Lục Đăng trở tay không kịp, hơi hé miệng ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt nơi giữa chân mày Cố Uyên vẫn chưa từng giãn ra, trong lòng cậu lại mềm xuống theo.
Cậu hiểu được cảm giác bị đồng bào hiểu lầm và xa lánh, Cố Uyên tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng chắc chắn cũng không dễ chịu. Vào thời điểm thế này, lại càng không nên vì bản thân tùy hứng mà khiến anh phân tâm.
Chỉ là mua mấy quyển sách bài tập mà thôi, Cố Uyên cũng đâu biết tiến độ học của cậu, chỉ cần mua về rồi từ từ làm là được.
Nắm lấy bàn tay vẫn lạnh lẽo như cũ, Lục Đăng cúi người, nhẹ nhàng dựa vào, ghé sát cánh tay anh, chọc chọc vài cái trên quang não, chọn mấy quyển nhìn có vẻ mỏng hơn một chút, rồi ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Vậy là đủ chưa?”
Cảm nhận được động tác an ủi đầy thận trọng của thiếu niên, giữa mày Cố Uyên thoáng hiện chút ấm áp, anh kéo cậu vào lòng, xoa nhẹ đầu cậu dựa lên vai: “Không sao, muốn mua nhiều thì cứ mua thêm. Bây giờ là giai đoạn quan trọng, nếu muốn đạt được thành tích tốt, chỉ làm mấy bài luyện tập sơ cấp là chưa đủ.”
Vậy mà vẫn chưa đủ…
Lục Đăng chớp mắt, khẽ hít vào một hơi, do dự hồi lâu rồi vẫn quyết tâm, liều mình chọn thêm năm quyển nữa.
Không thể chọn thêm nữa.
Chỉ riêng số lượng hiện tại, có lẽ cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này.
Tăng số lượng chẳng cải thiện được điều gì, ngược lại chỉ khiến việc học thêm áp lực. Lục Đăng khó tránh khỏi cảm thấy mất tinh thần, đến cả mùi thơm cá nướng bốn phía vừa được bưng lên cũng chẳng mang lại nhiều an ủi.
Cảm nhận được thiếu niên bên cạnh có chút gò bó, Cố Uyên kéo cậu lại gần, gọi thêm vài món bánh kem cùng điểm tâm: “Cứ từ từ ăn, ăn no rồi mình về.”
Dù có thể làm lơ những lời mắng chửi xung quanh, anh cũng không định lại phải giáp mặt những người dưới lầu thêm lần nào nữa.
Con đường này vốn đã đủ gian nan, nếu muốn nắm chắc thành công, ít nhất phải bảo đảm tâm thái của bản thân không bị bất cứ cảm xúc dư thừa nào ảnh hưởng.
Cá nướng được nướng vàng giòn, nước sốt phủ đều từ đầu đến đuôi, mùi thơm đậm đà quyến rũ, thịt cá tươi ngon đến mức vừa đưa vào miệng đã tan ra.
Áp lực từ đống bài tập mới cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào nhờ thế công từ mỹ thực, Lục Đăng ăn rất nghiêm túc, Cố Uyên cũng kiên nhẫn ngồi cùng cậu. Anh lựa phần thịt cá ngon nhất, chấm nước sốt đặc sệt tươi ngon, đặt vào đĩa trước mặt cậu.
Ánh mắt anh dừng lại nơi má thiếu niên hơi phồng lên khi ăn, chút lạnh lẽo nơi đáy lòng cũng dần tan biến. Cố Uyên đặt đũa xuống, không kìm được nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Lục Đăng chớp mắt ngẩng đầu, cũng chọn một miếng bánh kem có vụn chocolate, đẩy đến trước mặt anh.
Cố Uyên vốn không có thói quen ăn đồ ngọt, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của thiếu niên, anh vẫn dịu lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Lúc không vui, ăn chút đồ ngọt sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Lục Đăng nhẹ giọng nói, lại đẩy bánh kem về phía trước mặt anh thêm lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc đến mức có phần trịnh trọng: “Rồi sẽ ổn thôi.”
Khuôn mặt thiếu niên vẫn còn chút ngây ngô, nhưng đôi mắt lại hết sức kiên định. Cố Uyên sững người trong một thoáng chớp mắt, rồi bỗng nhẹ nhàng mỉm cười, gắp lấy miếng bánh kem cho vào miệng.
Anh vốn không thích đồ ngọt, cũng không rành nhận định mấy món này có ngon hay không, chỉ là khi nhìn vào ánh mắt lấp lánh kia, liền cảm thấy lòng mình cũng được dòng nước ấm len lỏi đi qua, đến cả bánh kem cũng trở nên mềm xốp và ngọt ngào hơn.
Nếu có thể mãi như vậy, thì những ngày tháng này hình như cũng không còn gì đáng để than thở.
Lục Đăng ăn thật sự rất chậm, vừa ăn vừa bảo hệ thống tra xét tình hình dưới lầu. Mãi đến khi đám người kia cuối cùng cũng rời đi, bữa ăn mới chính thức kết thúc.
Người của thương hội dù đã tan, nhưng cuộc xung đột vừa rồi đã bị không ít người chứng kiến. Phần lớn khách ở khách sạn Duyệt Cẩn đều là cư dân bản địa tinh cầu Garillo, chẳng ai muốn dây dưa với đám thương nhân tham lam ấy, dù phục vụ vẫn chu đáo, nhưng rõ ràng đã trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
Đối với đãi ngộ như vậy, Cố Uyên đã quá quen, anh dẫn Lục Đăng rời khách sạn, còn chuẩn bị thêm cho cậu một thiết bị trí não mới, rồi mới đưa cậu về nhà.
Xe huyền phù lướt qua rừng cây ngân quang rậm rạp, vượt qua mấy lớp rà quét nghiêm ngặt rồi mới dừng lại trước cánh cổng lớn nặng nề được đúc và khắc hoa tinh xảo, đỗ bên ngoài một biệt thự trông rất khí phái.
Ánh nắng buổi chiều dịu nhẹ xuyên qua tán cây lớn, tạo nên những vệt sáng tối đan xen.
Biệt thự nhà họ Cố có vài căn, nơi này là an toàn nhất, xung quanh cũng rất yên tĩnh, chỉ là hơi hẻo lánh, nên Cố Uyên chỉ thỉnh thoảng mới đến ở vài ngày.
Tình cảnh gần đây của anh càng lúc càng nhạy cảm, cần một nơi đủ yên tĩnh và an toàn. Nếu đã quyết định không để Lục Đăng tiếp tục đến trường, sắp xếp cậu ở đây cũng rất phù hợp.
Lục Đăng ngồi dựa vào cửa sổ xe ngắm cảnh, nhận ra xe đã hạ độ cao, quay đầu nhìn sang, liền thấy Cố Uyên đã đưa tay nhận lấy cặp sách của cậu: “Về đến nhà rồi, vào thôi.”
Biệt thự thật sự quá yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước chảy và gió thổi, dù hai người đã đến nơi, vẫn không có ai ra đón.
Lục Đăng đi bên cạnh anh, không khỏi thấy nghi hoặc: “Chỉ có hai người mình thôi hả?”
Cố Uyên bật cười, kéo cậu đứng lại, quét thông tin tròng mắt cậu để mở khoá, rồi đẩy cửa ra: “Có hệ thống trí não rồi, việc dọn dẹp hay sinh hoạt hàng ngày đều do máy móc điều khiển, còn đáng tin hơn cả người nữa.”
Người càng ít càng an toàn, Lục Đăng gật đầu, bước vào biệt thự, tò mò quan sát khắp nơi.
Biệt thự nhìn bên ngoài không lớn, nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi. Ánh nắng lọt qua lớp rèm khẽ khép, vừa vặn chiếu lên sofa, tấm thảm nhung vàng nhạt mềm mại trải dưới chân, trong không khí thoảng hương cỏ cây tươi mát.
“Anh sẽ về nhà mỗi ngày. Ban ngày nếu thấy buồn, trong thư phòng có sách để đọc.”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau vang lên, Cố Uyên đặt tay lên vai cậu, dịu giọng nói: “Muốn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ mang về.”
Có lẽ vì cuối cùng cũng về đến nhà, khí thế thường ngày trên người Cố Uyên đã tan đi hơn nửa, giữa chân mày cũng lộ ra chút mỏi mệt thật sự, nhưng ánh mắt nhìn Lục Đăng vẫn đầy kiên nhẫn và điềm tĩnh.
Ánh mắt dừng lại nơi khóe mắt anh có vài tia máu, Lục Đăng ngoan ngoãn gật đầu, suy nghĩ rồi nói thêm một câu: “Em sẽ làm bài tập thật chăm chỉ.”
Trong ánh mắt sâu thẳm ấy hiện lên chút ý cười, Cố Uyên xoa đầu cậu, ánh nhìn dời ra ngoài cửa sổ.
Hương ngọt của bánh kem như còn vương vấn trong hơi thở, tựa hồ vẫn lặng lẽ quanh quẩn nơi đầu mũi.
Lục Đăng tạm thời ổn định sống tại biệt thự.
Đơn đặt hàng kia đã bước vào giai đoạn then chốt, Cố Uyên ngày càng bận rộn, nhưng mỗi đêm anh vẫn đều trở về, cho dù chỉ là chợp mắt một lát, rồi lại tiếp tục lao vào một vòng mới của cuộc chạy đua quyền lực.
Không chỉ vì muốn bầu bạn cùng thiếu niên, bản thân Cố Uyên cũng dần cảm nhận rõ, đối với anh mà nói, chuyện “về nhà” đã trở thành điều được mong chờ nhất.
Đèn nơi cửa huyền quan mỗi đêm đều sáng lên, ánh sáng ấm áp thấp thoáng trong rừng ngân quang, cho dù ngoài kia có phải gánh chịu bao nhiêu áp lực và chỉ trích, thì chút ánh sáng ấy vẫn luôn lặng lẽ chờ anh giữa màn đêm sâu thẳm.
Cho dù chỉ cách đây không lâu, anh cũng chưa từng nghĩ rằng một chuyện nhỏ bé không đáng kể như vậy, lại trở nên quan trọng đến thế, khiến lòng người chờ mong.
Trời đã sẩm tối, xe huyền phù lướt qua rừng cây, đèn trong biệt thự đã được bật sáng.
Ánh mắt Cố Uyên dần dịu lại, ngồi trong xe một lát, toàn bộ sự lạnh lùng khéo léo anh luôn thể hiện bên ngoài cũng thu về yên tĩnh. Anh xách theo mấy phần bánh kem đã chuẩn bị từ trước, bước xuống xe.
Vừa mở cửa ra, thiếu niên đang ngồi làm bài tập trên sofa liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rỡ, lao ngay vào lòng anh.
Dù sự tiếp xúc thân thể giữa hai người đến nay vẫn chỉ dừng lại ở những cái ôm, nhưng với Cố Uyên, như vậy đã là quá đủ. Thân thể ấm áp của thiếu niên nhào vào lòng anh không chút e dè, tuy chẳng có gì ám muội, lại có thể khiến trái tim anh ngập tràn.
“Anh mang bánh kem về cho em, làm bài có chỗ nào không hiểu à?”
Đặt phần bánh kem xuống, Cố Uyên nắm lấy tay cậu, cùng cậu ngồi xuống sofa, dò hỏi tình hình học tập.
“Em làm xong rồi.”
Bài tập mới mua đều là dạng nâng cao, không thể đơn giản mà giải ra hết toàn bộ, chỉ có thể nhờ hệ thống tìm đáp án trên Tinh Võng trước, rồi sao chép lại vào bài làm.
Lục Đăng mở bài tập cho anh xem, sau đó đem ly cà phê vừa pha xong bưng đến, rồi dựa người vào bên cạnh anh: “Hôm nay anh không có việc gì à?”
Cố Uyên khẽ lắc đầu cười, tiện tay cởi lỏng cổ áo, xoa nhẹ lên mái tóc mềm của thiếu niên: “Bận gần xong rồi, anh về bầu bạn với em đây.”
Những ngày này anh gần như làm việc liên tục, trong mắt đã hiện rõ tơ máu, nhưng giờ phút này, thần sắc vẫn vô thức dịu xuống, khóe môi khẽ cong lên.
Công ty đã xác định được tính chất cụ thể của loại mạch khoáng kia, một số dây chuyền sản xuất cũng đã âm thầm thay đổi nguyên liệu, chỉ có vài người thân cận đáng tin mới biết được nội tình.
Việc thay thế bằng lôi thạch quặng sẽ bắt đầu từ ngày mai, vận chuyển qua con đường đặc biệt vào tinh cầu Guar. Điều duy nhất còn cần làm là bảo đảm đơn hàng này không gặp bất cứ rủi ro gì.
Lục Đăng khẽ động lòng, chớp mắt nhìn anh, ngửa đầu đón ánh mắt kia.
Mục tiêu nhiệm vụ đã hoàn thành phần chủ tuyến, tiếp theo đến lượt cậu hoàn thành giai đoạn then chốt của nhiệm vụ chính mình.
Lôi thạch quặng bị tráo đổi là tuyến cốt truyện chính, chỉ cần không bị ai phá hoại, thì sẽ không bị phát hiện. Nhưng từ giờ khắc này, vận mệnh của Cố Uyên cũng bước vào vòng xoáy nghiệt ngã — bị người Garillo tinh hiểu lầm là kẻ phản bội chỉ biết trục lợi, ai cũng mắng nhiếc, căm ghét đến mức muốn tận diệt.
Từ giờ trở đi, chỉ cần Cố Uyên bước chân ra khỏi biệt thự, liền có nguy cơ gặp hoạ sát thân như hình với bóng.
Cố Uyên không nghi ngờ gì cũng đã nhận ra điều đó.
Thấy trong đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi lại không giấu được niềm vui, Lục Đăng mím môi, nắm lấy tay anh, ngẩng đầu khẽ hỏi: “Ở trong nhà buồn quá… Em có thể cùng anh ra ngoài được không?”
Thiếu niên rất hiếm khi chủ động đưa ra yêu cầu gì, khiến Cố Uyên hơi ngạc nhiên, anh giang tay ôm cậu vào lòng, xoa nhẹ tóc cậu, giọng nói dịu dàng: “Bây giờ bên ngoài không an toàn, anh sẽ cố gắng về nhà nhiều hơn, được không?”
Không nằm ngoài dự đoán là bị từ chối, Lục Đăng khẽ nhếch môi cười, cúi đầu dựa lên bờ vai rộng, tay ôm siết lại một chút.
Lá bùa hộ mệnh được cậu lặng lẽ lấy ra, nhân lúc áp mặt vào cổ áo Cố Uyên, hệ thống nhanh chóng ghi lại mã gen của đối phương, tiến trình chạy vội, chẳng mấy chốc đã hoàn tất hơn phân nửa.
Mắt quét thông tin sinh học của cậu chỉ đủ để mở cửa biệt thự, còn muốn ra ngoài cần có mã sinh học của Cố Uyên để gỡ khóa cổng bên ngoài. Cậu phải chuẩn bị kỹ, ít nhất khi có chuyện bất trắc xảy ra với Cố Uyên, cậu có thể nhanh chóng đến bên anh.
Hệ thống có trình độ cao trong kỹ thuật chuyên môn, chỉ cần vài nhịp thở đã hoàn tất việc ghi nhận thông tin. Lục Đăng khẽ thở ra nhẹ nhõm, định ngồi dậy thì lại bất ngờ bị siết chặt vào lòng, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn: “Xin lỗi…”
Mỗi ngày trở về nhà, bóng dáng quen thuộc ấy luôn chờ anh trên sofa, gương mặt thanh tú luôn nở nụ cười dịu dàng. Anh vẫn luôn thấy yên tâm, nghĩ rằng thiếu niên có tính cách điềm đạm, chắc chắn sẽ chịu được cô đơn.
Nhưng dù có điềm đạm đến đâu, thì cũng chẳng ai có thể chịu nổi việc bị nhốt cả ngày trong một biệt thự tĩnh mịch như vậy.
Ban đầu nói là chu cấp, giờ lại giống như anh đang giam cầm cậu.
Ngực Cố Uyên nặng trĩu, không kiềm được mà siết chặt vòng tay, chậm rãi vuốt nhẹ sống lưng cậu, giọng càng khàn hơn: “Xin lỗi…”
Dường như lờ mờ nhận ra có hiểu lầm gì đó, Lục Đăng chớp mắt, đợi đến khi lực tay anh dần buông lỏng mới ngồi dậy định lên tiếng, thì trí não của Cố Uyên đột nhiên vang lên âm báo đặc biệt.
Sắc mặt anh lập tức trở nên cảnh giác, buông tay ra mở trí não xem thông báo, ánh mắt trầm xuống.
Quân đội tinh cầu Guar đột ngột gửi lời mời dự tiệc ngay trong tối nay, mục đích chưa rõ ràng. Đây là tình huống không thể có bất kỳ sai sót nào, cho dù đó có là một bữa tiệc hồng môn, anh cũng bắt buộc phải đến.
Lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng. Nhìn vào ánh mắt dịu dàng của thiếu niên, anh lại đột nhiên do dự.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng anh hạ quyết tâm, dịu giọng nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài ở khách sạn, sau đó anh sẽ đi dùng bữa, em đợi trong phòng, được không?”
Mắt Lục Đăng sáng lên, lập tức gật đầu. Cố Uyên bất đắc dĩ khẽ mím môi, xoa đầu cậu, dặn dò thay đồ tử tế rồi dẫn cậu rời khỏi biệt thự, lên xe huyền phù.
Bọn họ đến khách sạn đã hẹn trước, Cố Uyên mở phòng, sắp xếp cho Lục Đăng ổn thỏa rồi mới xuống phòng yến tiệc, tham gia buổi chiêu đãi của Guar tinh.
Tiễn Cố Uyên xong, Lục Đăng mới mở hệ thống định bắt đầu tra xét, thì trong đầu bất ngờ vang lên hồi chuông cảnh báo: “Ký chủ phải cẩn thận, hôm nay mục tiêu nhân vật có uống rượu!”
“Uống rượu thì sao chứ?”
Đã lâu rồi không nghe chuông cảnh báo, Lục Đăng xoa thái dương đang tê rần, hạ nhỏ âm lượng, nghi hoặc hỏi lại.
— Đương nhiên là không được!
Hệ thống lo lắng đến sốt ruột, ngay lập tức đưa cho cậu cả chục trang nhật ký tổng hợp: “Tổng hợp thống kê, tỷ lệ phát sinh hành vi ‘loạn tính sau khi uống’ lên đến hơn 47%. Mục tiêu nhân vật có thể chất vượt trội, ký chủ có nguy cơ rất lớn sẽ bị xô ngã, bị lột sạch quần áo, rồi thực hiện thâm nhập giao lưu ——”
……
Khó lắm hệ thống mới tìm được một cụm từ không bị hệ thống ngôn ngữ kiểm duyệt chặn lại, mà Lục Đăng thì những ngày gần đây đã đại khái hiểu “thâm nhập giao lưu” nghĩa là gì.
Cậu giơ tay chạm vào bùa hộ mệnh, lặng lẽ xoay xoay, rồi lại hạ âm lượng xuống thêm chút nữa: “Không sao đâu, anh ấy sẽ không say.”
“…… Nói không chừng còn có khả năng khiến ký chủ chính mình rung động!”
Hệ thống ngoan cường niệm xong câu cuối cùng, xoay vòng trong lo âu như giảm xóc kêu gào: “Thỉnh ký chủ đề cao cảnh giác, chủ động thực hiện tự bảo vệ, hãy khởi động chế độ bảo hộ của hệ thống!”
“Không cần hoảng, ngươi giúp ta làm bài tập trước đã. Có chuyện gì ta sẽ gọi ngươi.”
So với việc bị đè ra thì việc làm bài vẫn là mối uy hiếp lớn hơn nhiều. Lục Đăng rất rõ tình hình hiện tại, trấn an mà vỗ nhẹ lên bùa hộ mệnh, rồi nhét Hệ thống quay lại kho dữ liệu vừa rà soát đề: “Yên tâm, ta có thể bảo vệ tốt bản thân.”
Việc làm bài chiếm đến 90% dung lượng xử lý ý thức, căn bản không thể phản ứng kịp thời với ngoại cảnh. Hệ thống lo đến mức mã lệnh loạn cả lên, nhưng rồi cũng bị ép buộc dìm xuống trong biển kiến thức, chẳng mấy chốc liền im bặt.
Lục Đăng ngồi trở lại sofa, mở bảng theo dõi tình trạng sinh mệnh của mục tiêu nhiệm vụ.
Yến tiệc không hề đơn giản. Người tinh cầu Guar cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Cố Uyên, chưa biết sẽ bày ra thử thách gì.
Cậu không lo Cố Uyên sẽ làm gì mình, nhưng nhất định phải sẵn sàng ứng phó trong trường hợp anh gặp bất trắc.
Từng giây từng phút trôi qua, chỉ số sinh mệnh của Cố Uyên vẫn ổn định. Ngoài cửa sổ, bóng đêm đã lặng lẽ buông xuống, Lục Đăng khẽ ngáp một cái, tầm mắt trở nên mơ hồ trong khoảnh khắc, nhưng ngay sau đó lại lập tức tỉnh táo.
Chỉ số sinh mệnh vốn luôn giữ trên 95 bất ngờ dao động, trong chớp mắt rớt xuống dưới 80, rồi lại gượng trở lại khoảng 90, nhưng vẫn liên tục chập chờn.
Tuy chưa phải mức quá thấp, nhưng chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Ngực cậu chợt siết lại, Lục Đăng mím môi trầm ngâm một lúc, vừa định chống người trèo ra cửa sổ quan sát, thì cửa phòng đã bất ngờ bị đẩy ra cái “phanh”, bóng dáng quen thuộc lảo đảo ngã vào.
Lục Đăng bước nhanh đến, đỡ lấy người đàn ông sắp không đứng vững.
Da Cố Uyên nóng hừng hực, mùi rượu nồng nặc phả ra từ người anh. Anh nắm chặt cánh tay thiếu niên, xoay người đóng sập cửa lại, bước đi loạng choạng rồi đẩy cậu ngã xuống giường, cúi người siết chặt ôm lấy.
Lục Đăng thuận theo lực anh nằm xuống, giơ tay đỡ lấy lồng ngực anh đang phập phồng hỗn loạn, ánh mắt lặng lẽ mang theo sự quan tâm.
Ôm gọn thiếu niên vào lòng, Cố Uyên thở dốc, không phát ra âm thanh mà chỉ mấp máy môi: “Tin anh không?”
Lục Đăng khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp rèm mỏng lờ mờ, có một bóng người đang lao nhanh lướt qua tường sau.
“Đừng sợ……”
Thấy cậu cũng đã phát hiện có người giám sát bên ngoài, ngực Cố Uyên mới nhẹ nhàng buông lỏng, trong mắt tràn đầy chua xót và áy náy, lực ôm bỗng trở nên ngang ngược, không chừa cho cậu cơ hội kháng cự mà kéo áo cậu ra, cúi đầu phủ xuống cần cổ trắng nõn.
Động tác của anh hơi vụng về, chỉ số sinh mệnh vẫn dao động không yên. Lục Đăng lặng lẽ nắm lấy tay anh, ánh mắt dịu dàng trấn an, nhẹ nhàng lắc đầu.
Chỉ là đang diễn cho người bên ngoài nhìn, Cố Uyên kéo quần áo cả hai người ra, thân thể dây dưa như thật, nhưng cũng đồng thời kích hoạt thiết bị đóng kín rèm cửa, ánh sáng bên ngoài lập tức bị chắn lại hoàn toàn, mọi động tác cũng ngay lập tức dừng lại.
Lục Đăng đỡ lấy thân thể anh đang yếu ớt đổ xuống, cảm giác có chất lỏng mát lạnh nhỏ xuống má mình, cậu khẽ ngẩng đầu định mở miệng, thì cánh tay anh đang ôm lấy cậu lại đột nhiên nặng hẳn.
Cố Uyên siết chặt hai mắt, trán nóng áp sát vào cổ cậu, đã vô thanh vô thức hôn mê bất tỉnh.