc mắt một cái liền thấy chồng sách luyện tập cao gần chạm nóc nhà, Lục Đăng vẫn còn hãi hùng, tựa lưng chặt vào cửa, kiên định lắc đầu.

Cậu đến đây để làm nhiệm vụ, không phải để làm bài tập. Nếu để nhân vật mục tiêu nhìn thấy tình hình bên trong, rất có thể sẽ không ngoài dự đoán mà đánh giá cậu theo tiêu chuẩn quy trình bao dưỡng.

Thiếu niên có biểu cảm kiên quyết ngoài dự liệu, Cố Uyên hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng thuận theo mà lùi bước, xoa nhẹ tóc cậu: “Vậy anh đi đây, lần sau lại gặp.”

Độ tuổi này đúng là lúc lòng tự trọng mạnh nhất, không muốn để người khác thấy tình trạng trong phòng, có lẽ không hẳn vì phòng quá lộn xộn, mà là vì thật sự quá mức túng thiếu. 

Cố Uyên cũng không muốn khiến cậu vì chuyện như thế mà bận tâm quá, ôn tồn dỗ dành một câu, rồi dẫm lên bậc thang gỗ kẽo kẹt đi xuống, quay lại xe rời đi.

Thấy thân hình anh đã hoàn toàn khuất trong bóng tối, Lục Đăng mới khẽ thở phào, mở hé cửa, nghiêng người lách vào trong nhà.

Trên mặt bàn và dưới đất đều là những tập bài tập mới tinh, chồng chất lung lay như muốn đổ, cao gần nóc nhà. Tính sơ sơ cũng đủ làm hết bảy tám thế giới, thậm chí còn có thể dư ra một ít.

Lục Đăng cẩn thận nghiêng người, len qua giữa hai chồng sách luyện tập cao xấp xỉ chiều cao của cậu, đặt cặp xuống, thay đồ xong xuôi rồi nằm yên trên giường.

Sau đó là một đêm ác mộng học tập miệt mài.

Sáng hôm sau, hiếm khi dậy trễ, Lục Đăng ngồi trên giường, hiếm khi phát ngốc mất mấy phút.

Loại nhà như thế này thì ở lâu kiểu gì cũng chịu không nổi. Đi học thì vẫn phải làm bài tập, chi bằng ra ngoài làm nhiệm vụ còn hơn.

Thế giới này vốn đã chẳng an toàn, tương lai nếu có cơ hội, biết đâu còn có thể nghĩ cách cho nổ tung căn nhà này cũng nên.

Nghĩ tới đây, tinh thần làm nhiệm vụ lập tức bùng nổ mạnh mẽ.

Lục Đăng hít sâu một hơi, một lần nữa lấy lại tinh thần. Mặc đồ xong, cậu theo tấm vật liệu dựng tạm ngoài cửa sổ mà trượt xuống, rời khỏi khu dân nghèo.

Để tiện cho công việc, hệ thống có thể định vị vị trí nhân vật mục tiêu bất cứ lúc nào. Lục Đăng xoay bùa hộ mệnh nửa vòng, dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, men theo bản đồ mà tìm đến nơi.

Ban đầu cậu không định mang cặp theo, nhưng khi ra cửa mới phát hiện cặp sách đã bị hệ thống ràng buộc với ba lô. Để có thể mua đồ từ thương thành hệ thống bất cứ lúc nào, ít nhất hiện tại, vẫn buộc phải mang theo bên người.

Hệ thống vừa mới được sản xuất chưa lâu, cấp bậc hiện tại còn chưa đủ để che giấu thiết bị bên ngoài. Trên đường đi, nó tràn đầy áy náy, giọng chỉ dẫn cũng trở nên rầu rĩ.

Lục Đăng đã đổ toàn bộ bài tập ra khỏi cặp, sờ sờ bùa hộ mệnh, an ủi nó trong đầu: “Không cần gấp đâu, đợi hoàn thành một nhiệm vụ thế giới, điểm kinh nghiệm liền sẽ đủ để thăng cấp.”

“Ký chủ yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng thăng cấp thật nhanh, để ký chủ sau này không cần làm bài tập nữa nữa!”

Hệ thống lập tức phấn chấn, tự tin tràn trề mà phát thề. Lục Đăng mỉm cười, chỉnh lại sợi chỉ đỏ trên cổ bùa hộ mệnh, tiếp tục hỏi nó: “Xác định được vị trí mục tiêu chưa?”

“Xác định rồi! Nhân vật mục tiêu đang ở trong phòng tranh phía trước, ký chủ chỉ cần đi theo hướng dẫn là được!”

Hệ thống phấn khích trả lời, động lực tràn đầy, còn cẩn thận quét lại một lần nữa vị trí nhân vật mục tiêu, truyền tín hiệu cho cậu, đồng thời đánh dấu tỉ mỉ tuyến đường dẫn lối trên bản đồ.

Lục Đăng nhìn chỗ đánh dấu trên bản đồ, ngược lại lại dừng bước, ánh mắt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Phòng tranh.

Theo lý lịch, Cố Uyên vốn không có hứng thú với nghệ thuật, cũng rất hiếm khi lui tới những nơi như vậy. Trong hoàn cảnh khẩn cấp như hiện tại, đối phương đột nhiên xuất hiện ở phòng tranh, chắc chắn không phải chỉ để ngắm tác phẩm nghệ thuật.

Cốt truyện chính xoay quanh nhân vật chính, phần miêu tả về pháo hôi như cậu chỉ có vài dòng ít ỏi. Cậu chỉ có thể dựa vào thời gian và tuyến truyện để suy đoán: hiện giờ Cố Uyên hẳn đang bận rộn chuẩn bị cho đơn hàng quan trọng nhất. Nhưng vẫn chưa rõ làm thế nào mà anh có thể một mình giấu trời qua biển, lừa gạt được tất cả mọi người.

Lục Đăng hơi trầm ngâm, nhấc cặp sách lên lưng, không đi theo tuyến đường hệ thống đánh dấu, mà xoay người nhảy về phía trước, một tay bám vào tường bao, bật người dừng lại ở bệ cửa tầng hai.

Phòng tranh có thiết kế mang đậm phong cách nghệ thuật hiện đại, bên ngoài toà nhà trang trí thêm nhiều phù điêu. Không tốn quá nhiều sức, Lục Đăng liền tìm được tầng lầu nơi Cố Uyên đang ở, mở giếng trời, nhẹ nhàng đáp xuống hành lang khu triển lãm điêu khắc.

Hôm nay Cố Uyên không mặc bộ vest ba mảnh được may riêng như thường lệ, mà thay bằng một chiếc áo khoác gió màu đen giản dị. Dáng người anh vẫn cao ráo tuấn tú, đi dạo qua từng gian triển lãm, có vẻ thong dong nhàn nhã.

Giống như rất nhiều du khách khác, mỗi khi đứng trước một tác phẩm trưng bày, anh đều dừng lại một chút, còn dùng trí não ghi chú lại thông tin giới thiệu của từng món, có vẻ thật sự rất hứng thú với các tác phẩm này.

Lục Đăng len qua đám đông, thử mở hệ thống để quét. Chỉ vài giây sau, trong đầu đã vang lên lời nhắc: “Ký chủ, nhân vật mục tiêu đang ghi chú thông tin cấu tạo các tác phẩm triển lãm. Trí não của hắn đang phân tích khả năng liên hệ với khoáng sản lôi thạch, có cần sao chép dữ liệu về không?”

“Không cần, thu hồi dò xét đi.”

Lục Đăng trả lời trong đầu một câu, lấy kính ra đeo lên, lặng lẽ hoà vào đám người.

Lôi thạch là sản phẩm khoáng sản độc quyền do tập đoàn Cố thị khai thác. Trùng hợp thay, đó lại là nội dung trọng tâm trong đơn hàng lần này. Xem ra Cố Uyên tới đây là để tìm cách giảm năng lực phòng ngự của lôi thạch, tránh bị nhận diện ngay lập tức.

Tuy việc thu thập thông tin kiểu này chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng ít nhất chứng minh được rằng Cố Uyên đã nhận đơn hàng ở tinh cầu Guar, hơn nữa đang bắt đầu suy tính đối sách.

Trong mắt anh, cậu vẫn chỉ là một học sinh chăm chỉ, nghèo khổ. Hiện tại là giờ học, không lý gì lại có thời gian đi dạo phòng tranh.

Lục Đăng không định ra mặt ngay lúc này, chỉ nhẹ nhàng đẩy gọng kính, giữ khoảng cách không xa không gần, âm thầm bám theo phía sau.

Cố Uyên chưa kịp rời đi xa, bất chợt bị một bóng người tươi cười tiến lại gần.

Người mới đến vẻ mặt niềm nở, nhanh chân bước tới, giơ tay chào anh: “Trùng hợp quá —— Cố tổng, anh cũng tới xem triển lãm điêu khắc sao?”

“Hôm nay không có việc gì, nên tiện thể ghé qua một vòng.” Ánh mắt Cố Uyên thoáng hiện vẻ cảnh giác, nhưng anh vẫn mỉm cười đáp lại, đưa tay trái – không đeo trí não – ra bắt tay nhẹ với người kia.

Người đứng trước mặt anh là Lôi Thăng, doanh nhân khá có tiếng ở tinh cầu Garillo; trước đây hai người từng có vài thương vụ nhỏ.

Lôi Thăng làm ăn không lớn nhưng cư xử hòa nhã, sau lưng lại là thành viên tổ chức phản kháng Garillo. Bình thường anh chẳng cần quá đề phòng, song tình thế giờ đã khác: chỉ một sơ hở nhỏ cũng nguy hiểm.

Vẫn mỉm cười thân thiện, Lôi Thăng nắm tay trái anh lắc nhẹ rồi rút ra một điếu thuốc điện tử: “Thật trùng hợp, Cố tổng! Chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, mong anh chiếu cố nhiều…”

Anh ta giữ chặt tay trái Cố  Uyên, tay kia gõ nhẹ điếu thuốc, đưa sang. Cố Uyên cúi mắt; nét mặt thoáng trầm xuống.

Trí não của anh bảo mật cao, nhưng trên đời vẫn có thiết bị đánh cắp dữ liệu. Chỉ cần cho hai chiếc trí não chạm nhau, dù bật chế độ bảo vệ, thông tin vẫn có thể bị sao chép.

Anh vừa nhận đơn quặng lôi thạch trị giá hai trăm triệu tinh nguyên từ tinh cầu Guar. Tổ chức phản kháng hẳn đã đánh hơi, Lôi Thăng tuyệt không hứng chí ghé chuyện phiếm.

Hai trăm triệu tinh nguyên lôi thạch là mắt xích then chốt trong kế hoạch bành trướng của tinh cầu Guar ; nhưng nếu trà trộn lôi thạch giả, Garillo có thể xoay chuyển cục diện.

Về lập trường, anh vốn cùng phe phản kháng. Thế nhưng nội bộ tổ chức phức tạp; chuyện này quá lớn, anh muốn tự mình xử lý, không để lộ bí mật cho bất kỳ bên nào.

Lôi Thăng vẫn mỉm cười chờ anh nhận điếu thuốc. Từ chối thì khó xử đối tác và càng bị nghi ngờ; nhận thì hầu như chắc chắn bị quét sạch dữ liệu. Một lời lỡ có thể khiến cơ hội nghìn vàng thành công cốc.

Cố Uyên im lặng, ánh nhìn dán vào điếu thuốc, dần tối lại: Càng ít người biết việc anh làm càng tốt.

Anh nhấc cằm định phẩy tay, thì bất ngờ một bóng người lao tới ôm chặt cánh tay anh.

Nửa người anh gần như bị thiếu niên vừa xuất hiện quấn chặt; môi chạm phải cảm giác mát ngọt. Một que kem socola – bơ song sắc bị nhét vào tay, anh vô thức nắm lấy rồi cúi nhìn.

Thiếu niên ngửa đầu, mắt sáng lấp lánh, dỗi nhẹ: “Em chỉ là đi mua đồ ăn thôi… Anh đi nhanh thế!”

Biết rõ tính cách thật sự của thiếu niên không phải vậy, nhưng ánh mắt rực sáng ấy vẫn khiến tim anh mềm đi. Khóe môi anh cong nhẹ, đưa kem chạm môi cậu: “Anh sai rồi. Em muốn ăn gì nữa?”

Bị gạt sang bên, Lôi Thăng nhớ tin đồn nghe tối qua, ngạc nhiên rồi bản năng lùi một bước.

Người đàn ông cao lớn lạnh lùng ấy, lúc rũ mắt lại dịu dàng khác thường. Thiếu niên ôm anh, động tác còn vụng về – rõ ràng chưa từng bị “động” tới. Bao dưỡng mà chưa chạm? Hiển nhiên Cố Uyên quý cậu đến trong lòng bàn tay.

Ý thức mình phá hỏng buổi hẹn, Lôi Thăng vội xoa tay xin lỗi, nhưng thiếu niên đã ríu rít nào “cá nướng”, “bánh kem”… lôi vị tổng tài xuống nhà ăn dưới lầu.

Lục  Đăng mở giáo trình ‘Người bị bao dưỡng nên làm những gì’ mà hệ thống đã đưa, cậu máy móc làm theo. Kéo người vào thang máy xong, cậu mới thở phào, lùi một bước, buông cánh tay đang ôm Cố Uyên.

Sức nặng nhẹ đi, hơi ấm cũng rời xa. Ánh mắt anh khựng lại trên chiếc cổ trắng hơi cúi của cậu, trầm ngâm rồi xoa nhẹ tóc: “Cảm ơn.”

Thời điểm cậu xuất hiện quá khéo, rõ ràng tới gỡ rối cho anh. Dù vì lý do gì, hành động ấy đã cứu anh khỏi thế tiến thoái lưỡng nan.

Cảm nhận lực tay trên đỉnh đầu, cậu chớp mắt, nhận que kem, ngập ngừng: “Hôm nay em tới—”

Chưa kịp dứt lời, Cố Uyên kéo cậu vào lòng. Chỉ dựa vào mẩu đối thoại ngắn tối qua mà đoán cảnh ngộ của anh, cậu thông minh tới khó tin, nếu không, hẳn còn ẩn ý khác.

Đèn thang máy báo còn mười giây tới nhà ăn. Lẽ ra anh phải cảnh giác mọi ý đồ tiếp cận; nhưng mười giây này, anh không muốn hoài nghi thiếu niên trong vòng tay.

Nhịp tim cậu tăng, lực ôm siết mạnh, gương mặt căng thẳng bừng lên vẻ cố chấp – hiển nhiên đang giận.

Bị anh ôm chặt, một tay vẫn giơ que kem, Lục  Đăng nghe tim đập anh dồn dập, im lặng rồi nhỏ giọng thú nhận: “Thật ra là em… trốn học ra đây đấy”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play