Lòng bàn tay Ôn Trĩ ướt đẫm mồ hôi, cô vắt óc nghĩ cách làm sao để vá được lời nói dối vừa rồi.
Nếu cô nói với Trần Minh Châu rằng mình mơ thấy chuyện đó trong giấc mơ, chắc chắn anh sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề, còn nói cô mê tín phong kiến.
Ôn Trĩ đã nghĩ sẵn trong đầu mấy cái cớ nghe có vẻ không quá vô lý, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì xe đạp đã chạy vào đến khu đại viện của nhà máy cơ khí.
Trần Minh Châu dừng xe dưới lầu, gỡ túi đồ treo ở ghi đông xe, không tiếp tục đề cập đến câu chuyện ban nãy, như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là thuận miệng hỏi cho có.
Anh nói: "Chúng ta đi lên thôi."
Trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi tay trắng trẻo thon dài, các ngón tay mềm mại, móng được cắt tỉa gọn gàng xinh đẹp, chỉ là những vết bầm đỏ trên cổ tay nhìn có phần chướng mắt.
Ôn Trĩ khẽ nói: “Đưa túi đồ cho tôi đi.”
Trần Minh Châu đưa túi đồ cho cô rồi xoay người đi lên tầng hai trước. Khi đi đến chỗ rẽ cầu thang thì gặp hai người quen.
Là hai cha con nhà họ Ngụy ở căn cuối tầng hai, cả hai người đều là công nhân nhà máy cơ khí.
Ôn Trĩ nhận ra họ, liền chào hỏi: “Chú Ngụy, Ngụy Bình.”
Ngụy Đức liếc nhìn Ôn Trĩ, gật đầu, sau đó vỗ vai Trần Minh Châu: “Về nhà nhớ giải thích rõ với mẹ cháu một chút, bà ấy không phải người không biết lẽ phải đâu.”
Trần Minh Châu khẽ gật đầu: “Vâng.”
“Thầy, lúc nãy em có ghé nhà máy một vòng, có bộ phận máy bị hỏng, cần anh xử lý. Anh xong việc nhà nhớ qua sớm, xưởng trưởng còn đang đợi anh đó.”
Ngụy Bình, con trai Ngụy Đức, đi tới từ phía sau. Cậu ấy nhỏ hơn Trần Minh Châu bốn tuổi, từ nhỏ đã theo sau anh gọi “anh Minh Châu” không dứt, sau khi vào nhà máy lại bái anh làm thầy học nghề. Ôn Trĩ đã gặp cậu ấy nhiều lần, cứ cách vài bữa là lại đến nhà tìm Trần Minh Châu.
Ngụy Bình cũng chào cô: “Chị dâu.”
Lần này đi xuống quê cùng thầy, cậu ấy không biết nhà họ Trần xảy ra chuyện, mãi đến sáng nay vừa về cùng thầy mới nghe người ta nói đến chuyện rối ren trong nhà.
Nghe nói thầy muốn đến nhà máy dệt hỏi chị dâu xem có chịu quay lại nhà họ Trần không, nhưng thím Đào cản không cho đi, nói rằng đã đi thì đừng quay về nữa, lại còn nghe nói nhà họ Ôn đã xem mắt cho Ôn Trĩ, mấy hôm nữa sẽ gả qua bên đó.
Vì chuyện này mà thím Đào tức giận trách mắng sư phụ một trận, nhưng cuối cùng anh vẫn đến nhà máy dệt, còn Ngụy Bình thì đến nhà máy báo cáo tiến độ đi công tác với lãnh đạo.
Nghe chú Ngụy nhắc đến mẹ chồng, Ôn Trĩ bất giác siết chặt tay nải trong lòng, trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Lần trước cha mẹ đến nhà họ Trần làm loạn một trận, còn mắng: “Sao con gái tôi phải thủ tiết cho một con quỷ đoản mệnh?”
Nghĩ đến những lời khó nghe mà cha mẹ đã nói, cô cũng không biết mẹ chồng có còn cho cô bước chân vào cửa nhà họ Trần nữa hay không…
Chia tay cha con nhà họ Ngụy, Trần Minh Châu đưa Ôn Trĩ lên tầng hai.
Vừa ăn trưa xong, hành lang vẫn còn mùi thức ăn phảng phất, trên lan can các nhà đều phơi chăn chiếu.
Trong phòng nước, mấy bà cô thò đầu ra nhìn Trần Minh Châu dắt chị dâu về, Hoàng Văn con dâu ở nhà họ hà ở sát vách nhà họ Trần vắt vắt mấy cái áo còn ướt, liếc mắt nhìn Ôn Trĩ đang ôm túi đồ, cúi đầu đi theo sau kỹ sư Trần, khẽ “ồ” lên một tiếng: “Chị dâu của kỹ sư Trần thật sự quay lại rồi kìa!”
Hoàng Văn quay sang hỏi người bên cạnh: “Tôi nghe nói ngày mai chị dâu của kỹ sư Trần cưới cậu con ngốc ở nhà máy phích nước cơ mà? Thế nào rồi, đám cưới bị hủy à?”
Người bên cạnh bĩu môi: “Tôi biết đâu.”
Bên ngoài có người hóng chuyện hét lên: “Đào Phương ơi! Con trai út của cô đưa chị dâu nó về rồi kìa!”
Trần Minh Châu đẩy cửa, nghiêng người nhường cho Ôn Trĩ bước vào, sau đó đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách với những ánh mắt tò mò bên ngoài.
Lần đầu tiên bước chân vào nhà họ Trần là do mẹ chồng và Trần Minh Châu dẫn cô vào, khi đó vừa mới tổ chức xong tiệc cưới, Trần Nghiêu Thư thì đã qua đời.
Lần thứ hai bước vào nhà họ Trần, vẫn là Trần Minh Châu dẫn cô vào nhưng tâm trạng bây giờ đã hoàn toàn khác xưa.
“…Mẹ.”