‘Em gái Phượng Nga à, xưởng trưởng Hồ nói rồi chỉ cần nhà họ Ôn mọi người đồng ý gả đứa thứ ba thì bọn họ đồng ý đưa tiền sinh lễ hai trăm đồng.”
Bà mối Lý nhìn thấy khi Tôn Phượng Nga nghe được hai trăm đồng thì trợn tròn mắt, biết chuyện này coi như chắc rồi, bà ta bèn tiếp tục thuyết phục: "Cô nghĩ lại xem, thanh danh của đứa nhỏ thứ ba nhà cô như thế nào? Mệnh khắc chồng, sao chổi, còn chưa qua cửa đã thành quả phụ, mấy lời nói đó khó nghe đến nhường nào, hai vợ chồng xưởng trưởng Hồ khôn chê thanh danh của đứa nhỏ thứ ba nhà cô, còn nguyện ý đưa ra tiền sính lễ cao như vậy, cô nên vui vẻ mới đúng.”
“Về lý là như vậy, nhưng mà...... " Tôn Phượng Nga cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, nhíu mày.
Ai mà không biết con trai của Giám đốc Hồ là một kẻ ngốc, tính khí ngang ngạnh, còn hay đánh người.
Dù danh tiếng con gái út nhà bà ta không ra gì, nhưng dù sao vẫn còn là một cô gái trong sáng, đã vậy còn là người đẹp nhất vùng, da trắng tóc đen, mà gả cho tên ngốc thì lỗ quá.
"Sính lễ có thể tăng thêm không? Hồi đó nhà họ Trần đưa tới bốn trăm, ít ra nhà họ Hồ cũng phải ba trăm chứ? Nếu được ba trăm thì tôi lập tức gả nó qua đó."
"Ôi chao, cô này thật là, nếu con bé là gái chưa chồng, đừng nói ba trăm, năm trăm nhà họ Hồ cũng chịu chi ấy chứ. Nhưng đằng này nó không phải."
Phượng Nga: "Nó với nhà họ Trần chưa đăng ký mà, sao lại không thể lấy nhiều sính lễ?"
Bà mối Lý giả vờ than thở: "Đúng là con bé chưa đăng ký kết hôn với con trai nhà họ Trần, nhưng hai đứa tổ chức tiệc cưới rồi, người trong vùng đều đến dự, con bé còn ở nhà họ Trần hơn hai mươi ngày nữa, trong mắt người ta, con bé đã là con dâu nhà họ Trần rồi, chuyện này phủi sao được?"
Phượng Nga: …
Thôi được, hai trăm thì hai trăm vậy.
Dạo gần đây, đứa con trai thứ năm nằng nặc đòi cưới con gái giám đốc nhà máy thực phẩm. Bà ta đã nhờ bà mối Lý dò hỏi, đối phương đòi sính lễ hai trăm tám mươi tám đồng tám hào tám xu, còn đòi cả "ba món quay một món kêu" (xe đạp, đồng hồ, máy may và radio), mà trong nhà giờ chỉ có một trăm bảy mươi đồng, bà ta đang lo không biết xoay đâu ra tiền. Không ngờ xưởng trưởng Hồ lại cử người đến hỏi cưới.
Cuối cùng Tôn Phượng Nga cũng gật đầu: "Vậy thì hai trăm đi."
Bà mối Lý mừng rỡ ra mặt: "Tôi đi báo tin vui cho xưởng trưởng Hồ ngay đây, để ông ta chọn ngày đẹp, nhanh chóng làm đám cưới cho con trai Hồ Bảo Khang với con bé nhà cô."
Bà ta còn nháy mắt với Tôn Phượng Nga: "Xong chuyện của đứa thứ ba, là có thể lo cho đứa thứ năm rồi."
Tôn Phượng Nga cũng đang tính như thế, chính bà ta cũng không ngờ đứa con gái thứ ba của mình lại đáng giá như vậy, gả lần hai mà còn được sính lễ cao hơn cả con gái nhà người ta gả lần đầu.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh nơi vẫn im ắng từ nãy đột nhiên mở ra, người đứng trong chính là đứa con gái thứ ba nhà họ Ôn.
Ôn Trĩ mặc áo sơ mi hoa nhí màu xám nhạt, quần dài đen, đi giày vải đế đỏ hoa đen, tóc đen bóng mượt được tết thành bím trước ngực. Cô là cô gái thành thị, chưa từng làm ruộng hay dầm mưa dãi nắng, làn da trắng mịn, lông mày thanh mảnh cong cong, đôi mắt sáng long lanh, là người đẹp nhất trong ba chị em nhà họ Ôn.
Ôn Trĩ nhìn sang những món quà bà mối Lý mang tới, đồ được đựng trong lưới đựng hàng, có đồ hộp, bánh quy, bánh đào, còn có hai chai sữa… toàn là hàng hiếm trong cửa hàng hợp tác xã, dù có phiếu cũng chưa chắc mua được.
Thấy Ôn Chỉ nhìn về phía bàn, bà mối Lý liền nói: "Tiểu Trĩ à, mấy thứ này đều là quà xưởng trưởng Hồ tặng nhà các cháu đấy, cháu thấy Giám đốc Hồ có tốt không? Cháu mà gả qua đó thì hưởng phúc không hết đâu."
Tôn Phượng Nga chen vào: "Chị Lý, khỏi cần nói với nó nhiều, chuyện này coi như quyết định rồi, chị qua hỏi nhà họ Hồ xem bao giờ chọn ngày cưới, càng sớm càng tốt."
Bà ta còn đang cần tiền cưới vợ cho con trai thứ năm đây này.
"Được rồi, tôi thì…" Bà mối Lý chưa nói hết câu thì đã bị một giọng nói trong trẻo cắt ngang: "Mẹ, hôn sự này con không đồng ý."
Tôn Phượng Nga quay ngoắt đầu lại, trừng mắt nhìn Ôn Trĩ: "Hôn sự này không cần mày đồng ý, bố mẹ thấy được là được. Với lại, gả cho nhà họ Hồ có gì không tốt? Xưởng trưởng Hồ còn nói sẽ xin cho mày một việc làm, tiền sính lễ của mày còn có thể giúp em con cưới vợ. Mẹ nuôi mày lớn ngần này, chẳng phải để mày báo đáp cho gia đình sao?"
Ôn Trĩ siết chặt tay, lấy hết can đảm đáp lại: "Em trai muốn cưới vợ thì tự lo mà kiếm tiền, sao lại dùng con để đổi lấy sính lễ? Tiền sính lễ nhà họ Trần đưa chưa đủ sao?"
Tôn Phượng Nga sững người một lúc, không ngờ đứa con gái thứ ba vốn im lặng ít nói hôm nay lại dám cãi lời bà ta!
Bà ta quát: "Ôn Chỉ! Có phải mẹ đối xử tốt với mày vài ngày là mày muốn trèo lên đầu mẹ ngồi rồi đúng không?!"
Nói rồi bà ta định túm tai Ôn Chỉ, cô vội vàng che tai lùi lại, miệng vẫn tiếp tục phản đối "Nếu mẹ ép con gả cho con trai Giám đốc Hồ, con sẽ lên ủy ban khu phố tố cáo mẹ, nói mẹ ép duyên, thực hiện hôn nhân phong kiến!"
"Ôn Trĩ! Mẹ thấy mày ngứa đòn rồi đấy!"
Tôn Phượng Nga thật sự bị chọc giận, bất chấp có người ngoài ở đó, xông lên định đánh con gái. Ôn Trĩ thấy vậy liền nhanh chân chạy vào phòng, trước khi mẹ kịp xông tới thì đóng sầm cửa lại, trong phòng vọng ra giọng nói trong trẻo nhưng cứng rắn: "Dù mẹ có đánh chết con, con cũng không gả cho con trai xưởng trưởng Hồ."
"Được! Mày dám trốn à?"
"Tốt! Để mẹ xem mày trốn được bao giờ. Đợi cha mày về, tao bảo ông ấy trị mày!"
Bà mối Lý thấy Phượng Nga tức sôi gan, nhỏ giọng hỏi: "Em gái Phượng Nga à, đứa nhỏ này không đồng ý, chuyện này phải làm sao đây?"
Phượng Nga hất tay: "Cứ làm theo kế hoạch ban đầu, chị sang nhà họ Hồ báo tin, bảo họ chuẩn bị sính lễ. Con bé mà không chịu cưới, tôi sẽ trói nó đem sang nhà họ Hồ!"
Bà mối Lý nghe thế thì yên tâm, tươi cười nói: "Được, tôi đi báo tin vui ngay đây."
Trong phòng, Ôn Trĩ nghe thấy những lời mẹ nói, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Chẳng lẽ cô thực sự phải bước vào kết cục bi thảm trong sách?
Nói ra thì rất kỳ lạ.
Sáng nay, cô bị mẹ lôi đi xem mắt với một người đàn ông ở nhà máy xì dầu. Người ta chê cô đủ điều nào là đã từng kết hôn, không có việc làm, mông nhỏ khó sinh con trai, chỉ chịu bỏ ra ba mươi đồng tiền sính lễ. Mẹ cô tức giận mắng người ta một trận rồi kéo cô về nhà.
Về đến nhà, Ôn Trĩ chui vào phòng trùm chăn khóc một hồi rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ, cô thấy một giấc mộng kỳ lạ.
Cô mơ thấy mình là một nhân vật phụ đáng thương trong một cuốn tiểu thuyết tên là Niên Đại Phong Vân, kể về nam chính vượt qua thời đại phong kiến, dấn thân vào làn sóng cải cách mở cửa, cuối cùng lập nghiệp thành công, trở thành doanh nhân lớn.
Còn cô, là người vợ quá cố của anh trai nam chính.
Trong truyện viết sau khi chồng cô chết, gia đình mẹ đón cô về. Khi em chồng là Trần Minh Châu đi xây dựng vùng kinh tế mới trở về đến đón cô thì cha mẹ cô đã ép cô gả cho con trai ngốc của xưởng trưởng nhà máy phích nước. Cô bị buộc từ chối Trần Minh Châu, sau đó gả vào nhà họ Hồ, bị đánh đập hằng ngày, cuối cùng còn bị tên ngốc đó đẩy ngã cầu thang mà chết.
Ôn Trĩ tỉnh dậy toát cả mồ hôi, vừa mở mắt ra đã nghe mẹ và bà mối bàn chuyện gả cô cho con trai xưởng trưởng Hồ, mọi thứ trùng khớp hoàn toàn với giấc mơ, vậy mới có màn phản kháng vừa rồi.
Giờ bà mối sang nhà họ Hồ báo tin vui, ngày mai vợ Giám đốc Hồ Lư Hồng Yến sẽ dẫn Hồ Bảo Khang đến nhà cô đưa sính lễ, không lâu sau cô sẽ bị ép gả qua đó. Người duy nhất có thể cứu cô thoát khỏi vũng lầy này, chính là em trai chồng quá cố Trần Minh Châu.
Cô nhớ rõ trong sách viết rằng:Trần Minh Châu sẽ trở về đúng vào ngày trước khi cô gả cho nhà họ Hồ.
Vẫn còn kịp!