Ôn Trĩ cúi đầu nhìn Đào Phương đang ngồi bên bàn vuông, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Vốn dĩ cô định lấy hết can đảm để muốn giải thích một chút, ai ngờ Đào Phương đập bàn một cái, giọng lạnh băng: “Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi không có đứa con dâu nào lớn cỡ cô cả!”
Ôn Trĩ lập tức im bặt.
Trần Minh Châu nhìn Ôn Trĩ đang cúi đầu, chỉ ôm túi đồ đứng yên không nói tiếng nào, chân mày hơi nhíu lại, anh bước qua, một tay đỡ Đào Phương đi vào trong phòng. Tuy rõ ràng không dùng bao nhiêu sức, vậy mà Đào Phương lại không gỡ ra được, bà giận đến trợn mắt: “Con kéo mẹ làm gì?!”
Trần Minh Châu: “Vào nhà con giải thích.”
Cửa vừa đóng lại, Đào Phương lập tức vùng ra, đánh mấy cái lên vai Trần Minh Châu. Anh bị đánh mà người bị đánh chẳng phản ứng gì, ngược lại tay bà thì đau rần rần. Bà tức đến choáng váng cả đầu, chỉ tay về phía ngoài cửa mắng lớn: “Con đừng nói với mẹ là con muốn bênh nó đấy nhé! Con đừng quên nhà họ Ôn nói những gì! Họ bảo anh con là đồ đoản mệnh! Họ còn nói con gái họ cớ gì phải thủ tiết cho con trai mẹ?!”
“Nhà họ Trần chúng ta đối xử tệ với họ bao giờ?! Đừng nói trong khu Thanh Thành, cả mấy khu khác cũng thế, ai cưới vợ mà đưa hẳn bốn trăm đồng tiền sính lễ, còn kèm theo ba món đồ quay và ba xoay một vang*? Nhà mình chẳng cảm thấy thiệt thòi gì, vậy mà nhà họ Ôn lại thấy bị lỗ! Họ gọi anh con là đồ đoản mệnh, thì mẹ đây cũng có thể nói con gái nhà họ là sao chổi! Chưa bước chân vào cửa nhà mình đã khắc chết con trai mẹ rồi!”
(* ba xoay một vang thường chỉ xe đạp, đồng hồ, máy may – ba món “quay”, và đài radio – món “phát tiếng”, là những vật phẩm quý giá thời đó khi cưới xin)
Trần Minh Châu nghiêm giọng: “Mẹ! Mẹ nói quá lời rồi!”
Đào Phương gào lên: “Mẹ có nói quá cũng không bằng hai vợ chồng nhà họ Ôn nói quá đâu!”
Nói rồi, Đào Phương xúc động đến bật khóc, vai run lên từng đợt.
Bà không khổ sao?
Chồng mất đã bốn năm, mãi mới vực dậy được một chút thì chưa kịp hưởng chút vui vẻ, con trai lớn lại mất.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, tim bà chẳng khác nào bị dao cắt từng nhát!
Trần Minh Châu vỗ về mẹ mình, đợi bà dịu lại một chút mới mở miệng:“Mẹ, mẹ hiểu lầm chị dâu rồi.”
Anh tóm tắt lại những chuyện Ôn Trĩ gặp ở nhà họ Ôn trong mấy ngày qua cho Đào Phương nghe, cô vì trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt với nhà Hồ, đã cãi nhau với cha mẹ rồi trốn đến nhà chị hai, vì muốn về nhà họ Trần mà thẳng thừng đoạn tuyệt với cha mẹ mình.
Đào Phương nghe mà hơi ngây người.
Bà không dám tin chỉ vào ngoài cửa: “Chỉ với cái tính như con chuột nhắt của nó, cũng dám cãi lại cha mẹ?!”
Trần Minh Châu: “Mẹ không tin thì tự đến nhà máy dệt hỏi đi.”
Anh rút một điếu thuốc ra cắn vào miệng, bị Đào Phương giật lấy: “Con không lừa mẹ đấy chứ?”
Trần Minh Châu: …
“Con từng nói dối mẹ bao giờ chưa?”
···
Khi Đào Phương và Trần Minh Châu mở cửa ra, Ôn Trĩ vẫn đứng nguyên một chỗ ôm tay nải, như thể chưa hề nhúc nhích.
Đào Phương nhìn cô gái im ỉm không nói không rằng ấy, nhất thời khó liên tưởng nổi đây chính là người dám đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ như lời Trần Minh Châu kể.
Bà vén lại mái tóc lòa xòa, nói: “Cơm nấu xong rồi, cô theo tôi vào bưng cơm.”
Tuy Đào Phương vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiểu tính con trai mình đã nói là không đổi, nên bà cũng chẳng so đo thêm với Ôn Trĩ, đợi ăn xong sẽ tự đi hỏi lại rõ ràng.
Ôn Trĩ ngẩng đầu nhìn Đào Phương, trong mắt lấp lánh sự xúc động xen lẫn biết ơn.
Cô vội đặt tay nải xuống bàn gần cửa, khẽ liếc nhìn Trần Minh Châu đầy cảm kích.
Trần Minh Châu nói: “Mẹ hiểu rõ rồi, sau này em cứ yên tâm ở lại đây, coi đây là nhà của mình.”
Ôn Trĩ gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Cô xoay người theo Đào Phương ra ngoài bưng cơm. Lúc này trước cửa nhà họ Trần đã có không ít người tụ tập hóng chuyện, ai cũng chờ xem nhà họ Trần có xảy ra chuyện gì to không. Vậy mà đứng chờ mãi chẳng nghe được gì, lại còn bị Đào Phương đuổi đi. Mọi người nhìn thấy Đào Phương và Ôn Trĩ như không có gì xảy ra, cùng nhau bưng đồ ăn vào, lại càng tò mò hơn.
Hoàng Vân tháo ống tay áo xuống vỗ vỗ, liếc về phía nhà họ Trần. Có người bên cạnh hỏi: “Trông cũng không giống là vừa cãi nhau xong, vẫn như cũ mà?”
Hoàng Vân: “Tôi cũng lạ lắm đây. Sao Đào Phương lại để Ôn Trĩ vào nhà dễ thế?”
Bà ta vứt ống tay áo vào nhà, nói: “Đi đi đi, ra nhà máy dệt hỏi thử xem.”
Cửa nhà họ Trần khép hờ.
Trên bàn là món cải xào thịt và rau bồ công anh trộn nguội, bên cạnh là năm cái bánh ngô lớn, cháo nấu hơi ít, chỉ có hai bát. Đào Phương đặt phần của mình trước mặt Ôn Trĩ, Ôn Trĩ đỏ hoe mắt, vội lắc đầu: “Mẹ, con không đói…”
“Ọc…”
Tiếng bụng réo khiến Ôn Trĩ đỏ mặt xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Đào Phương vẫn mặt lạnh: “Bảo ăn thì ăn đi, lắm lời.”
Bà ngồi xuống, cầm bánh ngô bắt đầu ăn.
Ôn Trĩ nhìn Đào Phương, lại nhìn thấy Trần Minh Châu vừa rửa tay xong đi tới, nghĩ đến lời nói dối lúc trước với anh, lại càng thấy ngượng ngùng.
“Cảm ơn mẹ.”
Cô cúi đầu nói một tiếng, rồi cầm bát lên chỉ lo uống cháo.
Một bóng người đột ngột che khuất tầm mắt, giọng nói trầm thấp của Trần Minh Châu vang lên bên tai: “Đừng chỉ uống cháo, ăn thêm bánh ngô đi.”
Ôn Trĩ nhìn bàn tay người đàn ông to lớn trước mặt, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi dọc dưới lớp da. Anh vừa rửa tay xong nên tay áo đang xắn lên đến khuỷu, để lộ cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Cô lập tức nhớ đến cảm giác lúc ở dưới khu tập thể nhà máy dệt, khi mình nắm lấy tay anh như đang chạm vào đá phơi dưới nắng, vừa nóng vừa rắn chắc.
Ôn Trĩ vội vàng nhận lấy bánh ngô, cúi đầu lí nhí cảm ơn, rồi cắn nhỏ từng miếng.
Trần Minh Châu đưa bát cháo trước mặt mình cho mẹ: “Những ngày ở nông thôn ngày nào cũng uống cháo, giờ chỉ muốn ăn đồ khô một chút.”
Ôn Trĩ ăn không nhiều, một cái bánh ngô và một bát cháo là đã no căng bụng.
Nhà họ Ôn con đông, đồ ăn không đủ ăn, trong nhà lúc nào cũng ưu tiên hai cậu con trai ăn no rồi mới tới ba chị em gái.Từ nhỏ Ôn Trĩ đã chưa từng ăn no, dần dà dạ dày cũng thu nhỏ theo.
Cơm nước xong, Trần Minh Châu đến nhà máy cơ khí. Ôn Trĩ chủ động nói: “Mẹ, mẹ nghỉ đi, để con dọn dẹp.”
Đào Phương cũng không tranh, cởi tạp dề ra nói: “Rửa bát xong thì vào phòng ngồi đi, tôi đi dạo một chút.”
Thực ra bà muốn lén ra nhà máy dệt hỏi xem lời con trai mình nói có đúng sự thật không. Nếu thật sự như Minh Châu nói, thì cả đời này bà sẽ nhận định Ôn Trĩ là con dâu của mình chỉ cần cô ở trong nhà họ Trần, thì nhà họ Trần tuyệt đối không để cô chịu thiệt, cũng không để người ngoài bắt nạt cô nữa.