Sợ là bị dọa rồi.

Ánh mắt Cố Uyên trầm hẳn xuống, tay phải vòng nhẹ lại trên lưng thiếu niên đang căng thẳng, ánh mắt liếc qua mấy kẻ khách không mời mà đến: “Nếu còn lần sau, tôi không ngại lấy vài cánh tay đó đâu.”

Không có cuộc tấn công nào xảy ra như dự đoán, Lục Đăng chớp mắt, định quay đầu lại xem tình hình, nhưng đã bị Cố Uyên kéo sâu vào lòng ngực, bảo vệ chặt hơn.

Có nhiều thế lực cùng lúc đang âm thầm điều tra anh, Cố Uyên trong lòng rõ ràng. 

Một lứa bị loại rồi, sẽ có những lứa khác tiếp nối. Dùng danh nghĩa “bao dưỡng” chỉ là để tránh bị nghi ngờ, nhưng không ngờ những kẻ đó vì không ra tay được với anh, lại chuyển hướng sang người bên cạnh anh.

Liếc nhìn thiếu niên đang bị mình ôm chặt trong tay, mấy kẻ kia nhất thời luống cuống, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh hãi.

Cố Uyên vốn là người lăn lộn thương trường, từ trước đến giờ làm việc khéo léo chu toàn, rất hiếm khi thấy anh lạnh lùng không kiêng nể gì như vậy. Xem ra đúng là đặc biệt để tâm đến cậu tình nhân nhỏ đang che chở trong lòng kia.

Dù đang bám theo đối thủ, nhưng cũng chưa đến lúc phải đối đầu trực tiếp. Kẻ cầm đầu vội vàng cúi đầu xin lỗi, thấy Cố Uyên không có ý tiếp tục truy cứu, liền tranh thủ đưa ánh mắt ra hiệu, kéo mấy người kia đi xuống lầu, không dám quay đầu lại rời khỏi khách sạn.

Chờ đến khi mấy kẻ đó hấp tấp rút lui, Cố Uyên mới thu súng lại.

Lục Đăng khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng ngẩng đầu từ trong lòng anh, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm như đáy hồ.

Nhìn ánh mắt vẫn trong trẻo và tỉnh táo của cậu thiếu niên trong ngực, sắc mặt Cố Uyên dịu lại, buông vòng tay ra, khẽ cúi người xoa đầu cậu: “Xin lỗi.”

Cử động của thiếu niên cũng không thuần thục hơn anh là bao, tay vừa buông ra đã cứng lại ở vai, khuỷu tay và eo cậu thoáng cứng đờ, rõ ràng hoàn toàn không quen kiểu thân mật này.

Chỉ là một người được “bao dưỡng” thôi mà, đã phải đối mặt với chuyện này, dù có gan to đến đâu thì cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.

Hiện tại các thế lực đang giằng co, chỉ cần một bước đi sai có thể làm xáo trộn cả bàn cờ. Anh còn có chuyện cần làm, không thể vì thế mà gây mâu thuẫn công khai với bọn kia, giữ an toàn cho người bên cạnh thế này đã là giới hạn rồi.

Lục Đăng chớp chớp mắt, nhẹ lắc đầu, tay vẫn nắm lấy tay anh như trấn an: “Em không sao.”

Ngay khi Cố Uyên định mở lời, Lục Đăng đã kịp nhận ra hai bên đã có hiểu lầm.

Hiện tại nhân vật mục tiêu đang là trung tâm của ván cờ quyền lực giữa các thế lực. 

Những người kia dù muốn dồn Cố Uyên vào đường cùng cũng sẽ không tùy tiện ra tay. Kẻ đó vươn tay về phía hông, rất có thể chỉ là phản xạ có điều kiện. Là do cậu quá căng thẳng trong trạng thái nhiệm vụ nên mới suy nghĩ theo hướng cực đoan.

Khi tay đang nắm khẩu súng của anh bất ngờ bị giữ lại, Cố Uyên khẽ ngẩn ra trong giây lát, rồi xoay cổ tay lại nắm lấy tay cậu, giọng dịu đi: “Là do anh suy nghĩ không chu toàn, em đã đi theo anh một đoạn rồi, để anh đưa em về.”

Động tác của Lục Đăng hơi khựng lại, không lập tức đi theo.

Nhận thấy cổ tay bị kéo nhẹ, Cố Uyên nhướng mày, đối diện với ánh mắt hiếm khi hiện ra nét buồn bã thật lòng của thiếu niên, trong mắt thoáng qua ý cười nhàn nhạt: “Không làm bài tập nữa.”

Tuy mấy người kia đã rút lui, nhưng không chừng vẫn còn người đang giám sát. Mối quan hệ “bao dưỡng” chưa được xác thực rõ ràng, không thể vì một chút sơ hở mà mất cảnh giác.

Nghe được lời cam đoan của anh, cuối cùng Lục Đăng cũng yên tâm, nét mặt giãn ra, bước nhẹ về bên cạnh anh.

Cậu từ lâu đã quen sống một mình, nhưng có người đi bên cạnh như thế, cảm giác mới lạ này lại khiến cậu ngoài ý muốn thấy… cũng không tệ.

Bàn tay thiếu niên ấm áp, mang theo sức sống rõ rệt. Cố Uyên khẽ siết chặt tay, cảm giác bình yên ấy len lỏi vào từng mạch máu, khiến trái tim anh chẳng hiểu sao trở nên yên tĩnh.

Đưa cậu về lại phòng, ngọn đèn vốn ảm đạm cũng theo luồng gió bị cửa thổi mà lay động, như cũng vì thế mà trở nên ấm áp hơn.

“Anh còn vài việc cần xử lý, em muốn làm gì thì cứ tự nhiên, không cần để ý đến anh.”

Cố Uyên xoa nhẹ mái tóc ngắn của cậu, giọng ôn hòa, rồi cầm lấy cặp sách cậu vừa đặt bên cạnh bàn: “Cũng muộn rồi, đi tắm trước đi. Anh sẽ bảo thư ký gửi cho em một bộ đồ mới.”

Rốt cuộc cũng bắt đầu để ký chủ tắm rửa rồi!

Nghe Cố Uyên nói vậy, hệ thống đột nhiên cảnh giác, cuống cuồng rung chuông cảnh báo: “Ký chủ cẩn thận, đây chắc chắn là cái bẫy đó!”

Tắm có nghĩa là phải cởi đồ, mà cởi rồi chưa chắc được mặc lại đâu nha. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy cả đó!

Hệ thống đọc rất nhiều sách, từng gặp không ít tình huống "luộc ếch trong nước ấm". Giờ thì mới thấy nhân vật mục tiêu có động thái đáng ngờ, lập tức triệu hồi chất sám, lo lắng nhắc nhở ký chủ phải chú ý an toàn.

Biết hệ thống có lòng tốt, Lục Đăng sờ sờ mặt dây chuyền hộ mệnh trên cổ, tắt âm hoàn toàn, rồi đi về phía phòng tắm: “Không vội. Trước giúp tôi tra thử xem có hồ sơ phụ nào của nguyên thân bị bỏ sót không.”

Qua thời gian ngắn tiếp xúc, cậu đã hiểu sơ qua về nhân vật mục tiêu. Nếu đối phương bảo cậu thay đồ, rất có thể là thật sự chỉ muốn đưa cho cậu một bộ quần áo sạch.

Dưới sự hỗ trợ của hệ thống, Lục Đăng kiểm tra lại tư liệu được gửi từ hệ thống chủ, suýt chút nữa đã bỏ qua phần hồ sơ phụ. Quả nhiên, trong đó có phần thông tin về thân phận "người nghèo" của mình.

Trong thế giới này, cậu dùng tên giả là Lục Chấp Quang, còn hai tháng nữa là tròn hai mươi tuổi. 

Cha mẹ và người thân đều đã mất trong chiến tranh xâm lược năm năm trước, hiện sống nhờ tiền cứu trợ ít ỏi. Cậu sống trong khu dân nghèo ngoại ô, là học sinh đang chuẩn bị tham gia kỳ thi chuẩn hóa.

Tinh cầu Garillo thuộc tinh hệ Pulitzer. Công dân từ 18 tuổi trở lên đều có thể tham gia kỳ thi chuẩn hóa toàn tinh hệ được tổ chức ba năm một lần. Nếu đạt đủ điều kiện, họ có thể vào học ở các trường ưu tú trong tinh hệ, đồng thời được cấp thẻ cư trú tạm thời của tinh cầu nơi trường học tọa lạc.

Đối với học sinh sống ở các tiểu tinh cầu nghèo khó, đây là cơ hội tốt nhất để thay đổi vận mệnh.

Cố Uyên đối với người bên cạnh vốn luôn giữ cảnh giác, ngay cả thư ký cũng chỉ thỉnh thoảng mới được gặp anh một lần, chắc chắn đã sớm xem qua toàn bộ tư liệu của cậu rồi.

Chẳng trách lại để tâm đến mức ép cậu làm bài tập như vậy.

Cởi bộ đồ mộc mạc sạch sẽ vừa thay ra, nước ấm xối xuống, Lục Đăng ngửa đầu nín thở, để làn nước ấm trôi dọc theo cơ thể.

Kỳ thi chuẩn hóa ba năm mới tổ chức một lần, bỏ lỡ một lần thì phải đợi thêm ba năm nữa. 

Nhưng với tinh cầu Garillo – một tinh cầu đã mất một nửa chủ quyền, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xâm lược hoàn toàn – thì chưa chắc có thể chờ đến kỳ thi tiếp theo.

Cố Uyên không chỉ muốn cứu mình ra ngoài, mà còn muốn cứu cả tinh cầu Garillo này. Cuối cùng, anh đã thành công, nhưng chỉ có một mình anh ngã xuống giữa vùng tinh sa hoang vắng, tĩnh lặng.

Chuyện đó... không thể lặp lại.

Ra khỏi phòng tắm, bộ quần áo mới đã được đặt ngay trước cửa.

Vẫn là kiểu áo sơ mi và quần dài đơn giản, nhưng chất vải so với bộ cậu mặc trước đó thì tốt hơn nhiều. Đường cắt vừa người, từng chi tiết đều tinh tế vượt xa tiêu chuẩn bình thường.

Lục Đăng thay xong đồ, dẫm lên tấm thảm mềm, vòng qua ghế sofa. Cố Uyên đang tựa lưng vào ghế, mắt chăm chú nhìn hoa văn chữ 川, cổ tay vẫn đeo thiết bị trí não không ngừng vận hành.

Căn phòng rất yên tĩnh, lớp che chắn của trí não đã được mở lại. 

Lục Đăng nhẹ nhàng ngồi trở lại trước bàn, nhìn ánh mắt kiên nghị của người đàn ông đang chìm trong bóng mờ, do dự một chút rồi vẫn mở cặp sách, lấy bài tập ra trải lên bàn.

Thời gian kỳ thi chuẩn hóa là ngay trước khi Cố Uyên bị ám sát. Cậu nhất định phải bảo vệ nhân vật mục tiêu, bất kể thế nào, kỳ thi đó không thể để bị lỡ thêm lần nữa.

Mấy đề bài này với cậu mà nói quá đơn giản, làm cũng hơi nhàm chán. Nhưng nếu cậu chịu khó hoàn thành, có thể sẽ khiến anh cảm thấy an tâm hơn một chút, dù có phải viết thêm mấy quyển cũng chẳng sao.

Xoay nhẹ bút hai vòng, Lục Đăng ngồi thẳng người, cố tình làm chậm tốc độ, tiếp tục bắt đầu làm bài tập.

Thời gian trôi từng phút từng giây, bóng đêm ngoài cửa sổ ngày càng sâu, phía sau ghế sofa vẫn không có thêm động tĩnh nào.

Ánh đèn dịu nhẹ, mùi hương an thần lững lờ lan tỏa, quần áo mới thoải mái mềm mại, mang theo hương thơm nhẹ của vải mới.

Cơ thể vừa được nước ấm làm dịu đi, thư giãn rồi lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Ngòi bút vẽ vài vòng tròn, những hàng chữ trước mắt dưới ánh đèn mờ bắt đầu chồng lên nhau.

Lục Đăng xoa mắt, cố chống lại cơn buồn ngủ thêm một lúc, nhưng cuối cùng vẫn gục đầu lên tay ngủ lúc nào không hay.

...

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Cố Uyên cũng thoát khỏi đống công việc căng thẳng đến hao tổn tinh thần, xoa xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ, thở ra một hơi, mở mắt.

Trong ký ức vẫn còn đọng lại hình ảnh thiếu niên nằm ở bàn học, mặc bộ quần áo anh cố tình bảo thư ký chuẩn bị. Có vẻ cậu đã ngủ say, ánh đèn nhẹ hắt lên cơ thể gầy gò, tạo nên một vòng sáng tĩnh lặng bao quanh.

Thế cục ngày càng căng thẳng, để chu toàn mọi việc phải bỏ ra công sức còn nhiều hơn trước kia. Nói là chỉ muốn có người ở bên một lát, vậy mà chẳng hiểu sao lại dùng nhiều thời gian đến thế.

Cố Uyên bật cười khẽ không thành tiếng, lắc đầu đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên bàn, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên.

Khuôn mặt trẻ trung thanh tú còn chưa từng trải qua giông bão. Có lẽ vì đang ngủ rất sâu nên lông mày giãn ra, nét mặt dịu dàng. Ánh nến hắt lên hàng mi dày đậm, ngay cả những sợi lông tơ trên vành tai cũng rõ ràng. 

Dáng vẻ này khiến người ta khó mà kìm lòng được mà nảy sinh cảm giác muốn che chở.

Thấy cậu ngủ say, Cố Uyên không đánh thức, chỉ cúi người thu dọn bài tập, ôm trọn cả người vào vòng tay, khoác áo ngoài lên rồi bế cậu ra khỏi phòng.

Lúc ở cầu thang lầu trên, nhìn thấy cảnh này, người thiếu niên đã vô thức được anh xếp vào phạm vi “người của mình”. Nếu không thể đưa cậu rời khỏi vùng nguy hiểm, thì cách duy nhất là giữ cậu bên cạnh, khắc lên người cậu dấu ấn của anh, để những kẻ khác không còn dám mơ tưởng.

Còn hai tháng nữa là đến kỳ thi chuẩn hóa, anh chỉ cần bảo vệ cậu trong khoảng thời gian này. 

Chỉ cần Lục Chấp Quang thi đậu, là có thể rời khỏi tinh cầu Garillo, vào một ngôi trường tốt, đến một tinh cầu yên bình, bắt đầu một cuộc sống an ổn.

Học lên ở một ngôi trường, ít nhất cũng mất 4-5 năm. Chừng đó thời gian, có lẽ đủ để anh khôi phục sự yên bình giàu có vốn có của tinh cầu này.

Nếu đến khi đó... anh vẫn còn tồn tại...

Từ trước đến nay anh không thích mơ mộng về tương lai xa xôi mờ mịt, ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong chớp mắt. Nhưng khi ôm cơ thể ấm áp trong lòng bước qua hành lang ánh sáng chập chờn, trong lòng vẫn không tránh khỏi chút rung động mơ hồ.

Mẫu tinh mưa gió bấp bênh, Cố Uyên không dư tâm tư lo chuyện khác. Nhưng đôi khi, những ý nghĩ thoáng qua như thế lại khiến anh nhớ về tinh cầu từng một thời yên vui, rực rỡ và nhiệt thành ấy.

Nếu lúc đó bọn họ vẫn còn sống, thì có lẽ anh thật sự đã nghiêm túc “bao dưỡng” một người, thậm chí còn suy nghĩ xem có nên tiến xa hơn, phát triển thành một mối quan hệ thân mật hợp tác lâu dài...

Bị ý nghĩ chính mình kéo ra, Cố Uyên bật cười khẽ, thu lại tâm tư, một đường ôm người vào thang máy riêng dành cho khách quý. Anh đưa tay chỉnh lại quần áo trên người thiếu niên, nhưng hành động khựng lại giữa chừng.

Thiếu niên trong lòng không biết đã tỉnh từ lúc nào, lặng lẽ nhìn anh, khẽ cử động, ôm nhẹ lấy anh dưới lớp áo che phủ, áp đầu lên vai anh, áp tai vào lồng ngực anh.

Nhịp tim xa lạ chậm rãi vang lên bên tai, Cố Uyên khẽ nín thở, cúi đầu nhìn xuống, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh ánh nhìn kiên định.

Anh vẫn chưa hiểu ánh mắt ấy có ý gì, nhưng vào khoảnh khắc đó, bỗng nhiên anh sinh ra một ảo giác nào đó...

“Đinh”— Thang máy đến bãi đỗ xe trên không, phát ra tiếng nhắc nhở thanh thúy.

Nhanh chóng thu hồi mớ suy nghĩ, Cố Uyên đưa tay nhấn nút giữ cửa, khẽ giọng nói: “Đừng động đậy.”

Bên ngoài có khi vẫn còn người đang theo dõi. Chỉ khi anh ôm cậu ra khỏi đây, mới có thể truyền đi tín hiệu đủ rõ ràng với bọn họ. Ít nhất là ở hiện tại, chưa bên thế lực nào dám hoàn toàn chọc giận anh.

Lục Đăng không nói gì, chỉ khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.

Trí não bắt được tín hiệu, xe lơ lửng trong gara lóe đèn hai lần, cửa tự động mở.

Cố Uyên cúi người đặt cậu vào ghế phụ, rồi lên xe, cài dây an toàn cho cậu, đặt cặp sách vào lòng cậu, xoa đầu cười nói: “Hợp tác vui vẻ.”

...

Không ngờ vẫn bị đưa cặp sách theo, cậu thật sự cảm thất sự rất ba chấm.

Nhân vật mục tiêu thật sự quá cẩn thận. Cậu đã giả vờ ngủ suốt cả một đoạn đường rồi đó, sau đó Lục Đăng chớp chớp mắt, ôm cặp sách vào lòng nhận mệnh, khẽ thở dài.

Thấy cậu hơi uể oải, Cố Uyên tưởng cậu còn mệt, liền chỉnh ghế phụ thành dạng bằng phẳng, dịu giọng nói: “Ngủ thêm một lát đi, anh biết đường.”

Cậu điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cố Uyên nhẹ thả lỏng người, đuôi mắt cũng bất giác mang theo ý cười dịu dàng, khởi động xe lơ lửng, chạy thẳng đến khu dân nghèo ngoại ô.

Tốc độ rất nhanh, không lâu sau, vùng đất hoang tàn đổ nát vì chiến tranh đã hiện ra trước mắt.

Lục Đăng không ngủ, vừa nghe hệ thống báo đã đến nơi liền tháo dây an toàn ngồi dậy. Cố Uyên cũng vừa đỗ xe, nghiêng người mở cửa giúp cậu: “Đi thôi, để anh đưa em vào.”

Tuy trước mắt là khung cảnh thảm hại, nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn bình thản. Chỉ có màu mắt thâm trầm là mơ hồ hé lộ cảm xúc không yên trong lòng. 

Lục Đăng gật đầu, đeo cặp xuống xe. Khi Cố Uyên vòng qua, cậu chủ động nắm lấy tay anh.

Dường như nhận ra sự an ủi âm thầm từ cậu, Cố Uyên hơi bất ngờ nhướng mày, nhưng không hỏi thêm, chỉ nắm lấy tay cậu, cùng nhau đi vào khu nhà gác mái.

Để phù hợp với thân phận, hệ thống chủ đã bố trí cho cậu một nơi ở vô cùng tạm bợ — đại khái chỉ đủ một người nằm.

Lục Đăng thì chẳng ngại. Nhân viên nhiệm vụ vốn thiếu thốn, cậu đã ngủ ở hang long thú, khe núi, chẳng có hoàn cảnh nào khiến cậu thấy khó chịu nổi nữa.

Rút chìa khóa từ cặp, vừa định mở khóa móc, cửa vừa hé ra thì sắc mặt Lục Đăng lập tức thay đổi, cậu không chút do dự giơ tay đóng sầm cửa lại.

Đang định vào xem thử, tổng tài Cố nào đó chuẩn bị bước vào thì bất ngờ đã bị thiếu niên đóng sầm cửa không cho vào, anh hơi chần chừ, mấp máy môi: “Sao vậy…? Anh không được vào à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play