Cô dừng lại, ngập ngừng một lát rồi cũng lấy hết dũng khí, nói ra câu mà lúc trước Trần Minh Châu từng nói: “Sau này các người đừng tới nhà họ Trần tìm tôi nữa, nếu còn đến… tôi… tôi cũng sẽ đánh các người!”
Trần Minh Châu nhướng mày bất ngờ, nhìn cô chị dâu nhát gan đang mượn oai hù dọa, bỗng thấy có chút… đáng yêu.
“Mày…”Ôn Hướng Đông tức đến nghẹn ngực.
Tôn Phượng Nga cũng giận đến mức chỉ vào Ôn Trĩ mắng:“Nếu tao biết mày sau này lại thành ra cái thứ bất hiếu thế này, lúc sinh mày tao đã dìm chết mày trong hố xí rồi!”
Ôn Lệ cũng bất ngờ vì sự cứng rắn hôm nay của em ba, cô ấy liếc nhìn Trần Minh Châu, đoán rằng em ba đã quyết tâm đoạn tuyệt với nhà mẹ đẻ là vì biết nhà họ Trần sẽ che chở cho cô. Nhưng nhìn quanh thấy mọi người đang xúm lại xem trò vui, Ôn Lệ không muốn nhà họ Ôn trở thành đề tài đàm tiếu trong xưởng, nên liền kéo Ôn Trĩ rời đi.
“Mẹ! Mẹ mau ngăn chị ba lại đi, nếu chị ấy ấy đi rồi thì con biết lấy đâu ra tiền cưới Mai Mai đây!” Giọng Ôn Hoa tức giận vang vọng xa dần.
Ôn Lệ đưa hai người xuống lầu, quay sang nói với Ôn Trĩ: “Em đi trước đi, chị quay lại xem sao, chắc bây giờ trong nhà đang loạn cào cào rồi.”
Nói rồi cô ấy quay sang Trần Minh Châu, giọng nghiêm nghị đầy dáng vẻ chị hai: “Từ hôm nay, em bà chính thức là người nhà họ Trần các cậu rồi, nếu ở nhà hay ngoài đường mà bị ai ức hiếp, cậu là em chồng thì phải thay anh trai bảo vệ nó.”
Trần Minh Châu khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Chị hai…” Ôn Trĩ nắm tay Ôn Lệ, vừa nãy dốc hết uất ức trong lòng ra, giờ yên tĩnh lại thì tay chân cô bắt đầu run lên.
Ôn Lệ rút tay ra, vỗ nhẹ tay cô: “Được rồi, đi theo em chồng em đi. Chờ chị lo xong bên này, chị với anh rể sẽ sang nhà họ Trần thăm em.”
Ôn Lệ quay người lên lầu.
Trần Minh Châu treo túi đồ lên ghi đông xe đạp, nhìn cô vẫn còn đứng ở bậc thềm: “Đi thôi.”
Ôn Trĩ lấy lại tinh thần, bước đến chỗ xe đạp, nhìn thấy Trần Minh Châu đã ngồi trên yên, chân phải chống đất giữ xe thăng bằng. Đôi chân dài thẳng tắp, chân trái đạp lên bàn đạp, cơ bắp nơi đùi đẩy vải quần căng lên rõ ràng.
Cô lập tức quay đầu đi như bị bỏng mắt, định nói với anh là cô đi bộ về, nhưng Trần Minh Châu liếc mắt ra sau xe, giọng điệu không cho từ chối: “Lên xe.”
Đừng nhìn tưởng hai người từng sống chung dưới một mái nhà hơn hai mươi ngày nhưng thực ra số câu họ nói với nhau không nhiều bằng hôm nay. Chứ đừng nói đến việc ngồi chung xe đạp với cự ly gần đến vậy.
Không biết Trần Minh Châu có thấy ngượng không, chứ cô thì thấy ngượng muốn chết.
Chiếc xe đạp nam 28 inch khung lớn này là đồ xa xỉ trong năm này, nhà nào mà sở hữu nó đều khiến người ta phải ghen tị. Trong khu nhà máy dệt cũng chỉ có ba nhà có xe, nhà chị hai là một trong số đó, chiếc đó là anh rể mượn phiếu xe đạp để mua cho chị hai đi làm.
Mỗi lần cô ngồi xe của chị hai đều phải ôm chặt eo chị ấy mới lên được yên sau. Nhưng bây giờ, người lái là Trần Minh Châu… em trai của chồng cô…
Ôn Trĩ cảm thấy thấy lúng túng, nghiêng người, một tay cô bám vào giá trước, tay kia vịn sau yên, nhón chân cố leo lên. Khó khăn lắm mới leo được, ai ngờ không giữ vững lại ngã chúi về phía trước. Đúng lúc đó, một cánh tay đưa ngang qua bụng đỡ lấy người cô. Theo phản xạ Ôn Trĩ níu chặt lấy cánh tay ấy để giữ thăng bằng.
Dưới tay cô là cơ bắp cuồn cuộn căng chặt như đá… rõ ràng sức mạnh trên người Trần Minh Châu đã áp đảo hoàn toàn hai cậu em trai của cô.
Cô cảm thấy một tay anh thôi cũng đủ quăng hai thằng em cô bay khỏi nhà.
“Cảm ơn…”
Ôn Trĩ ngồi vững, vội vàng nắm lấy tay vịn hai bên, chân trái vắt chân phải, mặt đỏ bừng.
“Không sao.”
Trần Minh Châu đạp xe đi, dưới ánh mặt trời gay gắt, anh cảm thấy máu trong người như sôi sục. Dư âm mềm mại từ bàn tay Ôn Trĩ vẫn còn trên cánh tay anh, nó khác hẳn những bàn tay thô ráp của mấy người trong xưởng cơ khí.
Tay cô nhỏ, mềm, người cũng nhẹ, cả người tựa vào anh cũng không nặng là bao.
Khi nhận ra bản thân đang so sánh chị dâu với mấy gã đàn ông trong xưởng, Trần Minh Châu ho khan hai tiếng, đạp xe nhanh hơn rời khỏi khu nhà, rẽ ra đường lớn.
Vì rẽ gấp quá nên suýt chút nữa Ôn Trĩ đã bị văng ra khỏi xe, cô hốt hoảng ôm chặt lấy eo Trần Minh Châu, cố giữ thăng bằng. Lưng anh căng cứng lại vì vòng tay gầy guộc kia, cổ tay cô chạm vào đai lưng lạnh ngắt, phần thịt mềm ở bên trong cánh tay áp vào cơ bụng anh qua hai lớp vải.
Chớp mắt, Ôn Trĩ như bị ném vào lò lửa, từ đầu đến chân nóng bừng.
Cô vội buông ra, nắm chặt tay vịn, luống cuống nói: “Tôi không cố ý… tại cua gấp quá… tôi không định ôm cậu… xin lỗi!”
Cơ thể đang thả lỏng của Trần Minh Châu lại căng cứng. Anh ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Tôi sẽ đạp chậm lại.”
Ôn Trĩ cúi gằm mặt, lí nhí đáp: “Được…”
Xe đi qua hai con phố, trên tường hiện dòng khẩu hiệu lớn: “Nắm vững cách mạng, thúc đẩy sản xuất!” Ôn Trĩ nhìn dòng chữ đỏ rực, lại nhìn nhóm công nhân đi thành hàng bên đường, mặc đồng phục xanh đậm, đầu đội mũ lưỡi trai.
Họ là công nhân nhà máy dệt.
Nhà máy nằm ngay con phố này, cách nhà máy cơ khí một con đường.
Ôn Trĩ dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng họ, thì nghe thấy giọng Trần Minh Châu vang lên: “Lúc nãy ở cổng khu đại viện, chị bảo là chị hai nói cho chị biết tôi đến nhà máy dệt tìm chị?”
Ôn Trĩ “à” một tiếng, lập tức hoàn hồn nhìn bóng lưng cao lớn của anh, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng theo tôi nghe thì hình như chị hai chị đâu có biết tôi sẽ đến nhà họ Ôn.”
Câu hỏi của anh như một cú đấm mạnh giáng thẳng vào lời nói dối của cô…đánh vỡ tan tành.