Toàn bộ nhiệm vụ thực ra chỉ là một cái bẫy — cái danh "bao dưỡng" chỉ để giữ chân cậu ở đây, đảm bảo rằng cậu sẽ hoàn thành đống bài tập này cho bằng hết.
Không thể như vậy được…
Chiếc bút trong tay quay chậm hai vòng, Lục Đăng quay đầu lại, liếc nhìn người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần trên sofa – người trước đó vừa ra lệnh cậu làm bài tập – rồi lặng lẽ lôi một quyển sách bài tập trong đống ra, không để lộ dấu vết mà nhét lại vào cặp.
Cố Uyên trông có vẻ rất thư giãn. Bộ đồ mặc ở nhà rộng thùng thình che đi sự sắc bén và khí chất nội liễm thường ngày của anh. Nếu không phải cổ tay đang phát ra tiếng động rất nhỏ từ thiết bị trí não, thật sự sẽ khiến người ta nghĩ anh đã ngủ rồi.
Ở thời đại tinh tế, trí não là công cụ được sử dụng rộng rãi. Thông qua việc kết nối với thần kinh não, hình ảnh ảo sẽ được chiếu thẳng vào võng mạc, cho phép người dùng thao tác bằng ý niệm, tối đa hóa tính bảo mật của thông tin cá nhân — là phương tiện lý tưởng để xử lý công việc một cách an toàn.
Lục Đăng liếc nhìn mục tiêu nhiệm vụ đang làm việc một lát thì trong đầu vang lên tiếng thông báo — tài liệu từ tổng bộ rốt cuộc cũng chậm chạp truyền đến.
Cậu quay lại, đặt bút xuống, xem qua thông tin về cốt truyện vừa được cập nhật.
Thế giới này đang ở niên lịch 4307. Tinh cầu Garillo – nơi hiện tại cậu đang đứng – từng bị tinh cầu Guar xâm lược cách đây 5 năm, hiện tại khoảng ba mươi phần trăm diện tích đã trở thành lãnh thổ phụ thuộc của Guar. Tuy hai bên đã ký hiệp định ngừng chiến, nhưng Guar vẫn không từ bỏ dã tâm, tiếp tục tìm cách khống chế Garillo thông qua các phương thức kinh tế.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này — Cố Uyên — năm nay vừa tròn 30 tuổi, danh nghĩa là người thừa kế của tập đoàn Cố thị, kiểm soát ba mạch khoáng sản lớn nhất của Garillo, sở hữu khối tài sản hàng trăm triệu, là một trong những doanh nhân hàng đầu tinh cầu.
Là một ông trùm thương nghiệp, Cố Uyên có không ít giao dịch với phía Guar, nhờ đó mà Cố thị không ngừng phát triển.
Tuy nhiên, cũng chính điều này khiến anh bị dân chúng gắn cho cái mác "phản đồ". Từng có rất nhiều lần ám sát nhằm vào anh, nhưng Cố Uyên luôn cảnh giác cao độ nên không ai thành công.
Theo tiến trình cốt truyện, không lâu nữa, Cố Uyên sẽ ký hợp đồng bán hai trăm triệu tấn khoáng lôi thạch cho phía Guar.
Lôi thạch là khoáng sản hiếm, chỉ có ở Garillo, chuyên dùng để chế tạo cơ giáp cao cấp, và thường phục vụ cho mục đích chiến tranh. Hành động bán lôi thạch như vậy đã chọc giận rất nhiều người. Tuy nhiên, Cố Uyên vẫn kiên quyết thực hiện giao dịch, vì vậy mà bị dư luận chỉ trích dữ dội.
Sau đó không lâu, anh gặp phải một cuộc ám sát và không may tử vong.
Không bao lâu sau, Guar tung ra thế hệ cơ giáp mới và mở cuộc tấn công quy mô lớn. Tuy nhiên, quân đội Garillo bất ngờ phản kích thắng lợi chỉ trong vòng 48 giờ. Trận chiến ấy trở thành bước ngoặt giúp Garillo chuyển bại thành thắng.
Chiến thắng diễn ra dễ dàng đến mức kỳ lạ, khiến không ít người bắt đầu nghi ngờ về bản chất giao dịch giữa Cố Uyên và Guar. Nhưng khi đó anh đã không còn trên đời, tập đoàn Cố thị cũng sụp đổ theo.
Người đời chỉ biết than tiếc một hồi rồi lại tiếp tục bước theo vị anh hùng mới xuất hiện, dẫn dắt họ tiếp tục kháng chiến.
Thật ra, vai chính của câu chuyện là vị lãnh tụ ấy — người hiện tại vẫn chưa xuất hiện. Cố Uyên chỉ là một vòng móc xích không thể thiếu trong bức tranh toàn cảnh, một nhân vật sẽ dần bị lãng quên theo thời gian.
Lục Đăng gối cánh tay lên bàn, đầu bút chọc nhẹ vào sách bài tập, suy nghĩ về hướng đi của nhiệm vụ lần này.
Chuyện Cố Uyên bán quặng cho Guar rõ ràng có ẩn tình. Đó là mấu chốt giúp Garillo lật ngược thế cờ, nên giao dịch đó bắt buộc phải hoàn thành. Hơn nữa, cho đến trước khi cuộc chiến nổ ra, mọi bí mật liên quan phải được giữ kín tuyệt đối.
Nhiệm vụ của cậu là đảm bảo Cố Uyên sống sót, sống đến sau chiến thắng, sống đến khi sự thật được phơi bày.
Nhiệm vụ lần này khá nan giải. Rất có thể, đến một thời điểm nhất định, cậu sẽ phải thay anh gánh lấy vai trò của một “pháo hôi”.
Cố Uyên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Lục Đăng xoay người lại, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêng rõ nét của người đàn ông ấy, trong mắt thoáng hiện lên nét tò mò.
Cậu đã hiểu cơ bản về cốt truyện chính, nhưng vẫn không biết hệ thống chủ đã làm cách nào để đưa cái “thân phận được bao dưỡng” vào cốt truyện một cách “hợp lý như thể lẽ đương nhiên”.
Cậu vốn có cảm giác tồn tại cực kỳ thấp, lại còn trải qua huấn luyện chuyên nghiệp của hệ thống. Trừ mấy người thân trong nhà, gần như không ai có thể để ý thấy sự tồn tại của cậu.
Không lo bị phát hiện, Lục Đăng lặng lẽ quan sát và thu thập các chỉ số hình thể của mục tiêu. Nhưng cậu vừa mới ghi chép xong thì đột nhiên thấy Cố Uyên khẽ động.
Cậu ngẩng đầu — Cố Uyên đã đứng dậy, đi về phía mình.
Nhiệm vụ có thể hoàn thành hay không thì chưa biết, nhưng đống bài tập này đúng là cơn ác mộng muôn thuở.
Lục Đăng nhìn chằm chằm vào quyển sách bài tập chưa kịp động đến, theo phản xạ liền đưa tay lên che lại, che kiểu… giấu đầu lòi đuôi.
Cố Uyên hơi nhướng mày, cố tình dừng lại, một tay chống lên lưng ghế, cúi người nhìn về phía mặt bàn.
Trên người anh tỏa ra khí thế mạnh mẽ, hơi cúi người khiến khoảng cách giữa cổ cậu và anh gần đến mức có thể cảm nhận được hơi ấm xuyên qua lớp áo.
Lục Đăng chẳng để tâm, chỉ lo sao cho che kín đống bài tập đáng ghét kia. Cậu càng ép xuống, cánh tay càng bám chặt hơn.
Thấy hành động của thiếu niên, khóe môi Cố Uyên nhếch nhẹ một chút, rồi đứng thẳng dậy, cầm áo vest đang vắt trên lưng ghế.
“Ở lại đây đến tối, rồi cậu có thể rời đi. Tiền vẫn như thỏa thuận, sẽ trả đủ. Nhưng nhớ là giữ kín mọi chuyện, đừng nói gì ra ngoài. Làm được chứ?”
Gần đây, có không ít người đang dòm ngó Cố Uyên rất sát, đến mức gần như anh không còn chút không gian cá nhân nào. Muốn làm gì kín đáo cũng vô cùng phiền phức.
Lần trước trong một buổi tiệc rượu, anh nghe người khác kể về chuyện bao dưỡng để tránh bị soi mói, tiện thể có lý do để tạm tránh khỏi những ánh mắt giám sát. Thế là nảy ra ý tưởng “đi đường tắt” này.
Những kẻ theo dõi anh vốn chỉ muốn biết anh gặp ai, nói gì. Nếu ở văn phòng mà bật chặn tín hiệu quang não thì lại càng khiến người khác nghi ngờ. Nhưng nếu "bao dưỡng" ai đó và thuê phòng riêng thì cho dù có dùng đến mấy lớp chặn sóng, cũng hoàn toàn hợp lý.
Cố Uyên xưa nay không có hứng thú với mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cũng chẳng biết đi đâu tìm loại người như vậy, nên trực tiếp giao việc cho thư ký.
Chỉ yêu cầu tìm người sạch sẽ, không nhiều phiền phức, tốt nhất là học sinh.
Nhìn thiếu niên trước mặt, anh thấy thư ký của mình chọn người quả thật không tệ.
Lục Đăng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông, nở nụ cười, khẽ gật đầu đồng ý.
Lời Cố Uyên nói tuy không rõ ràng, nhưng không khó hiểu, chỉ cần suy luận một chút là có thể nắm được dụng ý thật sự.
Biết rõ mình chỉ đến để hỗ trợ, mọi chuyện lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lục Đăng kín đáo đẩy quyển bài tập về phía bàn, tính tìm việc gì đó làm cho có, nhưng lại phát hiện người đàn ông bên cạnh vẫn chưa có ý định rời đi.
Cậu chớp mắt.
……
Cuối cùng, Lục Đăng đành thỏa hiệp, mở sách bài tập ra.
Đèn phòng không thật sự thích hợp để làm bài tập, ánh sáng vẫn hơi ảm đạm. Thiếu niên cúi đầu, từng nét bút đều ngay ngắn, ánh sáng mờ nhẹ dừng lại nơi hàng mi mảnh, bất ngờ khiến người ta cảm thấy một vẻ bình yên hiếm thấy.
Ban đầu, Cố Uyên định quay lại ghế sofa ngồi, nhưng rồi lại dừng bước. Anh vắt áo vest lên cánh tay, một tay nhẹ nhàng đặt lên lưng thiếu niên vẫn còn hơi gầy.
Lục Đăng ngẩng đầu lên, tay Cố Uyên hơi dùng lực, giọng nói dịu đi: “Ngồi thẳng lên chút.”
Độ ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải không quá dày, lực đạo không mạnh cũng chẳng nhẹ, cứ vậy mà nghiêm túc chỉnh dáng ngồi của cậu cho thẳng thớm lại.
Giữa hàng mày cậu vô thức thoáng hiện nét cười, rồi gật đầu nghe lời, ngồi thẳng người trở lại. Cố Uyên đứng bên cạnh nhìn một lúc, sau đó quay lại sofa, mở quang não, tiếp tục xử lý đống công việc dường như không bao giờ hết.
Dưới sự giám sát của nhân vật mục tiêu, Lục Đăng hoàn thành gần như toàn bộ bài tập trong ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ.
Thời gian làm bài lúc nào cũng trôi nhanh hơn tưởng tượng. Khi cậu gập lại trang cuối cùng của quyển bài tập, sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng đã dần tối.
Ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở, đan chéo cùng ánh đèn trong phòng, phủ lên không gian một tầng sương mù nhẹ nhàng vô cớ.
Lục Đăng thu dọn đồ đạc rất nhẹ tay, nhưng người trên sofa vẫn nhanh nhạy mở mắt ra.
Nhìn cậu thiếu niên đang đứng thẳng người, ánh sắc sắc bén trong mắt Cố Uyên dịu đi đôi chút. Thấy thời gian cũng không sai lệch nhiều, anh tắt chế độ che chắn quang não, đứng dậy bước tới mở cửa: “Tự mình về được chứ?”
Là người sống quanh năm nơi ranh giới sinh tử, lại còn phải khéo léo đối đãi đủ kiểu thế lực, tính cảnh giác của nhân vật mục tiêu luôn rất cao – đây là một lợi thế rất lớn với nhiệm vụ lần này.
Lục Đăng gật đầu, đeo cặp lên lưng, bước tới cửa. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng đó giữ cửa cho cậu, cậu suy nghĩ xem nên bắt đầu một bước tiếp xúc kế tiếp thế nào mà không để lộ dấu vết.
Bị cậu nhìn một cái, Cố Uyên mới nhớ ra là còn chưa trả tiền. Thư ký không có ở bên cạnh, anh lục người tìm mãi chẳng thấy tiền mặt, đành rút ra một thẻ tinh tạp, đưa cho cậu: “Cầm đi. Sau này chắc còn gặp lại, tiện thì tính luôn thể.”
……
Lại còn phải đến làm bài tập thêm vài lần nữa.
Nhìn tấm thẻ tinh tạp có vẻ xa xỉ kia, Lục Đăng thoáng do dự, nghiêm túc cân nhắc việc thương lượng lại hình thức làm việc với đối tượng nhiệm vụ.
Thấy rõ sự chần chừ trong mắt cậu, Cố Uyên khẽ cười nơi chân mày, nhét thẻ tinh tạp vào tay cậu, nhẹ nhàng vỗ vai: “Về đi, ngủ sớm một chút.”
Nhiệm vụ thì quan trọng, nhưng lần sau tốt nhất đừng để thư ký gọi người đến nữa.
Lục Đăng chớp mắt mấy cái, vẫn cẩn thận cất tấm thẻ, ngẩng đầu nhìn anh: “Cảm ơn.”
Tuy thiếu niên rất ít nói, nhưng giọng nói lại bất ngờ trong trẻo dễ nghe. Cố Uyên mỉm cười gật đầu, nhìn cậu rời hành lang, đi vào khu thang lầu, mới khép cửa lại.
Bên ngoài trời đã tối, chỗ ở được phân phối của cậu còn cách nơi này một đoạn khá xa.
Dưới lời nhắc nhở của hệ thống, Lục Đăng rảo bước nhanh hơn. Nhưng khi vừa rẽ sang một tầng lầu, liền có mấy bóng người xuất hiện, chắn ngang đường cậu.
Cậu khẽ nâng cặp sách lên vai, định tránh qua một bên để xuống lầu, nhưng đường lại bị chắn kín không lối thoát.
Chân vừa khựng lại, bên tai liền vang lên những câu trêu chọc tục tĩu đầy ái muội.
Lục Đăng đứng yên, ngẩng mắt nhìn về phía vài tên lưu manh trước mặt, hiển nhiên là có chủ đích từ trước.
Tầng này toàn khách giàu có, khách sạn cũng làm an ninh khá nghiêm.
Cố Uyên có bật chế độ chặn quang não, khiến những kẻ bám theo không thể theo dõi anh đang làm gì. Thế nên chúng không thể trực tiếp can thiệp, chỉ có thể chặn đường Lục Đăng, muốn xác định xem anh ta có thật là đang "bao dưỡng" ai đó, hay chỉ đang dùng cái danh đó để che mắt, phục vụ cho mục đích khác.
Lục Đăng trầm ngâm chốc lát, đơn gõ hệ thống: “Có cách nào để bọn họ tin là tôi đang được bao dưỡng không?”
Biện pháp thì có đấy… nhưng không tránh khỏi việc ký chủ phải chịu chút uất ức. Không nỡ để cậu — người vừa cày bài cả ngày — phải chịu thêm khổ, hệ thống lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng mới dè dặt đáp: “Ký chủ có thể… đi khập khiễng một chút, kèm theo đó là một tay đỡ lấy thắt lưng thì…càng tốt”
Tuy không rõ giữa hai người là quan hệ gì, nhưng nếu hệ thống đã đưa ra phương án, chắc chắn là có căn cứ. Có điều, bây giờ đột nhiên giả vờ như vậy không biết có còn hiệu quả không.
Lục Đăng cúi thấp mắt, chuẩn bị thực hiện thì bỗng có một bàn tay thô lỗ vươn tới, sờ vào bên hông cậu với nụ cười đùa giỡn.
“Đi một mình tới chỗ thế này, không sợ à? Bọn anh đến bầu bạn với cục cưng nhé ——”
Ngữ khí ái muội, ngả ngớn, rõ ràng không có ý tốt. Ánh mắt Lục Đăng dừng lại trên bàn tay vừa thò tới, trong mắt chợt lóe tia sắc lạnh. Cậu đang định ra tay thì bàn tay kia đột nhiên run lên, tên vừa động tay cũng lập tức rít một hơi lạnh, hốt hoảng rụt tay lại.
Lục Đăng quay đầu — Cố Uyên đang đứng trên bậc thang, ánh mắt sâu thẳm sắc lạnh, trong tay xách một khẩu súng nguyên tử màu đen tuyền, sải bước đi xuống.
Garillo hiện đã gần như mất quyền tự chủ, nên không cấm người dân sở hữu vũ khí cá nhân. Trong giới có địa vị, việc sưu tầm vũ khí quý hiếm thậm chí còn trở thành một loại xu hướng. Khẩu súng nguyên tử trong tay Cố Uyên tuy hiếm, nhưng cũng không đến mức gây chú ý.
Thế nhưng khí thế lạnh lẽo áp bách quanh người anh giờ phút này lại quá mức mãnh liệt. Khẩu súng kia chỉ được anh xách nhẹ bằng một tay, vậy mà đã khiến mấy tên kia theo bản năng sinh ra sự kiêng dè. Một tên trong số đó còn vô thức đưa tay sờ bên hông mình.
Lục Đăng nhanh nhạy bắt được động tác đó, nhưng cậu đứng quá xa, lại bị chắn bởi mấy người, đã không kịp ra tay ngăn lại. Ngay lập tức, cậu nghiêng người, nắm lấy tay Cố Uyên, kéo anh đè thẳng vào tường.
Cố Uyên bất ngờ không kịp phản ứng, theo bản năng đưa tay ôm lấy cậu, lưng dán chặt vào bức tường lạnh ngắt.
Thiếu niên chủ động lao vào ôm, toàn thân dán sát vào ngực anh, cánh tay ôm chặt lấy eo, hơn nửa cơ thể hoàn toàn ngã vào lòng Cố Uyên.
Không chỉ riêng Cố Uyên, đến cả mấy kẻ kia cũng giật mình trước biến cố bất ngờ này. Ý nghĩ "Cố Uyên chỉ dùng người này làm bình phong" lập tức bị dao động.
Trong khoảnh khắc ấy, cầu thang chìm trong bóng tối, không khí lập tức trở nên tĩnh lặng như đông cứng lại.